Tào quản gia trông rất đáng thương, thật sự khiến người đồng tình, nhưng......
Lâm Sơ Cửu không hề dao động, tiếp tục nói: "Tới Lâm phủ đón bốn người Phỉ Thuý các nàng trở về. Hãy nói ta bị thương, cần bốn người các nàng chăm sóc." Không phải nàng tin tưởng bốn người các nàng, mà vì ở Tiêu Vương phủ, hạ nhân mà nàng quen thuộc cũng chỉ có bốn người này.
Nàng không quan tâm bốn người Phỉ Thuý ở bên cạnh nàng có mục đích gì, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng thật sự cần bọn họ chăm sóc. Lâm Sơ Cửu cũng cảm thấy các nàng làm việc rất tốt.
Lâm Sơ Cửu sắp xếp hết mọi thứ, nhưng không chấp nhận Tào quản gia nói không. Tào quản gia bất lực thở dài, "Vương phi, việc này tiểu nhân không làm chủ được, mong Vương phi để ta bẩm báo với Vương gia, chờ Vương gia định đoạt."
"Có thể, cho ngươi một canh giờ (2h). Một canh giờ sau, ta phải rời khỏi Cẩm Thiên Viện." Trải qua chuyện thuốc tắm, Lâm Sơ Cửu đã suy nghĩ cẩn thận hơn. Dục vọng của con người là vô cùng, bất kể nàng làm gì cũng không thể khiến Tiêu Thiên Diệu vừa lòng, chỉ khiến Tiêu Thiên Diệu được một tấc lại muốn tiến một thước. Một khi đã như vậy, nàng không cần phải khiến mình chịu khổ.
Tào quản gia không còn lựa chọn nào khác, đành phải lập tức đi tìm Tiêu Thiên Diệu, nói ra yêu cầu của Lâm Sơ Cửu với Tiêu Thiên Diệu, chờ hắn định đoạt.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu suy tư lúc lâu, mới nói: "Vương phi... tâm tình nàng thế nào?"
"Rất...... bình thường." Tào quản gia suy nghĩ một lúc, mới nghĩ ra được từ này.
Nàng không vui, cũng không phẫn nộ. Có lẽ là bình thường, đúng không?
Hay là nói không bình thường?
Bị người vu tội, gần như sắp chết, sau khi rửa sạch tội, sao không cảm thấy tức?
Đây không phải là cảm xúc mà mọi người nên có.
Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn cho rằng, Lâm Sơ Cửu bình tĩnh như vậy là sai. Ngày hôm đó điều tra ra được chứng cứ, nàng bình tĩnh không tranh. Tiêu Thiên Diệu cho rằng chẳng qua vì thân thể nàng không khoẻ, không chịu nổi cảm xúc thăng trầm mãnh liệt. Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như......
Có vẻ như.... nàng căn bản đang dùng bạo lực lạnh lùng.
"Như vậy là có ý gì?" Tiêu Thiên Diệu rũ mắt, lẩm bẩm tự nói, "Nếu hổn vương không để ý tới nàng, cho dù nàng biểu hiện bình tĩnh hay thờ ơ cũng đều vô ích."
Giọng nói của Tiêu Thiên Diệu rất nhỏ, nhưng Tào quản gia cách hắn khá gần, vì thế nghe được những lời Tiêu Thiên Diệu lẩm bẩm. Ông không thể không thầm nghĩ ở trong lòng: Vương gia, nếu như ngài không để ý tới Vương phi, Vương phi náo loạn, kêu trời khóc đất nói mình chịu ủy khuất, như thế cũng vô ích hay sao?!
Tiêu Thiên Diệu là người kiêu ngạo, Lâm Sơ Cửu đã nói tới mức này, cho dù hắn không muốn cũng sẽ không ép người ở lại. Hắn không chỉ bảo Tào quản gia đưa người trở về, còn bảo Tào quản gia đi mời đại phu cho Lâm Sơ Cửu.
"Vương gia, người bên ngoài đều biết Mặc Thần Y đang ở trong phủ điều trị bệnh cho Vương phi, hiện tại nếu lại đi mời một đại phu khác về, có thể sẽ truyền ra những lời khó nghe hay không?" Tào quản gia không phải không lo lắng cho Lâm Sơ Cửu, nhưng ông càng để ý tới thanh danh của Tiêu Thiên Diệu nhiều hơn.
"Không sao." Lâm tướng đã gặp qua Lâm Sơ Cửu, việc này không thể giấu được.
Tiêu Thiên Diệu đã nói như vậy, Tào quản gia còn có thể nói gì nữa, nhưng......
Đề nghị mời đại phu đã bị Lâm Sơ Cửu cự tuyệt, "Thanh danh Vương phủ quan trọng hơn, ta cũng là đại phu của chính mình, không cần phải vì một chút việc nhỏ mà kinh động như vậy."
Tào quản gia đành phải đi tìm Tiêu Thiên Diệu lần nữa, chuyển đạt ý tứ của Lâm Sơ Cửu cho hắn biết.
"Nếu nàng đã không cảm kích, vậy thì thôi." Tiêu Thiên Diệu không vui. Hắn cảm thấy Lâm Sơ Cửu cậy mình bị ủy khuất nên kiêu căng, lấy lui để tiến.
Tào quản gia toát cả mồ hôi......
Ông lau mồ hôi, không dám nói lời nào.
Không biết chuyện gì đang xảy ra trong thời gian này. Hai chủ tử, người nào cũng rất kỳ lạ, ông thật sự rất khó xử khi bị kẹp ở giữa!
.....Edit: Emily Ton.....
Mặc dù Tiêu Vương phủ giống như thùng sắt, trong ngoài hoàn toàn kín mít, nhưng không thoát khỏi nội tặc. Sau khi Hoàng thượng xử lý xong chuyện của Tiêu Tử An, lập tức hỏi về bố cục của Tiêu Vương phủ.
Khi biết Tiêu Thiên Diệu vẫn ổn, Hoàng thượng cực kỳ tức giận, "Lại để hắn thoát lần nữa, mạng hắn thật ra rất tốt." Đã bày trận lâu như vậy, thậm chí còn dùng chuyện triều đình để đánh lạc hướng sự chú ý của Tiêu Thiên Diệu, không ngờ vẫn thất bại ở trong gang tấc. Nếu nói hắn không tức giận, đó tuyệt đối là đang gạt người.
Tần thái y phủ phục phía dưới, run rẩy nói: "Thần vô năng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."
"Việc này không liên quan tới ngươi, đứng lên đi." Mặc dù Hoàng thượng tức giận, nhưng cũng không mất đi lý trí.
"Tạ Hoàng thượng không trách tội." Tần thái y vẫn không đứng dậy, tiếp tục nói: "Hoàng thượng, thần nhận được tin tức, lúc ấy phát hiện ra điều bất thường, không ngờ người cứu tính mạng Tiêu Vương lại là Tiêu Vương phi."
Ông ta cáo trạng cũng rất có kỹ xảo. Nếu nói ra ngay từ đầu, Hoàng thượng tất nhiên cho rằng Tần thái y đang trốn tránh trách nhiệm. Nhưng sau khi Hoàng thượng không trách tội nữa, ông ta mới nói ra điều đó. Dù Hoàng thượng không tin cũng phải tin.
Sắc mặt Hoàng thượng lập tức biến đổi, "Tiêu Vương phi? Nữ nhi Lâm tướng?"
"Đúng vậy." Tần thái y không hề sợ hãi Lâm tướng.
Lâm tướng và ông ta đều là tâm phúc của đế vương, hai người...... luôn phải có một nặng một nhẹ.
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Lâm tướng thật ra đã dưỡng được một nữ nhi tốt." Một lần nữa làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Tần thái y không dám hé răng, Hoàng thượng cũng không nhiều lời, vẫy vẫy tay ý bảo ông ta lui ra.
Tần thái y đứng dậy, còn chưa kịp ra khỏi hoàng cung đã bị thái giám gọi lại, "Tần thái y! Tần thái y! Mau, mau, An Vương lại phát bệnh."
"Cái gì? An Vương lại phát bệnh?" Lúc này mới chưa đầy ba ngày, sao lại xảy ra chuyện lần nữa?
"Đúng vậy. Mau, mau, Hoàng thượng đang chờ ngài." Thái giám không nhiều lời với Tần thái y, lập tức lôi túm kéo Tần thái y đi.
Tần thái y y thuật bất phàm, nhưng thực sự không thể trị được bệnh cho Tiêu Tử An, ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức, miễn cưỡng ổn định bệnh tình cho Tiêu Tử An, để hắn không phải chịu đau đớn.
Kế hoạch ám sát Tiêu Thiên Diệu thất bại, nhi tử yêu thích nhất xảy ra chuyện lần nữa. Tâm tình Hoàng thượng cực kỳ kém, quát mắng Tần thái y: "Trẫm cho ngươi thời gian một tháng, không nghĩ ra được cách trị liệu cho An Vương, trẫm sẽ lấy mạng ngươi."
"Thần lãnh chỉ." Tần thái y tái mặt, sợ hãi đồng ý.
Hoàng thượng quá tức giận nên mới nói ra những lời đó, nhưng Tần thái y lại không dám không lo.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất đó là sự thật, ông ta biết tìm ai để khóc?
Tần thái y biết rất rõ về bệnh tình của Tiêu Tử An, đừng nói một tháng, cho dù một năm ông ta cũng trị không được. Ông ta một đường thấp thỏm bất an, ra khỏi cung lập tức đi tìm sư phụ của mình.
"Sư phụ, Hoàng thượng ra lệnh cho đồ đệ trong vòng một tháng, phải tìm ra cách điều trị cho An Vương. Đồ đệ học nghệ không tinh, cầu xin sư phụ cứu đồ đệ." Tần thái y lúc này không quan tâm tới mặt mũi nữa, nghẹn ngào khóc lóc cầu xin.
Lão giả tóc bạc, cũng chính là đại đồ đệ của Mặc Thần Y, nghe thấy Tần thái y nói vậy thì hiện lên một nụ cười âm lãnh: "Bệnh của An Vương...... sư phụ không cứu được ngươi, nhưng có người có thể cứu ngươi."
Tần thái y vui vẻ, vội vàng nói: "Xin sư phụ chỉ giáo?"
Lão giả tóc bạc không vòng vo, nói thẳng: "Mặc Thần Y danh khắp thiên hạ, ông ta có thể trị được hai chân cho Tiêu gia, tất nhiên cũng có thể trị được tật chân cho An Vương. Trên tay ông ta có bảo vật long phách, tất nhiên sẽ có những dược liệu quý báu khác. Chỉ cần Hoàng thượng tuyên Mặc Thần Y tiến cung, không lo tật chân An Vương không trị được."
Khi Tần thái y nghe thấy như vậy, trước mắt sáng ngời. Mặc dù biết sư phụ của ông ta không có ý tốt, nhưng......
~~~Hết chương 122~~