Y Quán Bất Tử - Lưu Vân Nam

Chương 6: Tuyệt xứ phùng sinh




Tuyệt xứ phùng sinh

Sở thích của ngươi lạ thật.

—— oOo ——Kinh Lăng từ nhỏ đã có một loại trực giác khó diễn tả thành lời, bởi vì nói ra thì nó có mùi siêu nhiên huyền bí, mà Kinh gia từ trên xuống dưới nghiêm khắc trật tự, thích lối sống ngăn nắp gọn gàng, sóng yên biển lặng. Vậy nên hắn cũng chưa từng nói với ai chuyện trực giác này đã giúp hắn thoát hiểm vô số lần, dù bị thương nặng đến mấy vẫn có thể lết được đến y quán Bất Tử rồi mới nằm lăn ra.

Hiện tại, lông tơ Kinh Lăng đều dựng đứng, trực giác mách bảo xung quanh nguy cơ trùng trùng, muốn phớt lờ cũng không được.

Hai tên hành hình bất ngờ cầm búa xích tấn công. Bình thường một mình Kinh Lăng đối phó cũng không dễ dàng, lúc này còn thêm chiếc xe lăn vừa nặng vừa cồng kềnh, nhất thời khó né tránh.

"Bang!" một tiếng, lưng ghế và tay vịn của xe lăn bị búa tạ đập vỡ, hướng thẳng về phía mặt Kinh Lăng. Doãn Nhiên né tránh đòn tấn công trong gang tấc, vội kéo Kinh Lăng ra khỏi tầm nguy hiểm. Hai chiếc búa được điều khiển bằng xích dài, một trái một phải, vừa vặn có thể đập nát đầu hai người.

Kinh Lăng hét lên: "Cẩn thận!"

Lại thấy Doãn Nhiên nhấc chân phải, căng mũi chân, nháy mắt cả người chuyển sang thế kim kê độc lập, nghiêng ngửa ra sau, liều mạng đẩy xe lăn ra xa.

Lại thêm một tiếng "bang" vang lên, búa tạ đã đập thẳng vào chân phải Doãn Nhiên. Doãn Nhiên ở tại chỗ nâng nửa thân trên, đôi tay móc vào dây xích, siết chặt rồi ném ra ngoài. Hai kẻ hành hình không kịp phòng ngừa, trọng tâm bị thay đổi, xích dài rời tay, mà chiếc búa nặng ở đầu kia đập vào vai bọn họ, tiếng hét thảm vang vọng trong nhà giam Đại Lý Tự.

"Chân ngươi!" Ánh mắt Kinh Lăng run rẩy dữ dội, không thể nào tưởng tượng Doãn Nhiên sẽ làm tráng sĩ chặt tay để cứu người cứu mình như vậy, "Ngươi..."

Hai chữ "không sao" không cách nào nói ra được, bởi những chiếc gai nhọn đính trên búa đã đâm sâu vào chân phải Doãn Nhiên.

"Mai phục tứ phía, còn ngẩn ra làm gì?" Doãn Nhiên tức giận mắng, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Chạy mau!"

Kinh Lăng nạt lại: "Ta thế này chạy kiểu gì?" Mới rồi còn không né được một đòn, chạy cái gì mà chạy?

Doãn Nhiên nhặt con dao găm lên, đâm về phía Lâm Lộc, không ngờ bị Kinh Lăng đoạt lấy, lửa giận bùng lên: "Ngươi làm gì vậy?"

"Tay ngươi là dùng để cứu người!" Kinh Lăng nhếch miệng, trở tay nhanh, chuẩn, ác mà cắt gân tay gân chân Lâm Lộc. Trong tiếng la khản cổ của Lâm Lộc, hắn nói, "Máu gã dơ bẩn, không xứng làm bẩn tay ngươi."

Nói xong còn chưa hả giận, Kinh Lăng co tay thành quyền đấm cho Lâm Lộc mặt mũi bầm dập, máu me giàn giụa: "Ngươi thậm chí không xứng xách dép cho Doãn Nhiên, còn dám đả thương chân y!"

Lâm Lộc hộc máu mồm, phun ra hai cái răng, cười rộ lên như ác quỷ: "Chết đến nơi rồi, còn diễn cảnh tán thưởng lẫn nhau làm gì?"

Kinh Lăng thu tay, đấm vào giữa bụng Lâm Lộc. Lâm Lộc đau không thở nổi, ngất đi.

Kinh Lăng vội xem chân phải của Doãn Nhiên: "Thế nào? Đứng được không? Có thể trị không?"

Doãn Nhiên một tay vịn cột cố sức tháo chiếc búa ném ra xa, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Kinh Lăng mà bẻ chân phải cầm trong tay.

Kinh Lăng lần nữa kinh hãi, ngốc thành một con ngỗng: "Ngươi, ngươi ngươi..." Tại sao chân phải Doãn Nhiên không có máu? Sao lại tách ra dễ dàng như thế?

Không đúng, Doãn Nhiên cũng lắp ráp bộ phận con rối sao?

Doãn Nhiên cười đến ám muội, thấp giọng lặp lại câu nói ban nãy: "Cho ta ở trên, ta cho ngươi xem."

Kinh Lăng lanh trí, không chút nghĩ ngợi đáp: "Chốt."

Chân phải trong tay Doãn Nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ: "Sở thích của ngươi lạ thật."

"Doãn đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, tại hạ ngưỡng mộ lâu rồi."

Doãn Nhiên chớp mắt đùa cợt: "Không thích thì ta cũng có thể đổi cái đầu khác."

Kinh Lăng nhịn một chút, rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng. Hắn gỡ roi treo trên tường, nắm trong tay: "Ngươi đẩy, ta mở đường, sẵn sàng chưa?"

Doãn Nhiên khó có một lần sốt sắng mà mang lại chân phải vào: "Đi!"

Đúng như lời Lâm Lộc nói, bên ngoài phòng khảo hình xuất hiện những gương mặt xa lạ, tốp năm tốp ba tụ lại, dưới đất có nhiều người ngã xuống không dậy nổi, trong đó có cả Bất Lương Nhân Hồ Tam. Càng khiến bọn họ lo lắng chính là có kẻ cầm chìa khóa nhà ngục chuẩn bị thả tội phạm hung ác.

"Nhanh, qua bên kia!"

Dây roi trong tay Kinh Lăng như một con rắn ngoan độc bò trường, Doãn Nhiên phối hợp đẩy xe, hai người lúc tiến lúc lùi, khi động khi tĩnh. Tiếng roi xé gió và tiếng rên cùng đồ vật rơi xuống vang lên hết đợt này tới đợt khác. Kinh Lăng dùng toàn lực vụt roi, Doãn Nhiên né trái né phải, đẩy xe lăn nhặt chìa khóa, phối hợp đến kín kẽ, nhưng khó mà chống chọi với đoàn múa rối quá đông người.

Sau nửa canh giờ, Kinh Lăng kiệt sức, chân phải của Doãn Nhiên rơi ra. Trên mặt hai người đầy những đường máu nhỏ, nhìn vòng vây đang dần siết lại, biết mình đã rơi vào tuyệt cảnh.

Kinh Lăng thở dốc quay đầu, tiếc nuối thở than: "Không có phúc hưởng thụ mỹ nhân, ôi..."

Doãn Nhiên thở không ra hơi, nhưng trước sau vẫn ưu nhã đáp: "Uổng cho ta thèm nhỏ dãi đã lâu, đáng tiếc."

"Ta bị ngươi nhìn bao nhiêu lần rồi, tiếc cái gì mà tiếc?"

"Ngoài miệng vết thương ra, chỗ nào ta cũng chưa đụng vào..."

Hai người cực kỳ ăn ý trêu ghẹo nhau, dùng mắt ra hiệu.

Vòng vây siết chặt, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Doãn Nhiên hô lớn: "Cam Thảo!"

Môn đồng Cam Thảo bất ngờ từ trên trời giáng xuống, được Doãn Nhiên giơ tay đỡ lấy, vang lên tiếng kim loại va chạm nhau.

Kinh Lăng dốc hết chút sức lực cuối cùng xoay xe lăn tại chỗ, ngọn lửa từ trong ống tay áo rộng của Cam Thảo phun ra, xoay theo động tác của Kinh Lăng, tạo thành một vòng lửa sống.

Đám người bao vây lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng khắp nhà giam của Đại Lý Tự. Mùi vải và da thịt cháy khét lan tỏa trong không khí, khung cảnh không khác gì địa ngục tu la.

Lữ Bí Quân bấy giờ khoan thai tới muộn, bị dọa cho nghẹn họng. Mệt nhọc một phen, rốt cuộc dập tắt được vòng lửa, tình cảnh bất thình lình hiện ra trước mắt cơ hồ khiến Lữ Bí Quân lệ nóng doanh tròng.

Kinh Lăng ngồi trên xe lăn và Doãn Nhiên ngồi dưới đất ôm chặt lấy nhau, che chở cho Cam Thảo bên dưới. Cam Thảo cuộn tròn, ôm một đống chìa khóa ngục. Vòng lửa bên ngoài đã lan đến bọn họ, sau lưng và tóc tai Doãn Nhiên bắt lửa cháy rụi.

"Nhanh lên, Kinh thiếu khanh còn sống!"

"Doãn lang y còn sống, Cam Thảo cũng vậy!"

"Quản sự đoàn múa rối Lâm Lộc trong phòng khảo nhìn cũng còn sống!"

"Tội phạm đều ở đây, không ai chạy thoát!"

"Tốt quá!"

......

Từ nhà giam Đại Lý Tự đến Hình Bộ, từ Hình Bộ đến Trường Nhạc Cung, dọc đường đều là thi thể nằm rải rác, có Bất Lương Nhân, có cấm quân tuần đêm, có cả quân dồn trú dưới lầu vọng hỏa...

Con đường ngoài cửa Bắc của Trường Nhạc Cung máu chảy lênh láng, kéo dài đến tận trước cửa ngự thư phòng, thương vong vô số, có nội thị, cung nữ, nữ quan trực đêm, thậm chí có cả quan viên.

Mai Thượng thư bị thương được nội thị đỡ dựa vào một cây cột, sắc mặt trắng bệch, hô hấp nặng nhọc. Ứng Hòa Đế ban hoàng ân, triệu ngự y chữa trị cho Mai Thượng thư.

Mai Thượng thư còn chưa hoàn hồn, hỏi: "Đại Lý Tự thế nào rồi? Kinh Thập Tam và Doãn Nhiên sao rồi?"

Quan nội thị nhẹ giọng đáp: "Lữ Bí Quân của Thái Tử Điện hạ đã đến đó, sẽ nhanh chóng có tin tức báo về."

Thời điểm này, không có tin tức gì mới là tin tốt nhất.

Ứng Hòa Đế chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ khắc hoa, trông như một người gỗ tinh xảo.

Quan nội thị trên trán lấm tấm mồ hôi cũng không kịp lau, một phen vừa rồi quá hung hiểm, quá đáng sợ. Đoàn múa rối của Lâm Lộc hợp tác với sứ đoàn ngoại quốc ở chùa Hồng Lư bày ra kế hoạch tập kích ban đêm kinh thiên động địa này. May mà Mai Thượng thư nhạy bén, nhân thủ Đại Lý Tự đáng tin cậy, khi rời đi đã bắn liên tiếp ba phát pháo khẩn cấp lên không trung, chín lầu vọng hỏa trong kinh thành đều đồng thời nhìn thấy.

Các tướng lĩnh quay về kinh thành nhân dịp mừng thọ dẫn quân của mình phá lệnh giới nghiêm, trấn áp những kẻ nhân đêm tối phóng hỏa gây loạn dân, khống chế những kẻ có mùi dầu trên người. Vụ ám sát được vốn lên kế hoạch hoàn mỹ chu toàn, hy sinh mấy trăm mạng người, nhưng rốt cuộc thành đô vẫn đứng vững.

Doãn Nhiên rửa oan cho Kinh Lăng, nhìn thấu thủ đoạn con rối, là người có công đầu. Không chỉ vậy, bọn họ ở nhà giam Đại Lý Tự dùng hết toàn lực bảo vệ chìa khóa, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, ngăn không cho tội phạm trốn thoát.

...

Trời đêm đen đặc như mực dần lộ ra tia sáng, một đêm kinh hoàng tràn ngập máu tanh rốt cuộc qua đi. Bất Lương Nhân và quân đồn trú dưới lầu vọng hỏa cùng dọn dẹp vết máu trên phố, chở thi thể đi.

Canh năm hai khắc, từ tháp chuông kinh thành vang lên tiếng trống chuông dồn dập như thủy triều. Người dân mở cửa, nhìn thấy đường phố sạch sẽ ngăn nắp, chợt cảm thấy tiếng vó ngựa, tiếng chém giết trong đêm qua đều là nghe nhầm.

Mặt trời lên cao như thường lệ, soi sáng phố lớn ngõ nhỏ khắp kinh thành.

Ba chiếc xe ngựa lao ra khỏi cổng Kim Quang với tốc độ cực nhanh, chạy dọc đường chính nửa canh giờ, tiến vào trong rừng hòe.

Môn đồng Cam Thảo mở cửa y quán Bất Tử, Kinh Ấp và Mai Thượng thư mang theo người đưa Kinh Lăng và Doãn Nhiên đang hôn mê vào trong. Nhóm lão bộc tóc bạc trắng nghe tiếng mà ra, an bài cho cả hai người, trị ngoại thương, đút nước đút thuốc, lau mình, thay quần áo, ai làm việc nấy, ngay ngắn trận tự.

Ngục y của Đại Lý Tự đi theo, bắt mạch cho hai người, sau đó hướng Mai Thượng thư gật đầu trấn an. Mạch tượng như vậy ông cũng không có biện pháp, nhưng không tệ hơn trước đã là tin tốt lắm rồi. Kinh Ấp còn không dám chớp mắt, sợ chớp một cái Kinh Lăng tắt thở luôn.

Mai Thượng thư ra hiệu cho ngục y lui ra, nhìn chằm chằm Doãn Nhiên. Đệ tử quan môn của Trần Hoằng Tế là người ông ta liều mạng cũng muốn bảo vệ, nhưng mà... rốt cuộc người được bảo vệ lại là ông.

Không ai biết hai kẻ thân mang bệnh nặng này làm sao có thể lấy một chọi trăm đánh với nhiều người như vậy, làm sao giữ được chìa khóa nhà giam Đại Lý Tự? Làm sao khiến cả đoàn múa rối bị phỏng nghiêm trọng như vậy?

Càng khó tin hơn là, bọn họ đều còn sống.

Mai Thượng Thư chợt chú ý đến đứa nhỏ giữ cửa Cam Thảo vẫn luôn đi cạnh Doãn Nhiên, ôn hòa hỏi: "Tên thật của ngươi là gì? Có người thân nào khác không?"

Giọng nói của Cam Thảo lúc nào cũng nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta nghe mà thoải mái: "Hồi Mai Thượng thư, ta là môn đồng Cam Thảo. Ông bà cha mẹ đều đã bệnh chết, huynh đệ tỷ muội có người bị bán đi, có người đói chết, chỉ còn một mình ta."

"Khi ta sắp chết đói ven đường, có ngón tay thăm hơi thở của ta, ta liền há miệng cắn một cái không buông."

"Doãn Nhiên bị ta cắn mạnh, trên ngón tay vẫn còn vết sẹo mờ, ngài xem." Nói rồi nó kéo ngón tay Doãn Nhiên ra để chứng minh, trên mặt còn có vẻ ngượng ngùng.

"Ừm..." Mai Thượng thư và Kinh Ấp lại tăng thêm phần kính nể với Doãn Nhiên.

Cam Thảo cẩn thận đặt tay Doãn Nhiên trở lại, pha trà cho hai người, cung kính dâng lên: "Mời các ngài, đây là trà ngon của y quán."

Mai Thượng thư nhấp một ngụm, nhận ra đúng là loại trà xanh mà Trần Hoằng Tế thích nhất, suýt nữa lại lệ rơi đầy mặt. Người nọ lúc sinh thời đã cứu giúp người dân khắp thành đô.

Kinh Ấp nhìn chằm chằm Mai Thượng thư hiếm có một lần thất thường như vậy, lại nhìn chằm chằm trà xanh trong chén, ngơ ngẩn một hồi, sau đó dứt khoác hỏi: "Mai Thượng thư, nếu Doãn Nhiên đánh trống Đăng Văn(1), ngài có cản hay không?"

Mai Thượng thư vuốt mặt: "Nếu Bệ hạ không để ý, ta sẽ đánh cùng y!"

——————————

Chú thích:

(1) Trống Đăng Văn là trống để kêu oan đến tận tai vua, sau khi quan viên tiếp nhận sẽ dâng lên vua, vua trực tiếp xử lý vụ án. Điều kiện để đánh trống Đăng Văn khá ngặt nghèo, kêu oan bừa bãi đều bị nghiêm trị. Triều Nguyễn nước mình cũng có trống Đăng Văn, ai có hứng thú có thể tìm hiểu thêm nhé.