Y Quan Khắp Thành

Chương 4: Người Cũ




Thời tiết mùa xuân đỏng đảnh chẳng biết đường nào, sau khi tiễn Trịnh Thế Gia đi mưa lại bắt đầu gắt gỏng trút xuống, Hứa Tô vừa mở cần gạt nước ra thì xe lại vang lên một loạt âm thanh kỳ lạ. Cậu đau lòng mà nghĩ e rằng giờ buộc phải đổi xe rồi. Quản lý hành chính của văn phòng Quân Hán, trên danh nghĩa một tháng lương gần hai mươi ngàn, nhưng thực ra tới tay thì chỉ được một khoản phí sinh hoạt cơ bản nhất mà thôi. Hắn nợ Phó Vân Hiến một khoản tiền rất lớn, ngày đó khi vào Quân Hán đã hứa cứ khấu trừ lương hàng tháng cho đến khi nào trả hết nợ mới thôi.

Thực ra Phó Vân Hiến vốn cũng chẳng cần khoản tiền nhỏ đó, nhưng Hứa Tô lại cứ khăng khăng đòi trả. Hắn cầm cuốn sổ tính toán, nếu không có gì bất ngờ thì chừng mười năm là trả được hết nợ.

Mẹ nợ con trả, chuyện nghiễm nhiên phải thế, cũng như vào lúc Hứa Văn Quân chết, Tô An Na nói với hắn, những ngày buồn đằng đẵng về sau, hai mẹ con mình cứ thế mà mắc nợ lẫn nhau thôi.

Dọc đường có một trạm xe buýt, tấm bảng quảng cáo đèn LED ở trạm xe dán poster quảng cáo một loại kem đánh răng nào đó, trước kia đi qua không để ý, có lẽ mới đổi gần đây. Hứa Tô nhìn thấy trong lúc vô tình quay đầu, bất thình lình giẫm mạnh chân phanh.

Trên tấm quảng cáo, một cô gái đẹp mắt sáng răng trắng, ngón tay thon thả như ngọc ngà giơ tuýp kem đánh răng lên, nở nụ cười tươi rói với từng người qua đường lui tới. Xe dừng dưới trời mưa to, khẽ lắc lư như đỗ trên dòng nước cuồn cuộn. Hứa Tô vẫn nhìn gương mặt quen thuộc kia trên tấm poster rất lâu.

Mưa như trút nước, Hứa Nguy vẫn đang hát bên tai: Tình yêu vừa làm ta khát vọng lại phiền não, từng khiến ta thương tích đầy mình…

Hứa Tô biết cô gái đẹp trên quảng cáo kia. Quan hệ của hai người vừa trong sáng lại vừa dâm dục, nói bằng giọng nhấn nhá của văn nhân thì là, gió xuân ngàn dặm chẳng đẹp bằng người.

Mối tình đầu của hắn, Bạch Tịnh.

Hứa Tô và Bạch Tịnh đều sống trong một khu dân cư tồi tàn từ hồi còn bé, vốn cũng có chút tình nghĩa trúc mã thanh mai, chưa kể vì mấy chuyện tệ hại trong nhà mà hay sang nhà họ Bạch ăn chực, khen tay nghề nấu nướng của bà mẹ nhà đó không ngớt lời, dần dần cũng trở thành kiểu chỉ cưới mình Bạch Tịnh. Con gái thì dậy thì sớm, Bạch Tịnh lại là dạng con gái dậy thì sớm nhất, cả từ thân thể đến tâm trí, vậy nên trước cấp ba cô vẫn dè bỉu chuyện Hứa Tô theo đuổi mình, chẳng có ý gì, đơn giản là ghét nhà hắn nghèo. Ai mà ngờ một ngày kia bản án phủ đầy bụi bỗng nhiên được lật lại, nhà họ Hứa được chính phủ bồi thường, một lần lấy được tận ba triệu.

Từ đó, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Tốt nghiệp cấp ba, Hứa Tô thi đỗ vào đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc như ý muốn, Bạch Tịnh thì lại tham gia vào lớp đào tạo người mẫu của Học viện Sân khấu Điện ảnh ở cùng làng đại học. Cũng vì một câu “Đồ ăn căn-tin của trường là đồ cho người ăn hay sao” của Bạch Tịnh mà từ năm nhất đến năm ba đại học, ngày nào Hứa Tô cũng lóc cóc đạp xe phi như điên qua khu phố buôn bán rộng cách hai trường đại học tận vài cây số, đưa đủ các loại suất cơm đa dạng cho Bạch Tịnh. Còn bản thân hắn thì chỉ lót dạ bằng một cái bánh rán đôi cái bánh bao là đủ.

Bạch Tịnh học đại học không tốn một đồng nào, bao nhiêu chi tiêu đều do Hứa Tô bao hết, ngay cả hàm răng sứ trắng bóc ngay đến photoshop còn phải chào thua trên biển quảng cáo kia cũng là thành quả tằn tiện cả năm trời của Hứa Tô. Anh trai ruột của Bạch Tịnh là Bạch Mặc từng không chấp nhận nổi chuyện này, anh ta nói với Hứa Tô cậu theo em gái tôi như vậy mà là quan hệ yêu đương tự do bình đẳng hay sao? Không khác gì Từ Hi và Lý Liên Anh. Nhưng không những không ngượng ngùng, ngược lại Hứa Tô còn rất phô trương, nô tài thì nô tài thôi, sớm muộn gì cũng thành người nhà họ Hứa tôi, chiều chuộng một chút thì có vấn đề gì?

Những năm ấy, Bạch Tịnh tựa đầu lên vai Hứa Tô cùng nhau nghe nhạc Hứa Nguy, tiếng đàn guitar đau thương lại ấm áp, bầu trời cao xa vời vợi biết bao nhiêu.

Vào cuối năm ba đại học, những ngày trời cao xa vời ấy bỗng nhiên lỡ làng. Bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Về chuyện bất ngờ ấy, đến tận bây giờ Hứa Tô vẫn nghĩ mãi không hiểu có phải là ngoài ý muốn hay không. Hồi đó ngủ chung phòng ký túc xá với Hứa Tô có một tên giàu đời hai tên là Bàng Thánh Nam, ngày thường tác phong quần là áo lượt nhưng lại rất thân thiện với Hứa Tô, cũng hay hẹn hắn và Bạch Tịnh cùng đi chơi. Oái oăm là trong một lần đi Vân Nam vào năm ba đại học, tình cờ thế nào lại gặp phải hiện trường cảnh sát truy quét tội phạm ma túy, mà càng oái oăm nữa là cảnh sát ma túy lại tìm ra một túi ma túy đá trong túi của Bạch Tịnh.

Methamphetamine, trong giới người mẫu gọi thứ này là “trượt băng”, là cách chơi kiểu Tây, cũng không tính là hít thuốc phiện. Bạch Tịnh sợ đến mức mặt mày tái mét, quay sang cầu cứu Hứa Tô. Lúc đó Hứa Tô và Phó Vân Hiến vừa mới hục hặc với nhau, làm loạn oanh liệt rút đao rút súng, ngay vào đúng thời điểm tâm trí không sáng suốt ấy, hắn không đỡ được ánh mắt van nài của người đẹp, vậy mà lại đi thừa nhận túi ma túy đá kia là của mình.

Lần này không định cầu xin sự trợ giúp từ Phó Vân Hiến nữa mà chỉ thầm nghĩ sẽ tự mình gánh vác. Nhưng một người bé nhỏ như hắn sao có thể gánh vác được chuyện lớn như thế này? Tin tức lan đến trường học, nghiễm nhiên là bị đuổi.

Về sau Tô An Na lại đích thân tới cửa cầu xin Phó Vân Hiến, nhờ quan hệ để giúp Hứa Tô đi làm lính, cũng chẳng biết là số hên hay quan hệ hùng hậu mà chưa đầy vài tháng, Hứa Tô đã được tư lệnh quân khu để ý, trở thành thư ký của tư lệnh. Trong thời gian Hứa Tô đi lính, ngày nào Bạch Tịnh cũng khoe đồ hiệu trên Wechat, Hứa Tô hoàn toàn chẳng hề hay biết, vẫn cứ tích cóp từng đồng nhuận bút khi viết bài cho báo quân đội của mình để gửi cho Bạch Tịnh, hứa rằng sau khi xuất ngũ sẽ kết hôn. Cho đến tận khi người anh ruột Bạch Mạc của Bạch Tịnh gọi điện tới, nói với hắn rằng đừng có giả ngu nữa, chú mày vừa ra khỏi trường thì Bạch Tịnh đã lên giường với một tên đẹp trai giàu có cùng lớp chú mày rồi.

Bạch Mặc nói người đó hình như còn là bạn học của chú mày đấy, gọi là Bàng gì ấy nhỉ? Bàng gì đó Nam…

Hứa Tô vốn đang trên con đường tương lai sáng láng chủ động giải ngũ, vào cùng một đêm mưa to đến trắng trời như đêm nay tát Bạch Tịnh hai cái, cuộc tình duy nhất của hắn đến tận bây giờ cứ thế chia đôi mỗi người một ngả.

Hứa Tô chưa từng có ý định chủ động hỏi thăm tin tức về Bạch Tịnh nhưng hắn cũng biết sau khi tốt nghiệp cô ta cũng làm ăn ngon nghẻ, dù không đến mức nổi tiếng như cồn nhưng cũng đã từng diễn mấy vai nữ phụ, quay mấy cái quảng cáo. Nhìn chằm chằm tấm poster trong hộp đèn kia, tật nghiện thuốc lá của Hứa Tô lại bắt đầu rục rịch ngo ngoe trong lòng, sờ vào túi áo rỗng tuếch, không được như ý lại nâng tay dụi dụi mắt. Hắn tự tay tắt bài hát lặp đi lặp lại của Hứa Nguy, còn chửi một câu, tình yêu chó má!

Có lẽ vì dừng xe dưới mưa lâu quá mà đường về kêu lọc cọc như bắn pháo, thế rồi cái xe cũng cực kỳ hãm tài mà chết máy ngay tại chỗ khi đã gần tới nhà. Hứa Tô thầm nghĩ quả nhiên hôm nay mọi việc không thuận lợi, hắn chửi một câu tục tĩu, xuống xe đội mưa to mà đi.

Đêm dài mưa lớn, ngay cả người đi đường nhờ giúp một tay cũng tìm khắp nơi không nổi, chật vật mãi mới chờ được một người thì lại khăng khăng không muốn đẩy xe giúp. Hứa Tô biết người này cũng có bằng lái, hắn cho người đó ba trăm, bảo ngồi vào trong xe cầm tay lái, mình thì dầm mưa đẩy đằng sau, gian nan đẩy mấy trăm mét.

Vừa bước vào cửa nhà, quần áo ướt nhẹp còn chưa kịp thay thì Phó Vân Hiến đã gọi điện tới. Hứa Tô nhìn dãy số trên màn hình điện thoại mà chán ngán, lão già chết tiệt này thật sự đúng là cưng họ Trịnh kia như báu vật, khởi binh vấn tội thì nhanh lắm.

“Đưa người về rồi à?” Giọng của người đàn ông đứng tuổi trầm lại nồng nàn truyền tới từ tai nghe, khiến tai Hứa Tô cũng hâm hấp nóng theo.

Phó Vân Hiến nghiện thuốc, từ hồi còn trẻ một tháng đã đốt hết mười lăm cây, hàng đêm phải nằm trên bài sửa tài liệu, từ đó mà giọng bản thân cũng trở nên thô ráp khàn khàn. Hứa Tô cởi quần áo sột soạt, “Ờ” một tiếng. Quả nhiên lão già chết tiệt đã biết hắn chờ bên ngoài từ lâu, có lẽ ngay khi chiếc Mercedes kia bon bon tiến vào Ôn Du Kim Đình, y đã nhìn thấy hắn.

“Tiểu Trình bảo em đánh em ấy à?”

“Ờ… Một cái tát. Nếu ngài đây đau lòng thì tát tôi lại hai phát đi, được chưa.” Dù sao cũng là động vào cục cưng của người ta, Hứa Tô cũng thấy hơi hoảng. hắn sợ Phó Vân Hiến thực sự muốn tính toán với mình, nhưng cũng lười thanh minh cho bản thân, thầm nghĩ nếu không có tôi thì trên đầu lão khốn kiếp nhà ngươi đã mọc đầy sừng rồi.

“Đánh rồi thì thôi, về sau không được thế nữa.” Không ngờ Phó Vân Hiến lại không hề có ý truy cứu, âm giọng trầm như tiếng bass vẫn còn đang thiêu cháy bên tai Hứa Tô, “Nhớ tôi không.”

“Mẹ tôi nhớ chú lắm đấy.” Hứa Tô trần thuật, “Bà bô dạo này chơi mạt chược không êm lắm, đã nã pháo* lại còn nã tận hai lần, bà ấy lúc nào cũng hỏi khi nào chú về, bảo chú về rồi thì nhớ qua nhà tôi ăn cơm.”

*Nã pháo là thuật ngữ trong mạt chược, nếu như sau khi nhà khác đánh ra một quân, khiến cho mình có thể vào trạng thái hồ bài, giúp mình hồ bài thì người kia sẽ được gọi là “Nã pháo” hoặc “Thả thương.” Lúc này người “Nã pháo” bị tính là người thua.

“Thứ sáu.” Phó Vân Hiến nói, “Mọi tối thứ sáu đều dành cho em.”

“Không phải cho tôi mà là cho mẹ tôi.” Hứa Tô vừa cởi quần áo vừa đứng đắn sửa lại từ ngữ cho Phó Vân Hiến, trong lúc không chú ý giẫm luôn vào quần lót vướng ở cổ chân, chân đập vào thành giường kêu auuu một tiếng.

Phó Vân Hiến hỏi: “Chuyện gì?”

“Đang cởi quần áo.” Hứa Tô trần trùng trục nằm phịch xuống cái giường lớn của mình, mệt mỏi cả ngày thật sự chẳng còn hơi sức đâu mà vào phòng tắm để tẩy rửa. Hắn bắt đầu thấu hiểu câu “Lành ít dữ nhiều” trên Hoàng Lịch kia, xui xẻo quấn chân cả một ngày, về đến nhà thì đã ướt sũng.

Có lẽ hình ảnh tương ứng cũng hiện lên trước mắt, giọng của Phó Vân Hiến cũng trở nên hứng thú hơn: “Cởi hết rồi à?”

Phó Vân Hiến trên tòa án uy phong lẫm liệt, ngay đến quan tòa cũng phải nể mặt y mấy phần, khi ở riêng thì lại là một tên đàn ông vừa ngang ngược vừa nghiêm khắc, kiệm lời ít cười, khí chất làm người ta khiếp hãi bao bọc quanh người. Người nào ở văn phòng Quân Hán cũng sợ y, chỉ mỗi mình Hứa Tô là không sợ, ít nhất là ngoài miệng không sợ. Hắn nghe ra ý không đứng đắn trong lời Phó Vân Hiến, tai lại càng nóng hơn, vội kéo chăn che nửa thân dưới hớ hênh, mở miệng chửi: “Đ*t! Lão già lưu manh bỉ ổi bại hoại, nghĩ cái gì đấy hả?”

“Nhớ em thôi, em thì sao, nhớ chú không.” Tiếng này của Phó Vân Hiến lại càng trầm và thấp, màng nhĩ Hứa Tô như cộng hưởng theo, tim cũng đập thình thịch trong ngực.

Câu hỏi đưa ra lần thứ hai, lại chỉ đích danh tận mặt, chính là hỏi Hứa Tô hắn. Hứa Tô do dự nghĩ có nên tuân theo suy nghĩ thật sự mà đáp lại một chữ “Nhớ” hay không, nhưng lại nhớ đến câu chất vấn của Trịnh Thế Gia, yết hầu bỗng nhiên ngứa ngáy, lại nuốt ngược hết những nhớ nhung đã trực trào bên miệng vào trong.

Trịnh Thế Gia chất vấn rốt cuộc quan hệ giữa hắn và Phó Vân Hiến là gì, bản thân Hứa Tô cũng nghĩ mãi không ra. Phó Vân Hiến thật ra cũng từng muốn nhận hắn làm con trai hồi mới gặp, y là một lão gay, cũng không có ý định kết hôn giả, cuộc đời đã đi hết quá nửa, chẳng còn bao lâu nữa là tuyệt tự, đương nhiên cũng muốn có người nối dõi.

Nhưng Hứa Tô lại nghiêm nghị từ chối. Hơn tôi có chừng mười tuổi, gọi chú là đã hời cho ông anh lắm rồi, gọi bố ấy à? Đừng đùa.

“Không nhớ. Cúp đây.” Đáp lại một câu cụt lủn đầy uể oải, hắn tắt máy thật.

Cúp máy xong còn thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, hai phút nữa là mười hai giờ đêm rồi, Hứa Tô thầm thở dài. Luật sư mà đạt được đến bậc như Phó Vân Hiến thì trong tay cũng có rất nhiều bí mật quốc gia không muốn cho ai biết, đôi khi ra ngoài diễn thuyết một buổi mà đằng sau cũng có tới ba tên công an theo sát, đủ thấy lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Vậy nên hai năm trước khi y biện hộ xong một vụ án lớn cho một Hoa kiều Đông Nam Á làm kinh doanh giàu có, thế là cũng học theo người ta mà tín Phật. Nhưng Phó Vân Hiến tín Phật lại không lễ Phật, vẫn cứ làm những việc mưa máu gió tanh, ăn thịt như thường, ấy vậy mà y lại lệnh cho Hứa Tô ăn chay niệm Phật, thuộc cả một quyển Kinh Kim Cang. Ban đầu Hứa Tô không muốn, về sau cứ dần dần thay đổi mà chẳng hay, cuối cùng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, chỉ là đức tin lại tạp nham. Thấy Bồ Tát thì quỳ lạy, thấy Chúa Jesus thì làm dấu thánh, ngay cả mấy thứ dị thuật phong thủy của Hoàng lão đạo cũng tin là có. Hắn nghĩ, tuy rằng ngày hôm nay như cứt, nhưng rốt cuộc cũng đã qua một cách an toàn.

Cúi đầu lại nhìn điện thoại thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ không kịp nghe hiện lên, hắn cẩn thận cố nhớ dãy số này. Đối phương bám riết không tha, ngay lúc hắn đang thất thần chờ đợi trước cổng nhà họ Phó đã gọi tới mấy lần. Có lẽ là chuyện quan trọng, Hứa Tô đang đắn đo có nên gọi lại cho người ta hay không thì bên kia lại gọi tới tiếp.

“Tôi là Trình Yên.” Giọng nữ truyền tới từ đầu bên kia, mềm mại dễ nghe.

“Ai cơ?” Hứa Tô bỗng không phản ứng kịp, chỉ thấy cái tên này quen tai.

“Tôi là vợ Cù Lăng, Cù Lăng từng chung phòng ký túc với anh hồi đại học, anh còn nhớ không?”

“Tất nhiên là nhớ rồi, Hammurabi* à. Hai người kết hôn hả? Chúc mừng chúc mừng.”

*Hammurabi là vị vua thứ sáu của Babylon. Ông là vua đầu tiên của Đế quốc Babylon, dưới sự chỉ huy của ông, Babylon đã bành trướng quyền kiểm soát ra toàn vùng Lưỡng Hà sau hàng loạt chiến thắng trong các cuộc chiến với các vương quốc láng giềng.

“Ừ.”

Trước kia Trình Yên dịu dàng nhưng không dịu dàng thế này, giọng của cô nghe bi thương một cách kỳ lạ, như thể hoàng liên* ngâm mật, đắng đến mức không thể đắng hơn. Hứa Tô nhạy bén, nhận ra có gì đó không ổn trong đó, hắn hỏi: “Lâu vậy không liên lạc rồi, có chuyện gì không?”

*Hoàng liên là vị thuốc đắng, có tác dụng kiện vị, thường được dùng điều trị tiêu hoá kém, viêm dạ dày, tả lỵ…

“Cù Lăng gặp chuyện rồi…” Trình Yên luôn dịu dàng bỗng bật tiếng khóc nức nở lại tuyệt vọng, “Anh ấy… Anh ấy giết người rồi.”