Bởi vì tôi ghen ghen ghen ghen mà (6)
“Với lại thực ra tôi cũng có lý do riêng, trong nhà có chút việc, tôi không muốn ở lại nên bèn ra ngoài một chuyến.”
“Sao vậy, cãi nhau với giám đốc Ngu à?”
“Cũng không phải.” Hình Minh khẽ thở dài, “Con anh ấy phải kết hôn rồi.”
Thực ra tôi biết khá rõ về vướng mắc giữa Hình Minh và Thịnh Vực. Vì anh trai tôi chính là luật sư bào chữa cho Liêu Quân trong vụ án Thịnh Vực. Khi đó hai anh em chúng tôi còn chưa quen Hình Minh, nhưng vụ kiện này xôn xao dư luận, anh tôi đã vận dụng hàng loạt những cách thức mà những luật sư bình thường không thể tưởng tượng nổi nhưng vẫn nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, thành công trong việc giảm án cho Lưu Quân từ bị cáo số 1 xuống bị cáo số 2 từ dưới đếm lên, cuối cùng chi bao nhiêu bồi thường bấy nhiêu, chưa ở trong tù mấy ngày đã được thả rồi. May mà anh tôi chỉ cứu người chị mặc kệ người em, cũng may nữa là về sau Hứa Tô lại lấy công chuộc tội, thay cha Hình Minh lật lại vụ án oan từ nhiều năm về trước, nếu không thì chỉ e cả đời này người nhà chúng tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà đối diện với Hình Minh.
Có điều trải qua chuyện này, Thịnh Vực sa sút trông thấy, cổ phiếu rớt giá liên tục, chỉ trong một đêm mà giá trị trên thị trường đã bốc hơi hơn mười tỷ. Cuối cùng Thịnh Vực buộc phải làm tráng sĩ cứa cổ tay, bán tống bán tháo tài sản như khách sạn, bất động sản v.v. Liêu Quân bị hội đồng quản trị luận tội và từ chức, một thanh niên tài giỏi tên Tưởng Kế Chi đứng ra ngay lúc nguy nan, tiếp nhận chức vụ trở thành người đứng đầu mới của tập đoàn Thịnh Vực, thành công lật lại thế cờ. Đương nhiên đây lại là một câu chuyện khác.
Tôi có một người bạn luật sư từng xử lý tranh chấp cổ phần của Thịnh Vực, vậy nên mới biết người thực sự kiểm soát Thịnh Vực là Hồng Vạn Lương, sau một loạt động thái đằng sau của vị bí thư già về hưu này, cổ đông lớn nhất của Thịnh Vực hiện tại lại chính là con trai của giám đốc Ngu, Ngu Thiếu Ngải.
Ngày nay, giá trị của Y Dược Thịnh Vực lên tới gần sáu trăm tỷ, còn chưa tính đến những tài sản khác trong tập đoàn, Ngu Thiếu Ngải thân là cổ đông lớn nhất, từ nhỏ đã có giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ, lại thêm thân phận ba đời nhà quan và ngoại hình nổi trội nhờ ưu thế di truyền, bao nhiêu người đẹp nổi tiếng có giả có thật đều mong muốn trói được vị thiếu gia này, một bước lên mây. Tôi còn nghe người bạn luật sư kia kể một câu chuyện, nói là một ngày nọ, Ngu Thiếu Ngải được Tưởng Kế Chi mời tới thị sát công việc trong tập đoàn, cậu ta ngồi một mình trong phòng làm việc đọc báo cáo tài chính, chẳng biết có người đẹp nào đó trong ngành moi đâu tin đâu ra, lặng lẽ lẻn vào phòng chủ tịch, vừa vào cửa đã cởi quần áo, dang tay nhào lên phía trước như đại bàng vồ mồi, dọa cho cậu thiếu gia ngây thơ kia phải tông cửa bỏ chạy, tiếng thét “Chị gái, chị đừng làm thế” vang vọng khắp cả tòa nhà Thịnh Vực.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà Ngu Thiếu Ngải mới quyết định “tảo hôn khi còn trẻ”, hoàn toàn cắt đứt tất cả những ong bướm yến oanh bên ngoài.
Đoàn tàu ngược lên phương Bắc, trong tiếng bánh xe ma sát ầm ầm với đường ray, Hình Minh nói với tôi, vợ chưa cưới của Ngu Thiếu Ngải là một người Hàn Quốc, định là cưới xong sẽ ở lại Hàn với vợ hai năm.
Giờ thì tôi đã hiểu được hết rồi, Hồng Vạn Lương không nỡ để đứa cháu ngoại duy nhất phải “ở rể” tận Hàn Quốc, định bụng nhân lúc cháu trai còn ở trong nước thì tranh thủ bồi đắp tình cảm ông cháu. Thế là một đống “kẻ thù giết cha” cứ ưỡn a ưỡn ẹo trước mặt, Hình Minh lý trí thì cản mình lại, tình cảm lại không nhịn nổi nữa, đành phải tìm cách né đi.
Hình Minh thấy tôi đoán đúng, lại nói: “Sau vụ án Thịnh Vực, bí thư Hồng bị ép về hưu ‘non’, sức khỏe vẫn không được tốt lắm trước tình cảnh chênh lệch quá lớn khi ‘người đi trà nguội’. Lần trước chẩn đoán ra ung thư gan thời kỳ cuối, tâm nguyện duy nhất chính là những ngày cuối đời có thể ở cạnh cháu trai nhiều hơn một chút. Tôi cũng không muốn thầy Ngu khó xử, cha con bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng nên nhân cơ hội này mà ở cùng với nhau một chút.”
“Người khác ở độ tuổi của cậu ấy e là chỉ mới vừa tốt nghiệp, còn chẳng biết mô tê gì.” Tôi tiếp tục nói về chủ đề này với Hình Minh, tỏ ra hết sức tò mò về cậu thiếu gia nổi tiếng khắp xa gần này, “Còn trẻ lại giàu có như thế, vậy mà hoàn toàn không mắc bệnh kênh kiệu của đám giàu đời hai, giám đốc Ngu dạy dỗ tốt thật.”
“Gần mực thì đen, may mà thầy Ngu đưa con trai ra nước ngoài từ sớm,” Hình Minh khẽ cười, “Ngu Thiếu Ngải không mắc bệnh thiếu gia nhưng đôi khi lại quá nhiệt tình, thành ra vẫn có chút ngu ngốc của đám giàu đời hai.”
“Hầy, nói chuyện thì hay nói về người khác* -”
*Câu đầy đủ là Ngồi thiền thì nghĩ về bản thân, mà nói chuyện phiếm thì là về người khác.
Bỗng nhiên có hành khách nam ngồi ghế trên yên lặng nãy giờ quay đầu lại, lật chiếc mũi lưỡi trai che nửa gương mặt, nở nụ cười tươi rói với chúng tôi: “Những lời này cũng là anh dạy em đấy, thầy Tiểu Hình.”
Tôi hơi ngỡ ngàng, hiếm có đứa con trai nào anh tuấn như vậy, hơn nữa đôi mắt vừa sâu xa duyên dáng lại vừa đong đầy tình cảm, so với đôi mắt này thì những cặp mắt khác đều chỉ toàn là hạt thủy tinh.
“Ngu Thiếu Ngải?” Hình Minh hoàn toàn không nhiệt tình gì với “con riêng”, giọng cậu ta lạnh đi, “Sao lại là cậu?”
“Em biết anh đặt vé chuyến này từ cậu thực tập sinh dưới anh, vậy nên mới đổi ghế thương gia cho hành khách ngồi ghế này.” Ngu Thiếu Ngải cởi mũ xuống, tùy ý vò tóc.
“Cô dâu vẫn còn đang chờ, cậu chạy đến đây làm gì?” Hình Minh tiếp tục hỏi.
“Ba em mà biết anh đi lẻ với một anh siêu đẹp trai thế này thì kiểu gì cũng ghen chết đi sống lại.” Ngu Thiếu Ngải liếc nhìn tôi, lại vươn tay ra nâng cằm Hình Minh, cười nói, “Hơn nữa người Trung Quốc đặt chữ hiếu lên đầu, sao có thể có vợ quên mẹ, đúng không, mẹ nhỏ?”
Hình Minh giơ tay đẩy thằng nhỏ ra, mặt lạnh tanh đùa theo lời đối phương: “Sao nào, không lẽ cậu còn muốn nói nếu tôi và cô bé ấy cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu tôi trước chắc?”
“Đương nhiên là cứu anh trước rồi.”
“Ồ?” Hình Minh hơi nhíu mày, mặc dù vẫn tỏ vẻ chán ghét, thực ra ý cười đã không còn nén được trong đáy mắt.
“Vì người ta thuộc đội tuyển bơi lội quốc gia của Hàn Quốc mà.” Ngu Thiếu Ngải nháy mắt, thấp giọng nói, “Kỹ năng bơi giỏi hơn cả hai chúng ta ấy chứ.”
“Thần kinh.” Hình Minh chê Ngu Thiếu Ngải ồn ào nên đổi chỗ cho cậu ta, mở bàn gấp lấy máy tính ra bắt đầu gõ chữ.
Quả nhiên thằng nhóc này rất hoạt ngôn nhiệt tình, chủ động bắt chuyện với tôi, nó nói mình đang định đầu tư một chương trình, còn chưa nghĩ ra tên nhưng đại khái là nói về “Cuộc chiến tụng biện”, dùng một vài vụ án mang tính tranh cãi nổi tiếng cho công tố viên và luật sư tranh tụng án hình sự tiến hành tranh luận đối đầu, vừa có thể phổ cập pháp luật lại vừa quảng bá được.
“Bỏ đi, không nói nữa, một là không dễ làm, hai là chưa chắc người nào đó đã thấy hứng thú.”
Ngu Thiếu Ngải nhướng mày hếch mặt, nói chuyện kéo dài âm cuối như cố ý dụ Hình Minh. Quả nhiên tiếng gõ bàn phím dừng lại, Hình Minh lên tiếng nhưng không quay đầu: “Nói tiếp đi, thú vị đấy.”
Trước thì là “Nhân danh nhân dân”, về sau lại là “Chân tướng lặng thầm”, hai năm trở lại đây, hình tượng công tố viên cao chưa từng thấy, đúng là có mánh lới. Nhưng thực tế lại là củi khô không thịt đắp, là năng lực chuyên môn súng thật đao thật, hay là tấm áo thêu hoa hời hợt giả dối, viện kiểm sát đã từng “cầm hai thanh kiếm chống tham nhũng chống tiêu cực, chém hết công an chém cả tòa án” sao có thể thua đây?
“Cân nhắc từ hiệu quả chương trình mang lại, đầu tiên là phải đảm bảo thi đấu công bằng, không thể để luật sư làm nền cho công tố, người xem cũng sẽ thấy nhạt; tiếp theo, hình ảnh hai bên kiểm sát và luật sư cũng phải nổi bật, luật sư như luật sư Phó rất hợp để đứng trước ống kính, còn công tố viên…” Ngu Thiếu Ngải suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi thấy vị cục phó họ Đường của Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố rất ổn.”
“Cậu cũng biết Đường Dịch Xuyên à?” Tôi lại càng ngạc nhiên.
“Đương nhiên là biết rồi,” Mặt Ngu Thiếu Ngải đầy vẻ tán thưởng, cười nói, “Công tố viên đẹp trai nhất, cũng xuất sắc nhất toàn Trung Quốc!”
Nhắc đến cũng lạ, rõ ràng đã là vợ chồng già, ăn ý thấu hiểu lẫn nhau, nhưng ba chữ “Đường Dịch Xuyên” vẫn luôn khiến lòng tôi lay động, để lại dư âm rất lâu về sau. Tôi mỉm cười, quay ra nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, thầm nghĩ chỉ mới một ngày không gặp, đã nhớ cậu ấy đến phát điên.
Hết chương 6.