Y Quan Cầm Thú

Chương 114: Không thành kế




Lang Uyên sải bước đi tới trước mặt Đường Liệp, cầm tay hắn, lắc mạnh lớn tiếng nói: " Ta ở băng tuyết đại lục chờ ngươi!"

Đường Liệp cười nói: " Căn bản không cần lâu như vậy, sáng sớm ngày mai Hải tộc tiến vào tiếp nhận thành trì, giữa trưa ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt!"

Lang Uyên tràn ngập cảm xúc nói: " Ta thực may mắn, ơn trời có thể cho ta gặp được một bằng hữu như vậy!"

Đường Liệp dùng sức ôm Lang Uyên một chút, thấp giọng nói: " Có chuyện ta vẫn không nói cho ngươi biết, ta ở đế đô gặp Mai Thiến."

Lang Uyên không thể che giấu tình cảm thân thiết của chính mình, thấp giọng nói: " Nàng ra sao?"

Đường Liệp do dự rốt cuộc quyết định không đề cập tới chuyện Mai Thiến hãm hại mình tại đế đô, mỉm cười nói: " Một khi ngươi đã khẩn trương nàng như vậy, đủ để chứng minh địa vị của nàng trong lòng ngươi vẫn rất trọng yếu. Ta là muốn nói, Mai Thiến thật sự yêu ngươi, nàng vẫn luôn vụng trộm chiếu cố cha mẹ của ngươi."

Một nỗi cảm động tràn ngập nội tâm Lang Uyên, nhớ tới gương mặt tái nhợt của Mai Thiến, hắn cảm thấy cực độ áy náy, đã lâu như vậy, hắn chưa bao giờ thử liên hệ cùng Mai Thiến, mà nàng thủy chung vẫn không quên mình.

Đường Liệp vỗ vai hắn nói: " Đừng cô phụ một mảnh thâm tình của người ta đối với ngươi!" Có trải qua thời điểm mất trí nhớ, lại cùng Mặc Vô Ngân từ kẻ thù biến thành tình nhân, Đường Liệp đối với Mai Thiến đã khoan dung rất nhiều, lý giải nàng vì Lang Uyên có thể làm ra bất cứ chuyện gì mà không bận tâm hậu quả.

Lang Uyên kích động nói: " Ta sẽ!" Hắn xoay người sải bước hướng dưới tường thành đi đến.

Đường Liệp nhìn theo thân ảnh mọi người rời đi, nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt anh tuấn có vẻ càng phát ra kiên nghị.

Xích Địch trơ mắt nhìn thuyền lớn vận chuyển tướng sĩ từ bên trong Mặc Vân Thành lướt ra, trong lòng căm giận không thôi, hắn đến nay vẫn không sao hiểu được, vì sao nữ hoàng lại dưới tình huống sự việc đã thành định cuộc, lại phóng thả đi cho đám người Huyền Ba một con đường sống, bàn tay hắn vỗ mạnh lên mép thuyền hai cái, thấp giọng nói: " Không công uổng phí một hồi!"

Một gã tướng lãnh vội vã đi vào phía sau hắn, nhỏ giọng nói: " Nữ hoàng bệ hạ giá lâm!"

Xích Địch ngây ra, tuyệt đối không thể tưởng được nữ hoàng lại đích thân đi tới chiến trường, Xích Địch xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy chiến thuyền to lớn của nữ hoàng đã xuất hiện trong hải vực.

Xích Địch chuyển hướng nói với thủ hạ: " Ta đi nghênh đón nữ hoàng bệ hạ, các ngươi lưu ý chặt chẽ hướng đi chung quanh, đặc biệt phải chú ý tình huống bên Huyền Vũ quốc, bảo đảm chuyện này bị họ phát giác càng chậm càng tốt."

Thủy Đại Nhân yên lặng chăm chú nhìn những chiến thuyền từ trong Mặc Vân Thành lướt ra eo biển, phương hướng của chiến thuyền không phải trực tiếp lướt qua Mê Huyễn eo biển, mà là đi thẳng vào bên trong Hư Hải.

Tuệ Vân Lệ Ti nhịn không được nói: " Nữ hoàng bệ hạ, hiện tại đường đi của bọn họ hình như cùng với sự ước định với chúng ta không hợp."

Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Bọn họ tận lực lảng tránh gặp phải Huyền Vũ quốc đại quân, chọn tuyến đường đi lãnh hải của chúng ta, có thể hữu hiệu tránh thoát bị quân đội đế quốc vây truy chặn đường, thật sự là bàn tính đánh không sai."

Tuệ Vân Lệ Ti tràn ngập lo lắng nói: " Bọn họ có thể đột nhiên thay đổi chủ ý hay không?"

" Bọn họ không có lá gan lớn như vậy!"

Lúc này Xích Địch đã đi vào tham kiến trước mặt Thủy Đại Nhân.

Thủy Đại Nhân mỉm cười nói: " Ngươi tới vừa lúc, lập tức phái hạm đội đi tới Mặc Vân Thành, chuẩn bị tiếp quản tòa thành trì này."

Xích Địch trầm ngâm nói: " Không phải nói giữa trưa ngày mai sao?"

Thủy Đại Nhân nói: " Nếu bọn họ có thể đột nhiên thay đổi kế hoạch, chúng ta cũng có thể thay đổi."

Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật bay đến thông báo: " Nữ hoàng bệ hạ, thần đã điều tra rõ, rút lui khỏi Mặc Vân Thành vẻn vẹn chỉ có năm chiến thuyền có dân chúng, nói cách khác, dân chúng bên trong thành nguyện rời đi rất ít."

Thủy Đại Nhân u nhiên thở dài: " Khó ly quê hương a, dân chúng ai lại nguyện ý xa xứ đâu!" Nàng hướng Xích Địch dặn dò: " Sau khi vào thành, ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu dân chúng, muốn cho dân chúng biết, ta mới là chủ nhân chân chính của bọn họ, làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục quy thuận chúng ta."

Xích Địch cười nói: " Bệ hạ vì sao phải coi trọng những dân chúng bình thường như thế?"

Thủy Đại Nhân nói: " Nước lấy dân làm gốc, nếu chúng ta tiếp nhận một cái thành không, đối với ta mà nói thì còn gì ý nghĩa?"

Xích Địch cung kính nói: " Nữ hoàng bệ hạ ánh mắt rộng lớn, ý chí rộng lớn, không ai sánh kịp."

Thủy Đại Nhân mỉm cười nói: " Lời nịnh hót ngươi hãy bớt chút đi, nhanh đi làm việc a!"

Xích Địch đỏ mặt lên, vội vàng cáo từ rời đi.

Thủy Đại Nhân thấp giọng hướng Trang Phi Dật nói: " Chuyện khác của ta thế nào?"

Trang Phi Dật nói: " Đường Liệp và Mặc Vô Ngân vẫn canh giữ trên tường thành, bọn họ xem ra khẳng định sẽ dựa theo ước định của chúng ta mà lưu lại, đúng rồi, cửa thành hướng Mê Huyễn eo biển toàn bộ mở ra, hơn nữa bên trên cũng không có binh lính đóng quân, xem ra bọn họ đích xác rất có thành ý."

Thủy Đại Nhân lạnh nhạt cười: " Bọn họ đã thua không gượng nổi!"

Trang Phi Dật cảm thán nói: " Nhưng tối nay trời tốt, một trận mưa lớn như thế, đem ý niệm tiến công của Huyền Vũ đế quốc đại quân hoàn toàn tiêu diệt, nếu không động tĩnh rút quân lớn như vậy khẳng định sẽ kinh động bọn họ."

Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Tùy thời chuẩn bị vào thành, ta chỉ cần đưa quân vào trong thành, khống chế tất cả tất yếu, hết thảy có thể ngăn chặn chuyện xấu không thể biết trước."

Trang Phi Dật gật đầu.

Hai mắt Đường Liệp nhìn cầu thang nơi tường thành, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười, một vị nữ lang tuyệt mỹ, mặt mang lụa mỏng, tóc vàng buộc lên, đầu đội vương miện thủy tinh, chậm rãi đi tới, hai nữ võ sĩ thanh lệ bồi hai bên người nàng, đôi mắt đẹp màu lam của nàng nhẹ nhàng lưu chuyển, từng đợt từng đợt nhu tình dừng lại trên người Đường Liệp.

Vài tên binh lính bên người Đường Liệp đồng thời quỳ xuống, cung kính nói: " Tham kiến nữ vương bệ hạ!"

Nếu Đường Liệp không phải đã biết trước, cũng nhất định sẽ nghĩ vị nữ lang trước mắt này là Huyền Ba công chúa, không thể tưởng được thuật dịch dung của Mặc Vô Ngân lại cao siêu đến tình trạng đó.

Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng bước tới, đến bên người Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh mời theo ta!"

Đường Liệp mỉm cười cùng đi với Mặc Vô Ngân tiến lên phía trước, hai nữ võ sĩ cầm dù che mưa gió cho họ.

Mặc Vô Ngân nhỏ giọng nói: " Như thế nào? Ta giống nàng không?"

Đường Liệp gật đầu tán dương: " Muội thật là lợi hại, ta cơ hồ nhận không ra là muội đến."

Mặc Vô Ngân cười nói: " Nếu không phải tầng lụa mỏng này, khẳng định sẽ lộ."

Đường Liệp cười nói: " Sẽ không, lại có mấy người có dũng khí nhìn thẳng nữ vương?"

Mặc Vô Ngân tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhẹ giọng nói: " Huynh muốn ta giả dạng bộ dáng này, đến tột cùng là vì ứng đối Thủy Đại Nhân hay ổn định quân tâm nơi này?"

Đường Liệp lắc đầu nói: " Hai thứ đều không phải, ta là vì phòng ngừa vạn nhất!"

Lúc này một gã binh lính bên người kinh hô: " Đế quốc đại quân!"

Trong lòng Đường Liệp cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy bên trong mưa gió, một đội quân đông nghìn nghịt một mảnh từ phía chân trời hướng Mặc Vân Thành vây tới. Mặc Vô Ngân cũng cả kinh, nhỏ giọng nói: " Chẳng lẽ chuyện rút quân đã bị họ phát giác?"

Đường Liệp gật đầu: " Thiên hạ không có chỗ nào không sơ hở, đại quy mô lui binh như vậy, bị bọn họ phát hiện cũng có thể."

Mặc Vô Ngân lại nhìn lại, tình trạng lui binh vẫn đang tiến hành đâu vào đấy, hẳn là sắp kết thúc, nhưng không đủ hai giờ vẫn không thể hoàn thành quá trình rút quân, hiện tại đội quân chủ lực đã ly khai Mặc Vân Thành, mà Hải tộc đại quân còn chưa đến thời điểm bắt đầu tiến vào thành, lúc này đại quân đế quốc lại đến tập kích, tình thế nhất thời trở nên hung hiểm.

Biểu tình Đường Liệp lại không hề có chút bối rối, bình tĩnh nói: " Châm lửa chung quanh chúng ta!"

Hơn mười binh sĩ vây quanh lại, đem đuốc lớn châm lên, phía trên tường thành tối đen, chỉ có chung quanh Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân là sáng ngời, Đường Liệp ra lệnh cho tất cả đều lui xuống. Để hai nữ võ sĩ dọn ngọc cầm lên phía trên tường thành. Đường Liệp tuy rằng xem qua Mặc thị thủ thành thuật, nhưng ở tình huống trước mắt vốn là vô dụng, duy nhất sử dụng được chính là Không Thành Kế, cũng may Không Thành Kế của Gia Cát Lượng phụ nữ và trẻ em đều biết, Đường Liệp cũng nhớ rất rõ ràng, hy vọng trên Cách Lan Đế Á đại lục này còn chưa có người dùng qua, hôm nay vô luận thế nào cũng phải đánh bạc một lần.

Đại quân đế quốc cơ hồ mỗi người đều đồng thời thấy được những ngọn đuốc rực sáng trên tường thành. Lần này phụ trách tổng tiến công chủ soái chính là Tư Mã Thiên Phong, hắn làm ra một thủ thế, mệnh lệnh của hắn nhanh chóng nhắn xuống, tốc độ tiến lên của đại quân bắt đầu chậm lại, ở nơi phòng tuyến đầu tiên cách Mặc Vân Thành, cũng không bị chống cự như trong dự đoán.

Trong nội tâm Tư Mã Thiên Phong nảy sinh hoài nghi, hắn hạ lệnh toàn quân tạm dừng tiến lên, ánh mắt chăm chú nhìn phía trên tường thành.

Lúc này một tiếng đàn du dương từ xa xa truyền đến, đánh đàn chính là một cô gái tóc vàng, bên người nàng là một người có thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, hai người này chính là Mặc Vô Ngân cùng Đường Liệp.

Bề ngoài Mặc Vô Ngân tuy rằng trấn tĩnh nhưng nội tâm lại thập phần khẩn trương, cũng may nàng có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, trong tiếng đàn vẫn không toát ra sự phập phồng dao động gì. Nàng nhẹ giọng hướng Đường Liệp nói: " Huynh cho là Tư Mã Thiên Phong dễ lừa như vậy?"

Đường Liệp mỉm cười nói: " Tư Mã Thiên Phong tính là gì, năm xưa kế sách này đã lừa được Tư Mã Ý, so sánh với Tư Mã Ý, tiểu tử này ngay cả xách giày cũng không có tư cách."

" Ai là Tư Mã Ý?" Mặc Vô Ngân hiếu kỳ hỏi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Đường Liệp vẻ tươi cười không thay đổi: " Có cơ hội ta sẽ nói với muội sau." Hắn thấp giọng ra lệnh, cho thủ vệ võ sĩ đem cửa thành mở ra.

Mặc Vô Ngân còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, Đường Liệp thế nhưng lớn mật như thế, nếu Tư Mã Thiên Phong không mắc bẫy, kiểu mở rộng cửa thành này chính là đem quân địch chạy vào. Nhưng nàng lập tức liền cảm nhận được dụng tâm của Đường Liệp, tình huống trước mắt đã không còn biện pháp khác, chỉ có mạo hiểm một lần, mới có một con đường sống.

Tư Mã Thiên Phong nhìn cửa thành mở toang, trong lòng bất giác ngẩn ra, đối phương thế nhưng chủ động mở cửa thành, bọn họ đến tột cùng là có chủ ý gì?

Hắn suất lĩnh quân đội tiếp tục hướng Mặc Vân Thành tới gần, ở cách cửa thành ba trăm thước thì dừng lại, thị lực của hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hai người trên tường thành.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Tư Mã tướng quân đã lâu không gặp!" Thanh âm của hắn tuy rằng không lớn, nhưng trung khí mười phần, ở trong mưa gió lan xa ra ngoài, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người trong đại quân đế quốc.

Trong lòng Tư Mã Thiên Phong kịch chấn, không thể tưởng được vũ lực hiện giờ của Đường Liệp đã tăng lên tình trạng như vậy, hắn tự hỏi nếu đơn đả độc đấu tuyệt không phải là đối thủ của Đường Liệp, hai mắt âm lãnh tràn ngập sát khí nhìn phía Đường Liệp, hờ hững nói: " Chào Đường tiên sinh! Không thể tưởng được ta và ngươi cũng có thời điểm gặp nhau nơi chiến trường."

Đường Liệp cười ha ha nói: " Tư Mã tướng quân hiểu lầm, chúng ta là bạn tốt, lại như thế nào gặp nhau bằng binh đao, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, đang muốn uống với ngươi một phen, rượu ngon món ngon, lại có Huyền Ba công chúa đánh đàn trợ hứng cho chúng ta, Tư Mã tướng quân sao không cởi nhung trang trên người, đi lên theo giúp ta uống vài chén."

Tư Mã Thiên Phong nhìn Huyền Ba ngồi bên cạnh Đường Liệp, nội tâm càng thêm mê hoặc, nguyên lai Huyền Ba vẫn còn bên trong Mặc Vân Thành, nếu nàng ở, nói vậy tướng sĩ bên trong Mặc Vân Thành vẫn chưa rút quân, chẳng lẽ tình báo vừa rồi có điều sai lầm?

Đường Liệp lại nói: " Tư Mã tướng quân, cửa thành đã mở, các ngươi vào đi!"

Tư Mã Thiên Phong cười lạnh nói: " Đường tiên sinh đang trá ta?"

Đường Liệp cố ý giả bộ nghiêm trang: " Tư Mã tướng quân, ta đều muốn ngươi trở thành bằng hữu, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi thành ý của ta sao?"

Trong lòng Tư Mã Thiên Phong do dự, nhìn thấy Huyền Ba dừng tiếng đàn, đi tới phía trước, hắn đã từng nhìn thấy qua Huyền Ba vài lần, biết vị công chúa xinh đẹp này phong tư không thể dễ dàng bắt chước, xem bộ dáng của nàng, nhất định là Huyền Ba không thể nghi ngờ, trong nội tâm lại bàng hoàng.

Thủy Đại Nhân trước tiên nghe được tình huống bên trong Mặc Vân Thành, kinh hô: " Cái gì? Đường Liệp thế nhưng cho người mở cửa thành hướng Huyền Vũ quốc?"

Tuệ Vân Lệ Ti cả giận nói: " Tiểu nhân thay đổi thất thường này, hắn cũng dám lừa gạt nữ hoàng bệ hạ." Chúng tướng chung quanh cũng vô cùng xúc động.

Hải Nộ hiền giả Trác Luân Bố lớn tiếng nói: " Nữ hoàng bệ hạ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ta lập tức suất lĩnh các tướng sĩ đuổi theo, đem toàn bộ đám Mặc Vân Thành giết chết trên Hư Hải."

Thủy Đại Nhân lại nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng nhẹ giọng nói: " Chuyện này nhất định có huyền cơ bên trong, truyền lệnh đi xuống, gia tốc hướng Mặc Vân Thành tới gần, ta thật muốn nhìn xem Đường Liệp đến tột cùng là muốn làm gì!"

Tư Mã Thiên Phong thúc giục Độc Giác Thú bước tới trước hai bước, trái tim Đường Liệp cơ hồ nhảy vọt lên cổ họng, chỉ cần Tư Mã Thiên Phong có gan vào thành, tất cả hết thảy đều xong rồi!"

Tư Mã Thiên Phong đột nhiên kéo dây cương, bốn vó của Độc Giác Thú ngập vào bùn đất lầy lội thật sâu, ánh mắt hắn lộ ra vô tận phẫn nộ, hắn cơ hồ có thể kết luận, bên trong Mặc Vân Thành khẳng định có bố trí mai phục.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Tư Mã tướng quân nếu không đi lên, rượu và thức ăn đã lạnh!"

Tư Mã Thiên Phong cười lạnh nói: " Đa tạ ý tốt của Đường tiên sinh, đêm đã khuya, các tướng sĩ sớm mệt mỏi, ngày mai sáng sớm ta lại đến tiếp!" Hắn rốt cuộc không dám mạo hiểm, thay đổi phương hướng, hạ lệnh rút quân, đế quốc đại quân một lần nữa rút về quân doanh.

Nhìn đại quân như nước thủy triều thối lui, Đường Liệp âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Mặc Vô Ngân nhìn Đường Liệp trong đôi mắt đẹp tràn ngập sùng bái, Đường Liệp không tốn một binh một tốt, chỉ bằng võ mồm đã dọa lui đế quốc đại quân của Tư Mã Thiên Phong, điều này cần đảm phách cùng với dũng khí như thế nào, càng cần trí tuệ siêu quần làm cơ sở, nam nhân như vậy có thể nào không làm cho nàng ái mộ.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Không cần nhìn ta thâm tình như vậy, cẩn thận làm lộ!"

Thủ vệ võ sĩ chậm rãi đem cửa thành đóng lại, vừa mới đóng xong cửa thành, đám võ sĩ thủ vệ liền giống như hư thoát ngồi phệch phía sau cửa thành, đối với bọn họ mà nói chính là mới nhặt được một mạng trở về.

Đường Liệp bình tĩnh phất tay nói: " Ngoại trừ hai người chúng ta, những người khác đều có thể rời khỏi…"

Mưa gió theo sáng sớm tiến đến đã biến mất vô tung vô ảnh, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi từ phương đông mặt biển bay lên, hơi nước mặt đất rất nhanh liền bị bốc hơi không còn, màu mây tím trên cao, nổi lên tầng sương mù mờ ảo, toàn bộ Mặc Vân Thành đều bao phủ trong một tầng sắc thái mê ly và lãng mạn.

Mặc Vô Ngân nghe tiếng chim hót làm bừng tĩnh, mở mắt đẹp, phát hiện mình vẫn đang nằm trong vòng tay rộng lớn ôm ấp ấm áp của Đường Liệp, trong lòng nhộn nhạo cảm xúc hạnh phúc vô cùng.

Ánh mắt Đường Liệp sáng ngời có thần nhìn thẳng phương hướng cửa bắc của Mặc Vân Thành, Hải tộc đại quân đã bắt đầu ngay ngắn thứ tự tiến vào bên trong thành.

Hoàng tộc vệ đội hộ vệ Thủy Đại Nhân ngự giá tiến lên ngã tư đường rộng mở của Mặc Vân Thành, Thủy Đại Nhân xốc lên màn xe, nhìn đường phố hai bên, đường phố sáng sớm có vẻ lạnh lùng dị thường, không có dân chúng đón chào, bọn họ hiển nhiên đều tránh trong nhà, đối với vị tân chủ nhân tràn ngập tò mò cùng sợ hãi.

Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật đi tới bên cạnh tòa giá của Thủy Đại Nhân, thấp giọng bẩm báo: " Bọn họ quả nhiên dựa theo minh ước, Đường Liệp và Mặc Vô Ngân đang ở phía trên tường thành chờ đợi."

Trong lòng Thủy Đại Nhân thở dài một hơi, Đường Liệp và Mặc Vô Ngân đích thật là nhân tài hiếm có, đêm qua thế nhưng có thể lấy Không Thành Kế để dọa lui mười vạn đại quân của Tư Mã Thiên Phong, sự can đảm cùng mưu lược như vậy ở trên toàn bộ Cách Lan Đế Á đại lục cũng vô cùng hiếm gặp.

Tòa xa của nàng đi vào phía trước tường thành dừng lại, Thủy Đại Nhân đi ra thùng xe, theo phương hướng Trang Phi Dật chỉ tới, đã thấy Đường Liệp cùng với Mặc Vô Ngân đã khôi phục lại dung mạo thật đang sóng vai từ phía trên tường thành khí định thần nhàn tiêu sái đi xuống, trên mặt hai người vẫn không hề toát ra vẻ sợ hãi.

Nhìn vẻ mặt thân mật của hai người, trong lòng Thủy Đại Nhân từ đâu dâng lên một cỗ phẫn nộ, chỉ là chính nàng cũng không rõ ràng, giờ phút này nàng thậm chí có chút ghen tỵ, hơn nữa nàng ghen tỵ cũng không phải Đường Liệp, mà lại là Mặc Vô Ngân.

Đường Liệp và Mặc Vô Ngân đứng lại cách Thủy Đại Nhân chừng mười thước, mỉm cười nói: " Chào nữ hoàng bệ hạ, chúng ta, giao dịch của chúng ta coi như thuận lợi a?"

Mặc Vô Ngân quỳ rạp trước mặt Thủy Đại Nhân, áy náy nói: " Mặc Vô Ngân làm nhục thánh mệnh, thỉnh nữ hoàng bệ hạ giáng tội!"

Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Ta tự nhiên sẽ không tha cho ngươi!" Trong lời nói tràn ngập cừu hận.

Đường Liệp biết sát ý trong lòng nàng đang dâng cao, yên lặng bên trong kêu gọi tiểu bạch long tới cứu, với hắn mà nói hiện tại đã trở thành một loại hy vọng xa vời, tiểu bạch long vẫn không có động tĩnh gì.

Thủy Đại Nhân nhìn thấy biểu tình trầm mặc của Đường Liệp, còn tưởng rằng hắn cảm thấy sợ hãi, mỉm cười nói: " Giờ phút này ngươi mới biết sợ sao?"

Đường Liệp cười nói: " Ta sợ cái gì? Hẳn sợ hãi phải là nữ hoàng bệ hạ mới đúng!"

" Làm càn!" Thủy Đại Nhân giận tím mặt.

Đường Liệp biểu tình lại không có gì thay đổi, mỉm cười nói: " Ngươi yên tâm, Đường Liệp ta tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng chuyện đáp ứng người khác còn chưa từng đổi ý qua."

Trong lòng Thủy Đại Nhân biết rõ ràng, những lời này của Đường Liệp ý là sẽ không đem chuyện của họ nói cho bất luận kẻ nào, trong lòng thoáng yên ổn, phất tay nói: " Áp giải hai người bọn họ xuống cho ta, chờ đợi xử lý."

Đại tướng quân Xích Địch cùng với Hải Nộ hiền giả Trác Luân Bố đồng thời hướng Đường Liệp lao tới.

Đường Liệp đem Mặc Vô Ngân hộ vệ ở sau người, ha hả cười to nói: " Thủy Đại Nhân, ta tuy rằng đáp ứng lưu lại, nhưng ngươi nghĩ muốn giam giữ ta, lại phải phí một ít khí lực." Ánh mắt của hắn nhìn phía Xích Địch nói: " Ngươi là thủ hạ bại tướng của ta, ta khinh thường cùng ngươi giao thủ."

Xích Địch giận dữ, đang muốn phát tác, lại nghe Đường Liệp nói: " Trác Luân Bố, lần trước ngươi cùng ta giao thủ không phân thắng bại, lần này có dám theo ta một chọi một đánh một hồi hay không."

Trác Luân Bố tính tình táo bạo, trước mặt người khác cũng không chịu thua, hơn nữa hắn với Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng giao tình thâm hậu, cái chết của Hạ Ngôn Băng làm cho hắn cực kỳ bi thương, sớm ôm ý định báo thù trong đầu, hắn giận dữ hét: " Ta chờ ngươi đã lâu!"

Thủy Đại Nhân gật đầu, nàng ngầm đồng ý để Trác Luân Bố tiếp thụ Đường Liệp khiêu chiến, chứng kiến vẻ mặt trấn định của Đường Liệp, từ trong đáy lòng nàng muốn giảm một chút uy phong của hắn.

Đường Liệp lại có tính toán khác, ngoại trừ tiểu bạch long hắn không nghĩ ra được phương pháp thoát thân nào, chỉ đành kéo dài thời gian trước rồi nói sau. Hắn vụng trộm quan sát Thủy Đại Nhân, Thủy Đại Nhân hiển nhiên đối với Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân cảnh giác tới mười phần, nên ẩn thân trong đông đảo cao thủ hộ vệ, Đường Liệp không có cơ hội nào bắt được nàng.

Trác Luân Bố giơ tay tháo búa xuống, chậm rãi hướng Đường Liệp bức tới, sát khí cường đại hướng bốn phía lan tràn ra.

Mặc Vô Ngân nhỏ giọng hướng Đường Liệp nói: " Trác Luân Bố trời sinh thần lực, huynh phải cẩn thận!"

Đường Liệp mỉm cười, vỗ nhẹ bàn tay nàng, ý bảo nàng tránh sang một bên, rút trường đao bên hông ra. Đồ Long Đao của hắn đã bị mất tại Thủy Tinh Thành, hiện tại cây đao này chẳng qua chỉ là cương đao tầm thường.

Trác Luân Bố nhìn thấy vũ khí của hắn, nhất thời yên lòng, lần trước tình cảnh giao thủ với Đường Liệp vẫn còn ký ức mới mẻ, Đường Liệp dùng Đồ Long Đao chém mẻ vài dấu trên búa của hắn, hắn đến nay vẫn đau lòng không thôi, hôm nay tất nhiên phải bắt Đường Liệp trả giá gấp trăm lần.

Búa lớn gào thét hướng Đường Liệp bổ tới, lưỡi búa cuồn cuộn nổi lên bão táp lan đến phạm vi gần năm thước.

Đường Liệp mỉm cười, thân đao vươn ra, khoảnh khắc sắp cùng búa lớn tiếp xúc, năng lượng đột nhiên truyền vào trong đó, phía trên thân đao dấy lên đao diễm màu lam, trường đao xảo diệu dán lên trên búa lớn, tạt xuống dưới xoay tròn, cải biến hướng đi của búa lớn, lưỡi búa liền chệch qua một bên.

Trác Luân Bố ứng biến cực mau, búa lớn ở trong tay của hắn thập phần nhẹ nhàng, linh hoạt không kém trường đao của Đường Liệp, trường đao cùng búa lớn phân lượng khác nhau, nếu trực tiếp chạm vào, khẳng định sẽ bị hạ phong, Đường Liệp chỉ giành đoán trước hành động tiếp theo của Trác Luân Bố, trước khi hắn khởi xương giành ra tay trước, mới có thể thành công ngăn chận công kích của hắn.

Đường Liệp phán đoán chuẩn xác, mỗi một lần công kích của Trác Luân Bố đều bị hắn chuẩn xác phán đoán, thường thường Trác Luân Bố còn chưa khởi xướng tiến công, Đường Liệp đã đem lộ tuyến của hắn phong tỏa, Trác Luân Bố có lực không thể xuất, càng đánh càng nôn nóng, gấp đến độ oa oa kêu to.

Thủy Đại Nhân cũng đã nhìn ra Trác Luân Bố cũng không phải đối thủ của Đường Liệp, chỉ cần Đường Liệp nguyện ý, tùy thời đều có thể đánh bại hắn, hiện tại rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian.

Nàng xoay người hướng Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Phân phó thần cung chuẩn bị!"

Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật ngây ra, nữ hoàng hiển nhiên đã sinh ra sát ý, bình tĩnh mà xem xét hắn cũng không muốn cho Đường Liệp chết đi, có thể vì bản thân hắn không nắm chắc thuyết phục được nữ hoàng, trong lòng âm thầm vì Đường Liệp tiếc hận.

Thần cung thủ nhanh chóng vây quanh Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân ở giữa, Trác Luân Bố vẫn không muốn buông tha, cùng Đường Liệp gắt gao chiến đấu.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Ngươi còn không lui lại, chẳng lẽ nghĩ muốn cùng ta chịu chết?" Hắn lui ra sau một bước, triệt hồi trường đao.

Trác Luân Bố nhìn thoáng qua Đường Liệp, hắn cũng rõ ràng Đường Liệp có thể đánh bại mình, vô luận theo phương diện nào mà nói, Đường Liệp đều là một đối thủ đáng giá tôn kính.

Mặc Vô Ngân lặng yên đi tới bên người Đường Liệp, bàn tay ôm lấy cánh tay hắn, hai người bọn họ vũ lực tuy mạnh, cũng vô lực đào thoát giữa loạn tên.

Cùng với thủ thế của Thủy Đại Nhân, tất cả thần cung thủ giương cung cài tên, nhắm ngay Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân.

Lúc này tâm tình của Thủy Đại Nhân cũng dị thường mâu thuẫn, Mặc Vô Ngân với Đường Liệp một là người yêu xưa của mình, một là nam nhân đoạt đi trinh tiết của mình, muốn giết chết bọn họ cũng cần phải trả giá bằng quyết tâm.

Miệng của Thủy Đại Nhân khẽ mở, như muốn hạ lệnh.

Trang Phi Dật lấy hết dũng khí nói: " Nữ hoàng bệ hạ!"

Thủy Đại Nhân nhíu mày, thực phản cảm vì Trang Phi Dật vào lúc này đánh gãy lời nàng.

Trang Phi Dật thấp giọng nói: " Nữ hoàng bệ hạ, thần xin ngài buông tha cho bọn họ!"

Tất cả mọi người cả kinh, bất luận là ai cũng không nghĩ ra vì sao Mộng Dực hiền giả lại vì Đường Liệp và Mặc Vô Ngân nói chuyện.

Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Ngươi hình như không có giao tình gì với bọn họ!"

Trang Phi Dật nói: " Nữ hoàng bệ hạ, thần nghe nói Đường Liệp vô cùng có khả năng là Thánh Long Kỵ Sĩ trong truyền thuyết, nếu hết thảy là thật, hắn là người duy nhất trên thế giới này có năng lực đối kháng Ma Đế Thu Thiện, hiện tại giết hắn chỉ sợ tạo thành sai lầm lớn!"

Thủy Đại Nhân cười lạnh nói: " Thánh Long Kỵ Sĩ? Nếu hắn là Thánh Long Kỵ Sĩ, vì sao không có thần long xuất hiện? Đây chẳng qua ngươi viện lý do để cứu hắn!"

Trang Phi Dật im lặng không nói gì.

Lúc này trên không trung trời u ám, xem ra lại một hồi bão tố muốn tiến đến.

Trang Phi Dật thấp giọng nói: " Cầu nữ hoàng bệ hạ nghĩ lại!"

Thủy Đại Nhân nhìn phía Đường Liệp, đã thấy hắn ở lúc sống chết trước mắt vẫn vẻ mặt tự nhiên, không thể không bội phục công phu trấn định của hắn, bình tĩnh mà xem xét nàng cũng không có hạ quyết định giết chết Đường Liệp, Đường Liệp dù sao cũng là một nam tử hán chân chính, cũng không hề dùng bí mật giữa bọn họ mà đem áp chế mình.

Không trung hiện lên một đạo kim quang, Đường Liệp vốn tưởng rằng đó là tia chớp, nhưng luồng kim quang hướng mình bay tới với tốc độ cao, tiểu bạch long, nội tâm Đường Liệp mừng như điên, nó rốt cuộc đã đến, ở thời điểm chỉ mành treo chuông, tiểu bạch long rốt cuộc đã đến trợ giúp mình.

Tất cả mọi người đồng thời lưu ý đến sự xuất hiện của kim long, Tuệ Vân Lệ Ti kinh hô: " Bảo hộ nữ hoàng bệ hạ!"

Kim long đã đi tới trên đỉnh đầu Đường Liệp, phun ra một đạo hỏa tuyến thật dài, ngăn mở giữa Đường Liệp và Mặc Vô Ngân với quân đội của nữ hoàng Hải tộc.

Đường Liệp kéo tay Mặc Vô Ngân nhảy lên lưng kim long, kim long bay ngược lên trời, bọn họ vẫn đang bị vây trong tầm bắn của thần cung tiễn, Thủy Đại Nhân trơ mắt nhìn Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân bay lên không, cũng không nói chuyện.

Tuệ Vân Lệ Ti nhỏ giọng nói: " Muốn bắn tên hay không?"

Thủy Đại Nhân nhẹ giọng thở dài: " Xem ra mạng hắn không nên tuyệt…" Ý tứ của nàng cũng không khó hiểu, đám thần cung tiễn chậm rãi buông cung tên trong tay xuống.

Trang Phi Dật nhìn thấy rốt cuộc nữ hoàng buông tha cho Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân, cuối cùng yên lòng, hô to: " Nữ hoàng anh minh!" Phía sau mọi người cũng cùng nhau cao giọng hoan hô.

Thủy Đại Nhân trong tiếng hoan hô của mọi người đi lên tường thành cao ngất của Mặc Vân Thành, tin tức Hải tộc không tốn một binh đã lấy được Mặc Vân Thành nhanh chóng truyền bá ra ngoài.

Tư Mã Thiên Phong ở phương xa ngóng nhìn cờ xí bay tung trên Mặc Vân Thành, trong lòng như bị rắn độc cắn trúng, hắn rốt cuộc hiểu được mình đã trúng Không Thành Kế của Đường Liệp, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất chiếm được Mặc Vân Thành.