Sau khi điều tra ra được việc này có liên quan tới ân oán riêng của Mặc Thần Y, Lưu Bạch và Tô Trà đều cảm thấy may mắn Mặc Thần Y vào cung. Nếu không, lưu người lại trong Tiêu Vương phủ, không biết còn xảy ra nhiễu loạn gì.
Rốt cuộc, địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù đối phương có tâm hay vô tâm, bọn họ có bốn đôi mắt cũng không đủ theo dõi tất cả.
Mặc Thần Y rời đi, nguy hiểm tiềm tàng cũng được giải trừ, nhưng tật chân của Tiêu Thiên Diệu vẫn là một chuyện phiền toái.
Ánh mắt Tô Trà dừng ở trên hai chân Tiêu Thiên Diệu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Vương gia, hai chân người phải làm sao bây giờ?" Một tháng trôi qua, chân Tiêu Thiên Diệu không có một chút dấu hiệu khôi phục, Ngô đại phu gần như muốn khóc.
"Sẽ có cách." Tiêu Thiên Diệu hiện tại không quá lo lắng cho hai chân của mình. Mặc Thần Y nói rằng có thể trị khỏi hai chân của hắn, chứng tỏ hai chân của hắn vẫn có dược trị được. Hắn không tin thiên hạ này không thể tìm ra cách khác, có thể trị khỏi hai chân của hắn.
Mặc Thần Y là do Lưu Bạch mời đến, Lưu Bạch vẫn luôn nói tốt về Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu. Lưu Bạch tự giác nhận hết tất cả đều do mình tạo ra, nhưng lúc này nhận sai cũng đều vô dụng.
Lưu Bạch tiến lên một bước, nói: "Vương gia, ta sẽ tới Trung Ương Đế Quốc tìm đại phu cho người. Y thuật của Mặc Thần Y nổi danh tứ quốc, nhưng ở Trung Ương Đế Quốc chỉ xếp vào hạng danh y bình thường mà thôi. Mặc Thần Y có thể trị được hai chân của người, khẳng định đại phu ở Trung Ương Đế Quốc cũng có thể trị được." Đây là kết quả sau khi Lưu Bạch suy nghĩ cặn kẽ. Ngoài cách đó ra, hắn không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn.
"Không được." Tiêu Thiên Diệu không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, "Trung Ương Đế Quốc không cho phép người tứ quốc đi vào, ngoại trừ đạt tới Võ Thần trở lên. Ngươi đi tới Trung Ương Đế Quốc rất nguy hiểm."
Tiêu Thiên Diệu vốn có tư cách đi vào Trung Ương Đế Quốc, nhưng cuối cùng hắn lại thất bại trong gang tấc.
"Chân của người phải làm sao bây giờ? Nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ, nhiều nhất là nửa năm nữa, người sẽ phải lên chiến trường." Ở Đông Văn, ngoại trừ Tiêu Thiên Diệu, không có người thứ hai có thể ngăn cản được đại quân Bắc Lịch tấn công. Đợi đến khi đại quân Bắc Lịch tấn công Đông Văn, cho dù hoàng thượng không vui cũng phải trọng dụng Tiêu Thiên Diệu.
"Bổn vương sẽ có biện pháp, ngươi không cần lo lắng." Trải qua chuyện của Mặc Thần Y, Tiêu Thiên Diệu cũng hiểu biết được năng lực của Lưu Bạch, chuyện này hắn không yên tâm giao cho Lưu Bạch làm nữa.
Nếu không phải Lưu Bạch rất trung thành, chỉ sợ tư cách tiến vào thư phòng của hắn cũng không có.
Lưu Bạch cũng hiểu rõ, nếu không hắn cũng sẽ không đưa ra biện pháp mạo hiểm đi tới Trung Ương Đế Quốc. Nhưng, Tiêu Thiên Diệu không cho phép, hắn cũng không dám tự tiện làm chủ, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi lui xuống.
Tô Trà thật sự không thể nhìn được nữa, vỗ vỗ bờ vai an ủi hắn nói: "Ngươi đâm một cái sọt lớn như vậy, Thiên Diệu không vui là điều hết sức bình thường, chờ một thời gian trôi qua, Thiên Diệu nguôi giận là tốt rồi." Nếu không phải Lâm Sơ Cửu cảnh giác, Tiêu Thiên Diệu lần này đã chết ở trong tay hai cha con Mặc gia, sai lầm của Lưu Bạch có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng.
"Ta biết, ta chỉ cảm thấy không thoải mái trong lòng." Lý trí và tình cảm sao có thể phân biệt rõ ràng như vậy.
"Hãy nghĩ về Vương phi, ngươi sẽ không cảm thấy có gì không thoải mái." Việc này, người chịu ủy khuất không ai hơn ngoài Lâm Sơ Cửu. Người có tư cách nói trong lòng không thoải mái chỉ có Lâm Sơ Cửu. Nhưng Lâm Sơ Cửu không nói gì, Lưu Bạch có tư cách gì để nói như vậy?
Lưu Bạch tự biết mình sai, vội nói: "Chuyện này ta thực sự xin lỗi Vương phi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Trong lòng ngươi hiểu là được. Nhưng việc này cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất chúng ta biết Vương phi là người thế nào. Sau khi trải qua chuyện này, trừ phi sau này Vương phi cầm đao đâm Vương gia, nếu không Vương gia sẽ tin tưởng Vương phi." Tô Trà không biết lời này là đang tự an ủi mình, hay là đang an ủi Lưu Bạch.
Tin tưởng và đạt được lòng tin, không phải chỉ nói bằng miệng mà thôi, cần phải dùng hành động thực tế chứng minh. Lựa chọn của Mặc Thần Y đã đánh mất sự tin tưởng của Tiêu Thiên Diệu đối với ông ta. Trong khi hành động của Lâm Sơ Cửu, lại khiến một chút nghi ngờ trong lòng Tiêu Thiên Diệu đều tiêu tan hết. Hiện tại, hắn tin tưởng Lâm Sơ Cửu, cũng ngang hàng với tin tưởng Tô Trà và Lưu Bạch.
Bởi vì tin tưởng, Tiêu Thiên Diệu mới có thể chịu đựng sự lạnh lùng của Lâm Sơ Cửu, có thể chịu đựng sự tuỳ hứng của Lâm Sơ Cửu. Thậm chí khi muốn gặp nàng, hắn không sai người gọi nàng tới, mà là tự mình đi tìm nàng.
Ở trong bất tri bất giác, Lâm Sơ Cửu đã đi vào trong lòng Tiêu Thiên Diệu, chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Một lần cuối cùng muốn gặp Lâm Sơ Cửu, kết quả lại bởi vì cuộc đối thoại giữa chủ tớ các nàng nên không tật mà chết. Lúc này đây Tiêu Thiên Diệu không có ý định lặng lẽ qua đó, tránh lại nghe thấy những lời khiến mình không vui.
Tiêu Thiên Diệu trước tiên phái người thông báo cho Lâm Sơ Cửu, cho Lâm Sơ Cửu một thời gian chuẩn bị.
Nghe thấy hạ nhân truyền lời như vậy, Lâm Sơ Cửu rất bất ngờ. Nàng bất ngờ không phải vì Tiêu Thiên Diệu muốn gặp nàng, việc này nàng sớm đã đoán trước; Nàng bất ngờ chính là, Tiêu Thiên Diệu sẽ tự mình tới đây, không phải tuyên nàng qua đó.
"Từ khi nào hắn trở nên có nhân tính như vậy?" Lời này, Lâm Sơ Cửu nói ra cực kỳ nhạo báng. Đáng tiếc, ngoại trừ nàng ra, không có người thứ hai nghe được.
Một khắc sau (15ph), Tiêu Thiên Diệu đúng giờ xuất hiện trong phòng Lâm Sơ Cửu, hạ nhân rất biết ý lui ra, trước khi rời đi không quên đóng cửa lại.
Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, im ắng không có một chút tiếng động. Lâm Sơ Cửu đợi một lúc, Tiêu Thiên Diệu vẫn không mở miệng, nàng đành phải chủ động tiếp đón Tiêu Thiên Diệu.
Nàng rót một chén nước, đẩy tới trước mặt Tiêu Thiên Diệu, "Vương gia tìm ta có việc gì sao?"
Lời dạo đầu như vậy, tuyệt đối không giống như là phu thê, ngược lại giống như đối đãi với khách nhân. Trong quá khứ bọn họ cũng đều như vậy, chỉ là......
Khi đó Tiêu Thiên Diệu không cảm thấy gì, hiện tại nghe thấy lại cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.
Tiêu Thiên Diệu không trả lời Lâm Sơ Cửu, chỉ nói: "Nàng nói, nàng không oán giận bổn vương."
Lời nói giống như một câu xác nhận, nhưng lại giống như một câu hỏi, con ngươi trong sáng dường như nhiễm một lớp sương mù, lâm vào trong mê mang. Đáng tiếc, Lâm Sơ Cửu không có ý định giải thích nghi ngờ của hắn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng vậy, không oán giận."
Để chứng minh lời mình nói, Lâm Sơ Cửu cực kỳ thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiên Diệu. Bốn mắt nhìn nhau, không có hoa lửa, chỉ có lạnh nhạt nói không nên lời. Rõ ràng hai người chỉ ngồi đối diện nhau, giơ tay ra là có thể với tới, nhưng lại khiến người cảm thấy thật sự xa cách, rất xa......
Gần nhau trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt, chính là đang nói tới bọn họ hay sao?
Trong đầu Tiêu Thiên Diệu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng như vậy, khiến hắn bắt đầu cảm thấy bực bội.
Cảm xúc xa lạ này, khiến hắn không biết làm sao, chỉ có thể phớt lờ hoặc là tránh đi.
Lâm Sơ Cửu thấy Tiêu Thiên Diệu bực bội không giải thích được, cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng không có ý định mở miệng tìm hỏi. Nàng đơn giản thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chén trà trong tay, không nói lời nào.
Tiêu Thiên Diệu rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Sơ Cửu mở miệng, sự xao động tận đáy lòng kia dường như lại muốn trào ra lần nữa, nhưng bị hắn cực lực đè nén xuống.
Hắn thực sự không thích cảm xúc không thể giải thích này, cảm xúc này ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Khụ khụ...... Tiêu Thiên Diệu hắng giọng ho, ý định kéo lực chú ý của Lâm Sơ Cửu về phía mình. Thấy Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Thiên Diệu lúc này mới thư thái hơn một chút, nói: "Nửa năm sau, bổn vương có khả năng sẽ trở lại chiến trường."
"Ồ......" Lâm Sơ Cửu kéo dài một tiếng, trong lòng tràn đầy khó hiểu: Tiêu Thiên Diệu tìm tới đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Hắn muốn đi chiến trường thì liên quan gì tới nàng?
~~~Hết chương 128~~~