Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 145: Tình báo, ngân bài ánh trăng




Khi ánh trăng hiện ra, thiên hạ không có gì có thể che giấu!

Thiên Tàng Các là tổ chức tình báo lớn nhất tứ quốc, không thuộc về bất luận một quốc gia nào. Bọn họ tự xưng trong toàn bộ tứ quốc, không có chuyện gì bọn họ không biết, cũng không có chuyện gì bọn họ điều tra không ra.

Chỉ cần có đủ bạc, bọn họ thậm chí có thể giúp ngươi điều tra ra được, hôm nay hoàng thượng mặc qυầи ɭót màu gì, buổi tối làm mấy lần với phi tử nào, kiên trì được bao lâu......

Chủ nhân phía sau Thiên Tàng Các là ai, đến nay không người nào biết. Nghe nói người đó có lai lịch ở Trung Ương Đế Quốc, vì vậy cho dù tứ quốc thống hận Thiên Tàng Các, cũng không dám làm gì cả.

Thiên Tàng Các có tứ đại đặc sứ, cầm ngân bài ánh trăng, hoàng đế các quốc gia ít nhiều đều nể mặt bọn hắn.

Đương nhiên, Thiên Tàng Các cũng không có khả năng đối nghịch với tứ quốc, quan hệ của bọn họ với tứ quốc đều không tệ. Chuyện của hoàng đế tứ quốc, Thiên Tàng Các không nhúng tay cũng sẽ không thiên vị bất kỳ người nào. Ngày thường hoàng đế tứ quốc cần tình báo gì, chỉ cần không liên quan tới lợi ích hai nước, bọn họ đều vui lòng giúp đỡ.

Nếu như thực sự có người dùng bạc để hỏi thăm việc riêng tư của hoàng đế, bọn họ chân trước đưa tin tức cho đối phương, sau lưng sẽ lập tức bán tin tức cho hoàng đế.

Ngươi nói bảo mật cho cố chủ cái gì, không được bán đứng tin tức cố chủ?

Thiên Tàng Các căn bản là không có chuyện này. Bọn họ chỉ bán tin tức, có người đưa bạc thì tin tức gì bọn họ cũng đều bán. Nếu ngươi không vui thì đừng qua Thiên Tàng Các, Thiên Tàng Các không thèm một cố chủ như ngươi.

Không sai, Thiên Tàng Các chính là ngược đời như vậy!

Vì thế, trừ phi bất đắc dĩ, người bình thường sẽ không đi tìm Thiên Tàng Các, tránh rắc rối cho mình. Và Thiên Tàng Các không thèm để ý, bọn họ thu phí cực cao, bản thân chỉ đi theo con đường tinh phẩm, làm những chuyện người khác không thể làm được.

Đương nhiên, mặc dù Thiên Tàng Các được xưng không gì không biết, nhưng vẫn có có tin tức của mấy người bọn họ không dám bán.

Ví dụ như mấy Võ Thần người của tứ quốc, Thiên Tàng Các sẽ không tự tìm đường chết đi bán tin tức bọn họ, còn có tin tức của chiến thần Tiêu Thiên Diệu, trừ phi hoàng đế tứ quốc hỏi tới, nếu không bọn họ cũng không bán.

Võ Thần, mặc dù Thiên Tàng Các không sợ, nhưng không muốn đắc tội. Đối với Tiêu Thiên Diệu? Nhắc tới cũng là một sự xấu hổ cho Thiên Tàng Các.

Năm đó, Thiên Tàng Các bán tin tức của Tiêu Thiên Diệu, bán cho một nữ tử ái mộ hắn. Nàng kia lợi dụng tin tức của Thiên Tàng Các, thiếu chút nữa đã bò lên giường của Tiêu Thiên Diệu.

Tiêu Thiên Diệu trong cơn tức giận, một mình lao tới Thiên Tàng Các, trực tiếp đánh trọng thương đặc sứ Đông Văn của Thiên Tàng Các.

Thiên Tàng Các không phải không quay lại trả đũa, nhưng......

Mặc dù Tiêu Thiên Diệu chưa phá tan lá chắn Võ Thần, năng lực thực chiến của hắn lại không hề thua kém Võ Thần. Lúc đó Tiêu Thiên Diệu đã nói, nếu Thiên Tàng Các muốn đấu, hắn sẽ bồi Thiên Tàng Các đến cùng. Hắn muốn nhìn xem Thiên Tàng Các lợi hại, hay là 30 vạn đại quân trêи tay hắn lợi hại.

Gặp phải Tiêu Thiên Diệu ngang ngược như thế, Thiên Tàng Các cũng không có cách nào, đành phải lui về phía sau một bước. Sau đó, không phải không có người cũng học Tiêu Thiên Diệu, buông lời hung ác với Thiên Tàng Các, nhưng Thiên Tàng Các đã bị đánh vào mặt một lần, sao có thể cho phép bị vả mặt lần nữa?

Hơn nữa, không phải mỗi người đều là Tiêu Thiên Diệu, không phải khi mỗi người đều không phải là Võ Thần, đều có thể phát huy được thực lực Võ Thần. Bản thân Thiên Tàng Các cũng có bốn Võ Thần trấn toạ, bọn họ không sợ!

Nhưng, cho dù Thiên Tàng Các kiêu ngạo như thế nào, bọn họ bị Tiêu Thiên Diệu vả mặt đều là sự thật. Sau sự việc này, mặc dù mâu thuẫn giữa Thiên Tàng Các và Tiêu Thiên Diệu không đến mức không thể hoà giải, nhưng hai bên thật sự có một chút ý tứ, cả đời không qua lại với nhau.

Lần này Tiêu Thiên Diệu tìm tới Thiên Tàng Các, Tô Trà và Lưu Bạch cực kỳ kinh ngạc. Nhưng, lúc này Thiên Tàng Các là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Tô Trà và Lưu Bạch thông minh không hỏi, vì sao Tiêu Thiên Diệu lại muốn tìm Thiên Tàng Các hỗ trợ.

Năng lực chấp hành của Tô Trà và Lưu Bạch luôn luôn rất cao. Tô Trà quản bạc, Lưu Bạch biết rõ chuyện trêи giang hồ. Thiên Tàng Các cũng coi như là chuyện trêи giang hồ, ngay trong đêm đó, Lưu Bạch mang theo trăm vạn ngân phiếu, dùng danh nghĩa Tiêu Thiên Diệu cầu kiến đặc sứ Đông Văn của Thiên Tàng Các.

Đặc sứ Đông Văn rất ngạc nhiên về điều này, không dám để người đợi lâu, lập tức sai người mời Lưu Bạch tiến vào. Sau khi biết được mục đích của Lưu Bạch, đặc sứ Đông Văn thậm chí cười tươi như một đóa hoa.

"Chuyện của Tiêu Vương chính là chuyện của Thiên Tàng Các, trong vòng hai ngày, Thiên Tàng Các chúng ta chắc chắn dâng tin tức lên. Đối với vấn đề bạc thì không cần, Thiên Tàng Các chúng ta cũng xem như không đánh không quen Tiêu Vương, tin tức này xem như chúng ta đưa lễ vật thành hôn của Thiên Tàng Các cho Tiêu Vương."

So với bạc, Tiêu Thiên Diệu tìm tới Thiên Tàng Các mua tin tức mới là trọng điểm. Năm đó Tiêu Thiên Diệu gây chuyện ở Thiên Tàng Các, để lại ảnh hưởng rất lớn đối với uy danh của Thiên Tàng Các. Nếu như chuyện Tiêu Thiên Diệu chủ động tìm tới Thiên Tàng Các để mua tin tức được truyền ra ngoài, Thiên Tàng Các không lo không tìm lại được uy danh bị mất lúc trước.

Trước khi tới đây, Lưu Bạch và Tô Trà cũng nghĩ tới khả năng này, vì thế bọn họ cũng có đối sách, "Vương gia nhà chúng ta không thiếu bạc. Nếu Thiên Tàng Các muốn tặng lễ vật đại hôn cho Vương gia nhà chúng ta, hãy xem như không biết việc này là được."

"Tiêu Vương muốn người khác không biết, chuyện hắn mua tin tức ở Thiên Tàng Các?" Đặc sứ Đông Văn nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Bạch vẫn luôn không giỏi đoán lòng người, vì không hiểu nên đơn giản không thèm quan tâm, nói: "Không, hành sự của Vương gia nhà chúng ta cũng không sợ người khác biết được. Vương gia nhà chúng ta chỉ chán ghét phiền toái, nếu như Thiên Tàng Các mang tới phiền toái cho Vương gia chúng ta, Vương gia chúng ta không ngại gây thêm phiền toái cho Thiên Tàng Các, miễn cho Thiên Tàng Các quá nhàn."

Đây tuyệt đối là uy hϊế͙p͙! Nếu như trước đây hai chân Tiêu Thiên Diệu không bị phế, Thiên Tàng Các chắc chắn sẽ cân nhắc khi nghe lời này, nhưng hiện tại thì sao?

"Tiêu Vương muốn gây thêm phiền toái cho Thiên Tàng Các ta, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng." Đặc sứ Đông Văn là người to béo, trêи mặt lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện, rất nhiều người đều bị lừa bởi vẻ bề ngoài của hắn ta, cho rằng hắn ta là một người tốt. Trêи thực tế, đặc sứ Đông Văn là một con hổ mặt cười, tươi cười trêи mặt hắn ta đắc ý bao nhiêu, trêи tay hắn ta sẽ càng đen bấy nhiêu.

Lưu Bạch cười nhạo một tiếng, "Có vẻ như tin tức Thiên Tàng Các cũng không linh thông lắm." Lời này trông có vẻ không nói lên điều gì, nhưng thật ra đã nói ra rất nhiều điều. Đặc sứ Đông Văn không thể không thu lại tươi cười, "Lưu Bạch thiếu hiệp nói lời này là có ý tứ gì?"

"Ý tứ ở trêи mặt chữ." Lưu Bạch tự biết bản thân mình tâm cơ không cao, cũng không giấu được lời nói, vì thế không muốn dây dưa với đặc sứ Đông Văn. Hắn đứng dậy, đặt trăm vạn lượng ngân phiếu ở trêи mặt bàn, "Ngân phiếu để ở đây, hai ngày sau ta tới lấy tin tức. Đối với chuyện Thiên Tàng Các muốn mượn Vương gia nhà ta lập uy, ta xin khuyên đặc sứ một câu, tính khí Vương gia nhà chúng ta không tốt, đến lúc đó còn mong đặc sứ hãy chịu trách nhiệm."

Năm đó, Tiêu Thiên Diệu đã đánh đặc sứ Đông Văn, lúc này Lưu Bạch nói "chịu trách nhiệm" chẳng khác nào đang nói hãy chờ bị đánh.

Nghĩ đến năm đó bị Tiêu Thiên Diệu đánh đấm giống như bao cát, đặc sứ Đông Văn nhịn không được rùng mình một cái.

Hắn ta thừa nhận, hắn ta có chút sợ Tiêu Thiên Diệu, không muốn sẽ bị đánh thêm một trận nữa, nhưng bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, hắn ta...... có năng phải mất ngủ một thời gian rất dài.

Tiêu Vương, quả nhiên khiến người chán ghét. Hắn ta rốt cuộc hiểu được hoàng đế Đông Văn, vì sao bằng mọi giá đều muốn giết chết Tiêu Thiên Diệu, bởi vì hắn ta cũng muốn làm như vậy......