Y Quan Khắp Thành

Chương 17: Thực Tủy (2)




Phó Vân Hiến cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh trên cổ tay, mặt vẫn không có cảm xúc như trước, chẳng nhìn ra là có thích hay không, có vui hay không, y chỉ hỏi: “Mặc cả cả một đêm, chỉ mua mỗi cái này?”

Hứa Tô nói: “Còn cái khác nữa, nhưng chủ yếu là vì cái này, tiêu mất hai chục ngàn của tôi đấy.”

Phó Vân Hiến chửi không chút nể nang: “Đồ ngu, thứ này không đáng giá nhiều như thế.”

“Còn không phải ông thầy kia của chú,” Hứa Tô không bị lãng tai, cũng đương nhiên là biết thứ này không đáng giá lắm tiền như thế, muốn giải thích nhưng lại thấy lời đó nói rất xui, “cái lão chết tiệt đó toàn ăn nói vớ vẩn, làm tôi tức chết đi được!”

“Hà Tổ Bình?” Phó Vân Hiến thật sự không hề tức giận, nhét điếu thuốc đã châm vào miệng, “Lão già vẫn còn chưa vào à?”

Thật ra luật sư là một nghề rủi ro cao, cái chữ “rủi ro cao” này bao hàm nhiều tầng nghĩa, đặc biệt là những luật sư tranh tụng án hình sự phải thường xuyên đối đầu với công tố viên. Áp lực cao và trách nhiệm nặng nề chỉ là thứ yếu, những tội danh liên quan đến luật sư trong Luật hình sự bao gồm tội làm giả chứng cứ, tội cản trở hoạt động xác minh thu thập chứng cứ, tội khởi kiện không đúng sự thật, tội tiết lộ bí mật thông tin, lúc nào cũng như đi ở mép sông, bất cẩn chút thôi là có thể ngã vào. Vậy nên lời hỏi thăm “đã vào hay chưa” trong giới luật sư đã là câu thăm hỏi ân cần sâu sắc nhất, cũng là lời nguyền rủa hữu hiệu nhất rồi. Hứa Tô không biết cũng không muốn biết về ân oán giữa Phó Vân Hiến với Hà Tổ Bình, hắn cúi đầu lắc lắc cái bùa trên cổ tay y, càng nhìn lại càng thấy hài lòng, càng nhìn càng thấy tâm an, hắn lải nhải: “Ông cụ kia đáng thương lắm, vợ đã tám chục nằm trên giường không dậy nổi, đứa cháu gái tám tuổi thì bị bại não, bản thân thì tai nạn gãy chân, ngay cả sạp hàng ở phố cổ cũng bị người ta chiếm mất, ấy thế mà tính tình còn cứng đầu cứng cổ, đại luật sư Phó đây không thiếu mấy đồng ấy, coi như tích đức làm việc thiện, có khi đến lúc thật sự bị sét đánh, ông trời lại thương chú từng làm vài chuyện tốt mà cân đo đong đếm lại.”

Đây gọi là không tiêu tiền của mình, của người lại phúc ta, Hứa Tô vẫn rất vui. Hắn luôn thấy ông lão kia đáng thương, lại càng thấy ông ta đáng kính, không chỉ có một thân gầy xương xẩu bên ngoài mà còn khiến hắn nhìn ra sự khí khái bên trong.

Hứa Tô cắm đầu nghịch cái bùa trên tay y, càm ràm không ngớt y như đứa trẻ, Phó Vân Hiến đưa tay nắm lấy cằm hắn, mạnh mẽ nâng mặt hắn lên: “Thế nên cái chủ ý dốt nát không cho tôi nhận vụ án của Tề Thiên mà em bày ra cũng là vì sợ tôi bị sét đánh chết à?”

Nhịn cả đêm rốt cuộc cũng được nói, Hứa Tô quả quyết: “Đúng là không muốn chú nhận vụ này, nhưng mà Tề Hồng Chí kia cũng thật sự muốn đánh tôi, chú không thấy lần nào lão nhìn tôi mắt lão cũng lập lòe à, y như chó thấy thịt.”

Phó Vân Hiến vốn tức giận, đến đây thì thật sự hết giận, y nở nụ cười.

Áp lực cả một đêm đến đây kết thúc, Hứa Tô đánh bạo hỏi: “Chú có nhận vụ của Tề Thiên nữa không?”

“Không nhận, nếu không thì có lỗi với cái đập này của em.” Phó Vân Hiến nâng tay sờ lên cái trán bầm tím của Hứa Tô, nói, “Em thương chú như thế, đương nhiên chú cũng phải thương em rồi.”

Hứa Tô lại già mồm như thường lệ: “Xí! Ai thèm thương chú, sợ chú chết sớm thì tôi gặp trở ngại, chú còn chưa cho tôi nửa cái nhà kia kìa -”

Đầu môi Hứa Tô rất rõ, đường nét đôi môi lại cong rất đẹp, khi nói chuyện thì nửa khép nửa mở như ám chỉ xin hôn. Phó Vân Hiến cũng chẳng thèm khách sáo mà hôn xuống.

Ban đầu y ngồi bên giường, thuận thế lên luôn giường, y đặt Hứa Tô dưới thân, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, đầu gối cũng chen vào giữa háng hắn.

Phó Vân Hiến không mặc gì trong áo ngủ, đai lưng bị tuột ra trong lúc quay cuồng, mà Hứa Tô thì vốn chưa mặc quần lót, hai người đàn ông trần truồng kề sát và va chạm nửa thân dưới với nhau, Hứa Tô vừa bắn nên không cứng lại ngay, còn Phó Vân Hiến thì chẳng bao lâu sau đó có phản ứng. Y lại đè Hứa Tô xuống, đón lấy bắp đùi hắn rồi lật người hắn lại, ép cho bắp chân hắn gác lên vai mình.

Phó Vân Hiến hôn đến rối loạn, đầu lưỡi càn quét lại càng hung dữ điên cuồng. Có lẽ ở dưới đáy nước còn chưa hôn đủ, Hứa Tô nhất thời cũng không hoàn hồn, hắn ôm chặt lấy Phó Vân Hiến không buông tay. Khung xương y to lớn mà cường tráng, cơ bắp y vạm vỡ căng tràn, khe rãnh rõ ràng, là một người đàn ông mạnh mẽ hoàn hảo, là một con sư tử đúng độ tráng niên. Dù cùng là đàn ông, Hứa Tô cũng thấy không nỡ rời bỏ vẻ đẹp của giống đực này, đôi tay hắn tham lam lướt dọc theo cơ ngực Phó Vân Hiến, vuốt ve xuống dưới rồi dần chạm vào giữa háng.

Như đụng phải một cái gậy sắt đã bị nung đến dỏ, cây gậy sắt này vẫn còn đang khí thế ào ào đập vào người mình, bỏng rát đến độ khiến cho thần chí Hứa Tô tỉnh táo lại hơn nửa, hắn thốt lên một tiếng, bật người rụt tay về.

“Chú, đủ rồi… Tôi phải về…”

Người dưới thân không phối hợp, dục vọng của đại luật sư Phó như súng đã lên nòng, cơn nóng không xả được thì cả đêm cũng không yên ổn. Phó Vân Hiến ấn tám số lên cái điện thoại đầu giường để tìm Mã Bỉnh Nguyên, có lẽ là muốn đối phương đưa hàng đến cửa.

“Ấy, đừng, đừng mà.” Hứa Tô ré lên, “Nửa đêm nửa hôm còn ai chờ chú sủng hạnh nữa, chưa kể tìm bừa ngoài đường thế này biết được có sạch sẽ hay không, nhỡ mắc bệnh thì làm sao giờ.”

Phó Vân Hiến quay đầu nhìn hắn, trong mắt có lửa, giọng nói cũng thấp và nặng nề hơn thường ngày: “Vậy em tới đi.”

“Tôi… tôi không tới được,” Hứa Tô sợ chống cự quá kịch liệt sẽ chọc giận đối phương, giẫm vào vết xe đổ hồi đại học năm ba, hắn chỉ có thể từng chút từng chút né ra mấy bước rồi cợt nhả pha trò, “Tôi là trai thẳng mà, tôi không tới được.”

Áo ngủ vẫn mở rộng, không khí bùng cháy rồi tự nhiên lại tụt về 0 độ, Phó Vân Hiến cáu kỉnh nhìn Hứa Tô, sau đó ánh mắt chợt bình lặng lại.

Hứa Tô cũng yên lặng, tuy khóe môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại cương quyết cứng rắn, giống như mang theo gai nhọn.

Một lát sau, Phó Vân Hiến xoay người bỏ đi, y đi tới bên bồn tắm, mở nước lạnh.

Dang hai tay ra, y chống lên vách tường đưa đầu xuống dưới vòi sen. Nhiệt độ đêm tháng năm vẫn còn khá thấp, cột nước lạnh băng cứ thế giội thẳng xuống đầu.

Hứa Tô tránh một bên nhìn.

Ngoại trừ cái đêm hồi đại học năm ba đó, bình thường hắn rất kiêng dè tiếp xúc quá mức thân mật với Phó Vân Hiến, bóp cằm, sờ lưng hắn còn chịu được, nhưng vượt qua ranh giới đó thì không. Có rất nhiều lần Phó Vân Hiến suýt nữa làm Sở Bá Vương* thật, may mà y điều chỉnh lại được, kịp thời né xa tám trăm dặm.

*Hạng Tịch, biểu tự là Vũ hay Võ, do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ, Hạng Võ hoặc Tây Sở Bá Vương, là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ đầu thời Nhà Hán. Đây là người có tính cách bạo ngược không chịu nghe ai.

Thực ra Hứa Tô biết mấy năm nay Phó Vân Hiến vẫn muốn cái gì. Nói một cách văn vẻ thì là muốn giao thoa hòa hợp. Mà nói toẹt ra thì chính là muốn đ*t hắn.

Hơn nữa hắn cũng biết, Phó Vân Hiến cũng rất căm tức trước chuyện mình không cho đ*t này. Tất nhiên đây cũng chẳng có nghĩa là đại luật sư Phó rất yêu thương hắn, cùng lắm chỉ là một phần thân thiết, hai phần cưng chiều, còn lại thì đều là “thứ không thể sở hữu mãi khiến cho tâm can rối bời”, lắm nữa thì là có chút gì đó không nói được rõ ràng.

Bản tính con người vốn rẻ rúng, càng cầu mà không được thì lại càng trằn trọc.

Nước lạnh tạm thời xoa dịu dục vọng muốn xâm nhập chiếm hữu, Phó Vân Hiến ướt nhẹp trở lại, hắn khoác áo choàng tắm, nhặt điếu thuốc còn chưa kịp châm rơi ở trên giường, ném hộp diêm in logo khách sạn vào mặt Hứa Tô: “Châm đi.”

Hứa Tô lấy một cây diêm, luống cuống quẹt tạo lửa rồi ghé đầu qua châm thuốc cho Phó Vân Hiến. Ngọn lửa vừa mới bén vào đầu thuốc, hắn đã ném que diêm mới cháy có một đoạn ra ngoài, sợ bỏng.

Trên sô-pha, Phó Vân Hiến nhắm mắt lại, rít hai hơi thuốc thật sâu, nhịp nhấp nhô trên lồng ngực dần chuyển từ kịch liệt thành ổn định, có vẻ như đã tắt lửa hoàn toàn.

Hứa Tô lao vào trong chăn che kín bản thân. Hắn không biết phải phá vỡ cục diện bế tắc này thế nào.

Sau mười mấy phút im lặng, Phó Vân Hiến mở miệng trước: “Có phải em có một đứa bạn học, giờ đang đi theo Hà Tổ Bình không?”

Hứa Tô vội vàng gật đầu: “Hàn Kiện.”

Phó Vân Hiến nói: “Em bảo con bé bạn học kia tìm tên đó mà làm đại diện.”

Hứa Tô ngẩn ra: “Tên đó á? Tên đó chỉ là một đứa tầm thường, thành thật có thừa mà năng lực thì thiếu hụt, hai năm qua chẳng học được tí bản lĩnh nào của lão Hà, nếu tên đó mà đại diện thì Cù Lăng bị bắn chết chắc!”

Phó Vân Hiến nói: “Về thì bảo cậu ta bớt thời giờ tới văn phòng một chuyến.”

Đại luật sư Phó hời hợt nhẹ tênh, ung dung bình thản.

Tôi sẽ tặng cho cậu ta một vụ án kinh điển.

Không nhận vụ án của Tề Thiên mà lại nhận vụ của Cù Lăng, dù không phải đích thân ra trận thì cũng là chỉ huy sau màn. Hứa Tô vùi mặt mình vào trong chăn, mãi lâu sau vẫn không nói nổi chữ nào, ngược lại còn nói ra một yêu cầu cực kỳ lạc quẻ, cực kỳ không có lập trường.

“Chú, hai ngày này,” Hắn nói, “chỉ hai ngày này thôi, chú đừng ngủ với người khác, được không?”

Phó Vân Hiến không đáp lại lời hắn: “Tôi hút xong sẽ đi, em ngủ đi.”

Phó Vân Hiến chỉnh đèn đầu giường tối lại, Hứa Tô cũng thuận theo nhắm mắt. Trong mi mắt lấp lánh mấy điểm sáng nhàn nhạt, khói thuốc ngoại tản mát thứ mùi cay nồng lại mê người, dù có nhắm mắt, hắn vẫn có thể cảm giác được chính xác ánh mắt Phó Vân Hiến đang khẽ khàng ve vuốt mơn trớn trên mặt mình. Ngực Hứa Tô đập thình thịch, cố gắng duy trì bình tĩnh.

Sau một điếu thuốc, Phó Vân Hiến đứng dậy rời đi.

Hai gian phòng cách nhau một bức tường, Hứa Tô lén ghé sát tai bên tường, sau khi chắc chắn đại luật sư Phó không tìm người tới tiết dục mới vừa lòng đi ngủ.

Thực tủy biết vị, dù nói thế nào đi nữa, nụ hôn vừa rồi, cũng thật sự rất đẹp.