*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vô thức, Lưu Vĩnh Sinh và những người gây rối đã bị thị vệ Tiêu Vương phủ vây quanh. Đừng nói tới cản người, ngay cả bản thân mình cũng chạy không thoát.
Nhưng sự tình cứ thế nối tiếp nhau, không đợi cho bọn họ nghĩ ra đối sách, hạ nhân Tiêu Vương phủ đã cầm giấy và nghiên mực ra.
"Vương phi nương nương, bút mực đều chuẩn bị xong." Hạ nhân lần lượt mở giấy Tuyên Thành ra, sau đó tiến lên bẩm báo.
"Rất tốt." Lâm Sơ Cửu tán thưởng một câu, vung tay lên, nói: "Đi, gọi toàn bộ những người biết viết chữ trong phủ ra đây, hãy giúp khổ chủ và nhóm học sinh chính nghĩa. Nhớ viết rõ ràng oan khuất của bọn họ, tuyệt đối không buông tha bất luận điều gì."
Lâm Sơ Cửu vừa mở miệng, lập tức có một đoàn hạ nhân đi tới, hoàn toàn không cần nàng nhọc lòng.
"Không, không...... được." Lưu Vĩnh Sinh muốn cự tuyệt, nhưng lời hắn nói sẽ không có ai nghe.
"Vương phi nương nương, chúng ta cũng đi giúp đỡ." Tô Trà thấy thế, đi ra phía sau Lâm Sơ Cửu, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu ngăn cản, "Không cần thiết, Tô công tử cứ xem kịch vui là được."
Nàng còn có rất nhiều thời gian, không cần phải vội.
"Vương phi nương nương, chúng ta... chúng ta không thể viết rõ oan tình của mình, chúng ta chỉ muốn gặp Vương gia." Phía dưới, có người có đầu óc một chút, hiểu ra dụng ý của Lâm Sơ Cửu, căn bản không chịu phối hợp.
Gây rối không phải là vấn đề, nhưng nếu như viết ra trên giấy trắng mực đen, tình huống sẽ khác.
"Vương gia bị bệnh, hiện tại không thể gặp các ngươi. Các ngươi cứ việc viết xuống, ta sẽ trình oan khuất của các ngươi cho thánh thượng xem." Cùng một lý do, Lâm Sơ Cửu không ngại nói nhiều thêm mấy lần, cuối cùng nàng còn bồi thêm một câu: "À, trước khi bọn họ rời đi, hãy viết rõ ràng tên họ và quê quán, tránh cho sau này Vương gia không thể tìm thấy người."
Đây là uy hiếp! Đây tuyệt đối là uy hiếp! Nhưng Lâm Sơ Cửu lại không hề đề cập tới nó, chúng học sinh muốn kêu gào nói rằng Lâm Sơ Cửu đang uy hiếp người, biến bọn họ thành những kẻ vu tội cho hoàng thất.
"Không, ta không có oan tình gì. Vương phi nương nương, ta không có oan uổng, ta có thể rời đi không?" Có học sinh biết tình huống không ổn, lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng......
Đã tới đây, vậy đừng mong có thể dễ dàng rời đi.
Nhiệt huyết xúc động không sao, nhưng bọn họ sẽ phải trả giá cho những gì mà mình đã làm.
"Không được, các ngươi đều là học sinh chính nghĩa vì dân, sao có thể rời đi." Lâm Sơ Cửu vẫy vẫy tay, ý bảo thị vệ tiến lên, "Hãy hầu hạ vị công tử này viết rõ oan tình."
"Vương phi nương nương, ngài đang dùng ưu thế của mình, bức bách bá tánh hay sao?" Có người không chịu, bắt đầu lớn tiếng hét lên.
"Ưu thế của ta? Các ngươi muốn giúp đỡ dân tình, ta đang cho các ngươi cơ hội, sao lại trở thành ta bức bách bá tánh?" Lâm Sơ Cửu lúc này đang đứng ở đỉnh cao đạo đức, căn bản không sợ những gì người này nói.
"Ngài... ngài đang uy hiếp chúng ta... ngài đang uy hiếp chúng ta." Một số học sinh không thuận theo, không buông tha bắt đầu la hét, Lưu Vĩnh Sinh cũng hoà mình trong đó, la hét cùng mọi người.
Dù bọn họ có ngốc cũng biết, oan tình này một khi viết ra trên giấy, một khi lưu lại quê quán, đời này của bọn họ xem như bị hủy.
Các học sinh ỷ vào việc thị vệ Tiêu Vương phủ không dám đả thương bọn họ, một đám ngươi đẩy ta xô, muốn phá tan phòng thủ thị vệ để lao ra ngoài.
Bọn họ không sợ được sao?
Bọn họ không chơi nữa cũng không được sao?
Tất nhiên là không được!
Đám hài tử đáng thương này còn không biết rằng, bọn họ xuất hiện ở đây, đời này xem như đã bị hủy.
Thế giới của người trưởng thành rất tàn khốc, một lần sai lầm cũng đủ hủy diệt cả đời. Những học sinh tụ tập ở Tiêu Vương phủ hôm nay, bọn họ đã không có tương lai.
Mỗi người đều luôn phải trả giá cho những gì mình đã làm sai. Với tính cách của Tiêu Thiên Diệu, tuyệt đối không có khả năng sẽ bỏ qua cho nhóm người này, cho dù bọn họ chỉ là những người bị sai khiến.
"Nếu các vị đều không chịu viết xuống, không chịu lưu danh, ta cũng không miễn cưỡng." Lâm Sơ Cửu vừa mở miệng, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Lâm Sơ Cửu lại nói, "Vậy chắc là các vị muốn làm chuyện tốt nhưng không muốn lưu danh. Nếu các vị có tâm nguyện như vậy, ta chắc chắn sẽ thành toàn."
"Vương phi......" Lưu Vĩnh Sinh cảm thấy sự tình sẽ trở nên tồi tệ hơn nên vội vàng mở miệng ngắt lời, nhưng Lâm Sơ Cửu giống không nghe thấy, tiếp tục nói: "Vương gia bệnh nặng không thể gặp các vị, nhưng các vị yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến công sức của các vị bị lãng phí. Phụ thân ta là tả tướng đương triều, các vị hãy nói hết oan tình cho phụ thân ta nghe cũng được. Ông ấy chắc chắn sẽ lắng nghe các vị, sẽ giúp đỡ bá tánh."
"Không cần, không cần, chúng ta không đi tới tướng phủ, một chút việc nhỏ sao dám làm phiền tướng gia." Lưu Vĩnh Sinh gần như muốn khóc.
Tiêu Vương phi này thật đúng là loạn quyền đánh chết sư phó, nàng không hề ra bài theo lý, quả thực khiến người không biết làm thế nào cho phải.
"Lớn mật!" Lâm Sơ Cửu đột nhiên quát lên. Lưu Vĩnh Sinh ngây ngẩn cả người. Hắn không biết bản thân mình sai ở chỗ nào, chỉ thấy Lâm Sơ Cửu đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao nói: "Vương gia có thân phận gì, Lâm tướng có thân phận gì? Một chút việc nhỏ không dám làm phiền tướng gia, các ngươi lại dám làm phiền Vương gia?" Nàng không tin, chụp cái mũ này xuống, nhóm người này còn dám tiếp tục gây sự.
"Không... không phải... không phải, học sinh không có ý này." Lưu Vĩnh Sinh lúc này mới phát hiện ra mình đã nói sai rồi, nhưng lời đã nói ra giống như nước bị tràn khỏi bát, muốn thu hồi lại......
Không có khả năng!
Lâm Sơ Cửu vung tay lên, "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, đưa các vị khổ chủ cùng với các học sinh chính nghĩa đi tới Lâm phủ."
Lâm Sơ Cửu không chỉ nói suông mà thôi, nàng thật sự muốn đưa nhóm người này đến Lâm phủ, giao cho Lâm tướng xử lý.
Làm cha có thể gây rắc rối cho nữ nhi, nữ nhi là nàng không thể gây rắc rối cho cha một hồi hay sao?
Khi Lâm tướng ra tay với Tiêu Vương phủ, không hề suy nghĩ về tình cảnh của nữ nhi mình, nàng vì sao phải suy xét thay Lâm tướng?
Nhi nữ là của nợ, nhi nữ đều là của nợ. Lâm tướng không thể tận dụng nó mà không chảy máu.
Lâm Sơ Cửu tiếp tục theo đuổi kế hoạch của mình. Sau khi uy hiếp xong Lưu Vĩnh Sinh, nàng lại tiếp tục khen nhóm người bọn họ tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, dũng cảm đấu tranh chống lại cái ác, là những học sinh mẫu mực trong thiên hạ.
Nhóm học sinh tới gây sự biết rằng trên đầu bọn họ đã bị chụp mũ giấy, hôm nay khó có thể chạy thoát. Nếu như bọn họ không đi, thanh danh của bọn họ sẽ bị bốc mùi.
Người sống với khuôn mặt, cây sống với lớp vỏ. Thanh danh, thể diện không có, sau này bọn họ làm thế nào vào triều làm quan? Sau này làm thế nào ở chung cùng với bằng hữu?
"Đi, chúng ta sẽ đi." Lưu Vĩnh Sinh và đoàn người đành phải nghiến răng nuốt máu.
Xe ngựa của Tiêu Vương phủ không nhiều lắm, nhưng xe đẩy tay lại không thiếu. Hạ nhân rất nhanh đã đẩy xe tới, Lâm Sơ Cửu để từng người một lên xe.
"Vì chiếu cố lão nhân và hài tử, hãy để lão nhân và hài tử ngồi trên xe ngựa, các vị học sinh hãy ngồi xe đẩy tay, như thế nào?" Không đợi cho Lưu Vĩnh Sinh cầm đầu nhóm học sinh mở miệng, Lâm Sơ Cửu nói nói: "Các vị học sinh nguyện giúp đỡ người dân, tất nhiên sẽ rất vui lòng nhường xe ngựa cho những người có nhu cầu."
Khiến cho một đám người đọc sách bọn họ ngồi xe đẩy tay?
Điều này quả thực là nhục nhã, nhưng......
Tiêu Vương phi đã chụp mũ xuống bọn họ, bọn họ có thể nói không hay sao?
Chúng học sinh cắn răng chịu đựng.
Từng người một, ngồi đầy ba chiếc xe đẩy tay, thậm chí ngay cả khi bọn họ không vui, thị vệ Tiêu Vương phủ đều khiến cho bọn họ vui, trái phải......
Những gì bọn họ muốn làm bây giờ, đều không phải do bọn họ quyết định.