*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần thoát khỏi cái chết, đẩy Mặc Thần Y ra, đối với Tần thái y mà nói, không thể nghi ngờ chính là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa còn là chuyện tốt, một mũi tên bắn ba con nhạn.
Đề cử Mặc Thần Y trị liệu cho chân An Vương, không chỉ có có thể khiến mình thoát khỏi tình trạng khó khăn, còn có thể cướp đại phu của Tiêu Vương phủ, khiến Tiêu Vương mất đi khả năng phục hồi hai chân.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là, còn có khả năng báo thù giúp sư phụ.
"Sư phụ anh minh, đồ đệ thật sự ngu dốt. Biện pháp tốt như vậy mà không nghĩ tới." Tần thái y hoàn toàn yên tâm.
Lão giả tóc bạc cũng không khoa trương, chỉ nói: "Không phải ta anh minh, mà là ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Dù là Tần thái y hay là hoàng đế, đều cho rằng Mặc Thần Y là người của Tiêu Thiên Diệu. Nữ nhi của ông ta muốn gả cho Tiêu Thiên Diệu, tất nhiên là vì làm việc cho Tiêu Thiên Diệu. Nhưng bọn họ đều không biết rằng, đối với đại phu, mỗi người đều là người bệnh. Chẳng qua những người bệnh khác nhau, tiền khám bệnh sẽ khác nhau mà thôi.
Tần thái y đã đưa ra được kế sách tốt, không thể ngồi yên được, vì thế suốt đêm tiến cung, nói ra kế hoạch cho Hoàng thượng nghe.
Nếu là trước đây, Hoàng thượng nhất định sẽ không tiếp thu. Đại phu có thể giết người vô hình, Mặc Thần Y có quan hệ quá thân cận với Tiêu Thiên Diệu, Hoàng thượng sợ sẽ dẫn sói vào nhà.
Nhưng hiện tại đã khác, Tiêu Thiên Diệu và Mặc Thần Y đã có khoảng cách, sự tin tưởng lẫn nhau giống như tảng đá bị rạn nứt, lúc này hắn tung ra một cành ôliu, Mặc Thần Y nhất định sẽ túm lấy nó.
"Đi, tuyên chỉ." Hoàng thượng không muốn chờ dù chỉ một khắc, lập tức sai người mang theo người tới Tiêu Vương phủ.
Cũng trong một đêm này, một ngàn Ngự lâm quân đột nhiên tới Tiêu Vương phủ. Toàn bộ Tiêu Vương phủ giống như gặp phải đại địch, một đám bày trận sẵn sàng đón địch, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thị vệ Tiêu Vương phủ vốn tưởng rằng, Hoàng thượng thanh thế to lớn, phái Ngự lâm quân tiến tới, chính là vì muốn bắt Tiêu Thiên Diệu. Nhưng sau khi nghe đọc xong thánh chỉ, bọn họ mới biết được, thì ra Hoàng thượng chỉ muốn "mời" Mặc Thần Y vào cung chẩn trị cho An Vương.
Thị vệ Tiêu Vương phủ âm thầm thở dài một hơi, nhưng cũng cảm thấy không vui.
Hoàng thượng làm như vậy, cũng giống như đánh vào mặt bọn họ.
"Vương gia, xin ngài tiếp chỉ." Thái giám tuyên chỉ tiến lên một bước, đưa thánh chỉ tới trước mặt Tiêu Thiên Diệu.
Giờ phút này, bất luận là Ngự lâm quân hay là thị vệ Tiêu Vương phủ, một đám đều nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu đang ngồi ở giữa đám người, chờ đợi quyết định của hắn.
Thị vệ Tiêu Vương phủ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tiêu Thiên Diệu nói một câu không tiếp chỉ, bọn họ thề dù sống chết cũng sẽ ngăn cản Ngự lâm quân mang Mặc Thần Y rời đi.
Tương tự, Ngự lâm quân cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tiêu Thiên Diệu nói một câu không tiếp chỉ, bọn họ bằng bất cứ giá nào, cũng phải mang người đi.
Thái giám nói xong, không thấy Tiêu Thiên Diệu có động thái gì, cố gắng thúc giục một câu: "Vương gia, xin ngài tiếp chỉ."
"Tiếp chỉ?" Tiêu Thiên Diệu hơi nhếch môi, vẻ mặt trào phúng, "Thánh chỉ không phải dành cho bổn vương, bổn vương tiếp chỉ nào?"
Thái giám sửng sốt một chút, đáp: "Thánh chỉ tuyên triệu Mặc Thần Y của Tiêu Vương phủ tiến cung."
"Mặc Thần Y không phải là người trong phủ bổn vương, đi hay ở lại không phải do bổn vương quyết định." Tiêu Thiên Diệu nói rõ không muốn tiếp chỉ, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Ngự lâm quân, nói: "Người tới, gọi Mặc Thần Y tới đây."
Thái giám hiển nhiên không ngờ rằng, Tiêu Thiên Diệu không trực tiếp đối đầu với Hoàng thượng, mà đẩy vấn đề nan giải này tới trên đầu Mặc Thần Y, không thể không âm thầm bội phục Tiêu Thiên Diệu lợi hại.
Hiện tại, dù Mặc Thần Y có vào cung hay không, Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ không mất mặt, càng sẽ không bị mang tiếng kháng chỉ.
Mặc Thần Y được đưa tới rất nhanh, sau khi biết được nguyên nhân hậu quả sự tình, Mặc Thần Y âm thầm than không tốt, nhưng thái giám tuyên chỉ không cho phép ông nói không, cười khanh khách hỏi: "Mặc Thần Y, Hoàng thượng tuyên ngài tiến cung trị liệu cho An Vương, đây chính là chuyện cực kỳ tốt, ngài còn chờ gì nữa?."
"Vương gia, chuyện này......" Mặc Thần Y nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu với vẻ mặt khó xử, hy vọng Tiêu Thiên Diệu sẽ ra mặt nói vài lời.
Ông không muốn tiếp xúc với hoàng gia, nhưng cũng không muốn đắc tội với hoàng gia.
Đáng tiếc, Tiêu Thiên Diệu không phải là một người lương thiện. Hắn không thể lay động được lập trường của Mặc Thần Y, sao hắn sẽ ngu ngốc xuất đầu vì ông ta?
Tiêu Thiên Diệu thờ ơ nói: "Mặc Thần Y nhìn bổn vương làm gì? Hoàng thượng tuyên ngài tiến cung, nguyện ý hay không đều do chính ngài quyết định." Mặc Thần Y nguyện ý tiến cung, hắn sẽ không ngăn cản; nếu như không muốn, hắn cũng có thể bảo vệ Mặc Thần Y.
Người muốn Tiêu Thiên Diệu hắn ra mặt bảo vệ, chủ yếu phải trả giá gì đó một chút, không trả giá nào mà muốn lấy chỗ tốt, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
"Vương gia, lão phu tiến cung, chân của ngài phải làm sao bây giờ?" Mặc Thần Y khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra lời uy hiếp.
Tiêu Thiên Diệu hiện tại không thể rời khỏi ông.
"Chân của bổn vương có thể chờ." Tiêu Thiên Diệu vẫn đánh Thái Cực quyền, nhưng tận đáy lòng lại rất thất vọng.
Mặc Thần Y thậm chí còn kém xa một nữ nhân như Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu hiểu ra không thể lấy lòng được cả hai bên, sớm đưa ra quyết định của riêng mình. Nhưng Mặc Thần Y lại không muốn đắc tội với ai, sao có thể xảy ra điều đó?
Tiêu Thiên Diệu nheo mắt, mang theo một chút khinh thường.
Mặc Thần Y do dự một lúc, ông không muốn tiến cung, nhưng Tiêu Thiên Diệu không đứng ra bảo vệ ông, ông lại không muốn đắc tội với Hoàng thượng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên như thế nào cho phải.
Mọi người ở đây người có thể nhận ra, Mặc Thần Y đang cố gắng giãy giụa. Tiêu Thiên Diệu không mở miệng, thái giám tuyên chỉ không khách khí thúc giục nói: "Mặc Thần Y, ngài còn chờ gì nữa? Không thể để Hoàng thượng đợi lâu."
"Lão phu......" Mặc Thần Y nhìn thoáng qua khuôn mặt không có biểu tình gì của Tiêu Thiên Diệu, đáy lòng âm thầm thất vọng, cắn răng nói: "Thảo dân tuân chỉ."
Quả nhiên là như thế!
Tiêu Thiên Diệu cũng không thất vọng, mặc dù hai chân hắn vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng đại phu giống như Mặc Thần Y, hắn cũng không dám dùng.
Hắn không sợ chết, nhưng chỉ sợ chết không rõ ràng.
Thái giám nghe thấy Mặc Thần Y trả lời, trên mặt tươi cười giống như nở hoa, "Mặc Thần Y yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ không bạc đãi ngài, sau này nhất định tiền đồ vô biên. Người đâu, mau đi giúp Mặc Thần Y thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ cùng tiến cung."
Mặc dù thái giám đắc ý, nhưng không dám lỗ mãng ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, ngược lại khi đối mặt với Tiêu Thiên Diệu, vẻ mặt lại trở nên khiêm tốn, "Vương gia, sự tình tiểu nhân đã làm thỏa đáng, lúc này sẽ lui ra, không dám quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi."
Tiêu Thiên Diệu không để ý tới tên thái giám, chỉ giơ tay ra hiệu cho thị vệ phía sau, xoay người đi về phía trong viện, để lại Mặc Thần Y với vẻ mặt phức tạp đứng tại chỗ.
Khi hắn quay lại Cẩm Thiên Viện, vừa lúc gặp Mặc Ngọc Nhi vừa nhận được tin tức. Mặc Ngọc Nhi chắn ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, lên án nói: "Vương gia, vì sao?"
Tiêu Thiên Diệu ngước mắt, lạnh lùng quét mắt liếc nàng ta một cái, "Tránh ra."
Mặc Ngọc Nhi run rẩy cả người, nhưng vẫn không di chuyển, cắn môi nói: "Ta không tránh, ngài nói cho ta vì sao? Ta có chỗ nào không tốt? Ta có chỗ nào thua kém Lâm Sơ Cửu, vì sao ngài lại đối xử với ta như vậy? Vì sao lại không thích ta?"
Trong khi nói, nước mắt nàng ta chảy ròng ròng, thật sự đáng thương giống như bị người phụ lòng vứt bỏ.
Tiêu Thiên Diệu phiền chán nhìn về phía Mặc Ngọc Nhi, vô tình nói: "Ngươi là thứ gì, cũng đáng để bổn vương thích?"
"Ta......" Mặc Ngọc Nhi run rẩy cả người, mở miệng muốn nói nhưng lại bị Tiêu Thiên Diệu ngắt lời: "Cút ngay, đừng để bổn Vương nói lần thứ ba."
Mặc Ngọc Nhi giật mình tại chỗ, dường như lúc này mới biết, Tiêu Thiên Diệu là một người lãnh khốc như vậy......
~~~Hết chương 123~~~