Mặc Thần Y không có được sự bảo vệ của Tiêu Thiên Diệu, không còn lựa chọn nào khác, đành phải đồng ý tiến cung. Nhưng trước khi rời đi, Mặc Thần Y vẫn đưa ra một lời khuyên cho Tiêu Thiên Diệu, hoặc có thể nói là muốn bẫy Lâm Sơ Cửu một chút.
"Vương gia, thủ pháp xoa ấn và châm cứu huyệt vị, Vương phi nương nương đều biết rõ ràng. Ta sẽ để lại phương thuốc nước tắm, Vương gia kiên trì tiếp tục điều trị, cho dù hai chân không thể đi lại, cũng có thể đảm bảo huyết mạch trên hai chân lưu thông, không bị teo lại."
Nếu Mặc Thần Y chỉ nói câu này thì không sao, khiến người cảm thấy trơ trẽn chính là, ông ta còn nói thêm một câu: "Chân Vương gia bị long phách phản phệ, quá trình trị liệu không thể bị gián đoạn. Mấy ngày nay Vương gia hãy nhớ, phiền Vương phi xoa ấn nhiều hơn vài lần. Như vậy sẽ có lợi hơn cho hai chân Vương gia."
Rõ ràng, Mặc Thần Y đã biết Lâm Sơ Cửu bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố tình nói như vậy. Đây chẳng phải muốn ép chết Lâm Sơ Cửu hay sao?
Khi mọi người trong phủ nghe thấy những lời Mặc Thần Y nói, đều âm thầm trợn tròn mắt. Nếu Tiêu Thiên Diệu mở miệng, Lâm Sơ Cửu có thể nói không hay sao?
Ngô đại phu và Tào quản gia nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều biết rõ, Mặc Thần Y đang muốn Lâm Sơ Cửu mệt chết. Nhưng chuyện này liên quan tới sự hồi phục của hai chân Tiêu Thiên Diệu, bọn họ có thể nói gì được nữa?
Quả nhiên, sau khi trở lại Cẩm Thiên Viện, Tiêu Thiên Diệu lập tức gọi người thu dọn đồ đạc, muốn dọn tới sân của Lâm Sơ Cửu.
Sân của Lâm Sơ Cửu cực kỳ xa Cẩm Thiên Viện và sân của Tiêu Thiên Diệu, nếu đi về một chuyến sẽ mất rất nhiều thời gian. Hiện tại Tiêu Thiên Diệu chuyển qua đó ở, mục đích không cần nói cũng biết.
"Vương gia, Vương phi đang bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian này không thể dùng lực được, không thể giúp Vương gia xoa ấn huyệt vị." Ngô đại phu là người có lương tâm, nhưng áp lực quá lớn, vì thế khuyên bảo Tiêu Thiên Diệu một câu.
Đừng nói Lâm Sơ Cửu bị thương trước ngực, chỉ cần cánh tay của nàng bị gãy cũng gần như nguy hiểm tới tính mạng. Với tình hình hiện tại của Lâm Sơ Cửu, đừng nói xoa ấn huyệt vị, ngay cả đứng dậy cũng đứng không nổi.
"Bổn vương sẽ có chừng mực." Tiêu Thiên Diệu vẫy tay, ý nói không muốn nhiều lời.
Tào quản gia không dám cãi lời, chỉ có thể buồn bã yên lặng chỉ huy mọi người dọn đồ. Sáng sớm hôm sau, đoàn người đã đi tới sân của Lâm Sơ Cửu.
Khi Lâm Sơ Cửu biết được điều đó cũng không nói gì, cơ bản nàng biết dù mình nói gì cũng đều vô dụng. Đây là Tiêu Vương phủ, Tiêu Thiên Diệu muốn ở đâu, không cần phải nói với nàng.
Âm thanh chuyển nhà không nhỏ, nhưng Lâm Sơ Cửu chỉ xem như không nghe thấy, cửa phòng đóng chặt không ra xem náo nhiệt, cũng không có người nào hầu hạ trước mắt.
Hạ nhân trong phủ lúc này đang bận rộn lau chùi chỗ ở của Tiêu Thiên Diệu, không có người nào quan tâm tới nàng. Mãi cho tới buổi chiều, thời gian mát xa cho Tiêu Thiên Diệu đã tới, Ngô đại phu mới tới tìm nàng, thật cẩn thận nói: "Vương phi, Vương gia cho ta tới hỏi về các huyệt vị."
Ngô đại phu cảm thấy rất xấu hổ khi nói lời này. Ông không thể hiểu được, vì sao Vương gia có thể yêu cầu Vương phi nói ra huyệt vị như thế. Chẳng lẽ Vương gia cho rằng sau khi xảy ra chuyện thuốc tắm, Vương phi sẽ không hận hắn hay sao?
Ngô đại phu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời châm chọc mỉa mai của Lâm Sơ Cửu, nhưng không ngờ Lâm Sơ Cửu thậm chí không nâng mí mắt lên, chỉ nói: "Lấy giấy bút tới."
"A?" Ngô đại phu sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, nói: "Vương phi, tay của người không thể viết chữ." Vương phi thật sự xem mình được làm bằng sắt, không biết đau hay sao?
"Ngài viết." Lâm Sơ Cửu hiện tại đối mặt với người Tiêu Vương phủ, không chỉ keo kiệt trong nụ cười, ngay cả lời nói cũng keo kiệt. Nàng nói xong câu đó thì không nói gì nữa.
Khuôn mặt Ngô đại phu không thể giải thích được, thật lâu sau mới hiểu được những lời Lâm Sơ Cửu nói, vội vàng đi ra ngoài lấy giấy bút tới.
"Vương phi, có thể nói." Nghiên mực xong, Ngô đại phu nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Cửu.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu không dễ gần gũi như trước, nhưng nàng cũng không khiến người khó xử. Nàng chỉ nhắm mắt lại, bắt đầu nói......
Có một số huyệt vị phức tạp, Ngô đại phu không chắc chắn vị ví nằm ở đâu, vì thế tìm hỏi nàng vài câu. Lâm Sơ Cửu rất kiên nhẫn giải thích cho Ngô đại phu, hoàn toàn không hề có ý kiêu ngạo.
Ngô đại phu cực kỳ xúc động, trong một thời gian dài, gặp người đều nói Lâm Sơ Cửu rất có tài năng và rất hào phóng, thậm chí nam tử cũng không bằng nàng.
Tiêu Thiên Diệu không hề ngạc nhiên khi Lâm Sơ Cửu phối hợp viết ra huyệt vị, "Nàng luôn luôn thông minh." Toàn bộ người trong phủ chỉ có một mình Lâm Sơ Cửu biết được, nàng không thể không viết chúng ra.
Ngô đại phu chính là đại phu, có được vị trí huyệt đạo do Lâm Sơ Cửu chỉ ra, chuyện xoa ấn huyệt vị cho Tiêu Thiên Diệu liền được giao cho ông, có điều......
Ngô đại phu không biết vì mình đã lớn tuổi, hay là kỹ xảo không đúng, mỗi ngày xoa ấn hai lần, Ngô đại phu cảm thấy bản thân mình giống như đã chạy tám trăm dặm, cực kỳ mệt mỏi. Hai tay ông đều run rẩy, thậm chí tới buổi cơm tối, ngay cả bát cũng bưng không nổi.
"Vương phi nương nương xoa ấn cho Vương gia lâu như vậy, thậm chí không hề hé răng kêu nửa câu khổ, quả thực khiến người bội phục." Ngô đại phu không muốn thừa nhận, bản thân mình thua kém một nữ tử, vì thế tiếp tục kiên trì thêm mấy ngày, tuy nhiên......
Ông thật sự không chịu nổi nữa.
Không còn lựa chọn nào khác, Ngô đại phu cuối cùng vẫn tìm một học đồ trẻ tuổi khỏe mạnh, giao phương pháp xoa ấn huyệt vị cho hắn, để hắn mỗi ngày xoa ấn cho Tiêu Thiên Diệu. Đối với chuyện này, Tiêu Thiên Diệu không hề phản đối.
Nếu không phải là Lâm Sơ Cửu, người khác xoa ấn thì đã sao.
..........Edit: Emily Ton......
Nháy mắt, Mặc Thần Y đã tiến cung được khoảng nửa tháng. Y thuật của Mặc Thần Y tất nhiên không cần phải nói. Mặc dù hiện tại vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gây bệnh cho An Vương, nhưng ông lại thành công khống chế được bệnh tình của An Vương. Hơn nửa tháng qua, An Vương không hề phát bệnh lần nào. Hoàng thượng cực kỳ vừa lòng, thưởng cho Mặc Thần Y rất nhiều thứ. Hơn nữa hoàng thượng còn hứa hẹn, chỉ cần Mặc Thần Y trị khỏi cho An Vương, Mặc Ngọc Nhi sẽ được phong là quận chúa.
Hoàng thượng hào phóng như vậy, khiến trong lòng Mặc Thần Y cảm thấy an tâm hơn, thầm nghĩ: Có Hoàng thượng bảo vệ, cho dù đắc tội với Tiêu Thiên Diệu cũng không sao. Với suy nghĩ như vậy, Mặc Thần Y càng cố gắng điều trị cho An Vương.
........
Sau nửa tháng điều trị, thương thế của Lâm Sơ Cửu cũng khá hơn nhiều. Mấy ngày nay nàng đã có thể đi ra ngoài một chút. Nhưng mỗi lần Lâm Sơ Cửu đều chọn thời gian Tiêu Thiên Diệu xoa ấn và ngâm thuốc tắm để đi ra ngoài. Hai người rõ ràng cùng chung một sân, nhưng hơn nửa tháng đều không hề nhìn thấy mặt nhau.
Lâm Sơ Cửu thừa nhận mình cố ý, nàng là người không thể kiềm chế sự nóng giận của mình. Nàng không thể phản kháng, chỉ có thể phản ứng tiêu cực. Tiêu Thiên Diệu cũng biết Lâm Sơ Cửu cố ý, nhưng......
Hắn cũng không biết phải làm gì.
Lâm Sơ Cửu im lặng, dù hắn muốn bù đắp cũng không biết nên xuống tay từ đâu. Một lần nữa, Tiêu Thiên Diệu hy vọng Lâm Sơ Cửu có thể khóc lóc gây sự, nói ra hết những ủy khuất mà mình phải chịu, đưa ra những yêu cầu mình muốn, như thế hắn mới biết được mình phải làm gì. Nhưng, Lâm Sơ Cửu không hề phối hợp chút nào.
"Nữ nhân, thật là rắc rối." Khi không có người nào, Tiêu Thiên Diệu ngồi ngây ngẩn trước bàn, tay trái chống đầu, chau mày, giống như đang phiền não vì đại sự nào đó.
Nếu như Tô Trà biết được, Tiêu Thiên Diệu đang lo lắng sốt ruột, không phải về chuyện thuộc hạ tham ô, cũng không phải về chuyện các học đồ bôi nhọ thanh danh của hắn, mà là đang phiền não về chuyện làm thế nào để dỗ dành Lâm Sơ Cửu, Tô Trà nhất định sẽ cười thành tiếng.
Hiện tại, bất luận chuyện gì, cũng không quan trọng bằng chuyện khiến cho Lâm Sơ Cửu vui vẻ!
Đáng tiếc, tâm sự này chỉ là một bí mật, cho dù là huynh đệ, Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ không thổ lộ nửa câu.
Một đại nam nhân, thậm chí một tiểu nữ nhân cũng trị không được. Điều này quả quá mất mặt......
~~~Hết chương 124~~~