*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Emily Ton.
Mặc Thần Y không phải là Mặc Ngọc Nhi, ông hiểu biết về Lâm Sơ Cửu nhiều hơn Mặc Ngọc Nhi. Lâm Sơ Cửu là người chưa bao giờ bắn tên mà không có đích. Nếu nàng dám nói như vậy, tất nhiên là đã phát hiện ra điều gì đó.
Mặc Thần Y nhìn sách trên tay Lâm Sơ Cửu, nhíu đôi mắt lại, trong lòng âm thầm tự nói, mình đã quá đại ý, lúc trước không kiểm tra rương đựng sách, thật sự là một sai lầm lớn.
Trong lòng khó chịu và không thoải mái, nhưng lúc này ông không được lộ ra dù chỉ một chút khiếp sợ, thậm chí ông cần phải bình tĩnh, không được để ý tới hành động của Lâm Sơ Cửu.
Mặc Thần Y sắp xếp lại tâm trí, nói với Mặc Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, đi lấy ghế dựa cho Vương phi, đừng để Vương phi mệt mỏi."
"Không cần, ta không ngồi." Lâm Sơ Cửu mở miệng cự tuyệt, Mặc Thần Y lại nói: "Ngọc Nhi, đi vào lấy ghế dựa ra đây cho cha."
Phòng Mặc Ngọc Nhi không lớn, Lâm Sơ Cửu vừa lúc đứng ở giữa căn phòng, nếu Mặc Ngọc Nhi không cẩn thận đụng phải Lâm Sơ Cửu, đó là chuyện hết sức bình thường.
Lâm Sơ Cửu không biết mục đích thật sự của Mặc Thần Y là gì, nhưng khi vừa nhìn thấy Mặc Ngọc Nhi chuẩn bị đi vào, Lâm Sơ Cửu đã nhanh chóng nói: "Các ngươi đều là người chết rồi sao? Không thấy Mặc Thần Y muốn ghế dựa hay sao? Còn không mau đi lấy hai cái ghế dựa ra ngoài cho Mặc Thần Y và Mặc cô nương."
"Vâng." Thị vệ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, ngay lập tức che chắn ở cửa, chặn đường đi của Mặc Ngọc Nhi, "Mặc cô nương, xin hãy chờ một chút, tiểu nhân sẽ giúp cô nương lấy ghế dựa ra ngoài."
Thái độ của thị vệ rất kiên quyết, hoàn toàn không cho phép Mặc Ngọc Nhi nói không, một người lưu lại ngăn cản ở cửa, một người đi vào dọn ghế dựa ra. Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi ngay cả nửa câu bất mãn cũng nói không nên lời, còn phải bưng khuôn mặt tươi cười nói lời cảm tạ.
Tiêu Thiên Diệu hạ mắt xuống, giấu đi ý cười trong mắt.
Quả nhiên là nữ nhân mà ta coi trọng, không tệ!
Liên tiếp hai cái ghế dựa được dọn ra ngoài, Mặc Ngọc Nhi không có lý do tiến vào, đành phải hậm hực lui ra.
Lâm Sơ Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đi ra ngoài phòng, chậm rãi đi giày của mình vào, động tác chậm chạp vụng về, giống như lão nhân hành động không tiện. Mọi người đều sốt ruột giúp nàng, nhưng bản thân nàng lại không vội chút nào, kiên trì hoàn thành mỗi động tác.
Có một khoảnh khắc như vậy, ánh mắt mọi người đều trở nên thâm trầm. Bọn họ nhìn thấy ở trên người Lâm Sơ Cửu, sự kiên trì và cố chấp khiến người đau lòng.
Sau khi Lâm Sơ Cửu ra ngoài, nàng cũng không giao quyển sách trong tay ra, mà là yên lặng đứng ở bên cạnh Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn lặng im bất động. Khi Lâm Sơ Cửu đi tới, hắn hơi ngước mắt nhìn lên. Hắn nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Cửu tái nhợt, trong mắt bất chợt hiện lên một sự đau lòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Không có người nào biết, cuốn sách Lâm Sơ Cửu lấy ra có vấn đề gì. Mọi người ở đây đều rất muốn biết, nhưng ngoại trừ Tiêu Thiên Diệu, không ai dám mở miệng để hỏi.
Trong lòng Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi giống như bị mèo cào, hận không thể nhìn thấu quyển sách trên tay Lâm Sơ Cửu, nhưng cố tình Tiêu Thiên Diệu căn bản không hỏi, bọn họ chỉ có thể giả vờ không quan tâm. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía quyển sách trên tay Lâm Sơ Cửu, bọn họ cũng bày ra một bộ dáng khinh thường thờ ơ, cực kỳ khó chịu.
Lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Thiên Diệu đều hy vọng Ngô đại phu nhanh chóng chạy tới. May mắn thay, Ngô đại phu đang ở Cẩm Thiên Viện, rất nhanh đã tới. Sau khi Ngô đại phu làm lễ với Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu lập tức sai người nâng tới một cái bàn, sau đó đặt trâm ngọc ở phía trên, cũng để Lâm Sơ Cửu tự đặt quyển sách lên đó.
Mặc dù Ngô đại phu không tán đồng, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn tiếp tục dịch từng bước đi về phía trước. Mỗi một bước chân đều mang theo hơi thở nặng nề. Mặc dù Lâm Sơ Cửu g không nói lời nào, nhưng mọi người ở đây đều biết, giờ phút này nàng đang cực kỳ thống khổ. Tuy nhiên......
Từ đầu tới cuối nàng đều không phát ra một tiếng rên từ cổ họng, thật sự giống như một người gỗ không biết đau là gì.
Ngay cả khi trong lòng lo lắng, lúc này cũng không có người nào dám mở miệng thúc giục Lâm Sơ Cửu, hoàn toàn kiên nhẫn chờ nàng chậm rãi bước đi.
Chỉ ngắn ngủn vài bước chân, Lâm Sơ Cửu đã đi mất nửa khắc (7ph). Ngay khi nàng tiến tới, việc đầu tiên không phải đặt sách lên, mà là nói với Mặc Thần Y: "Ta biết ngài không tin ta. Vì để chứng minh ta không âm thầm hãm hại Ngọc Nhi, ta cho ngài thời gian một khắc (15ph), ngài có thể kiểm tra trên người ta có mang theo hoặc từng tiếp xúc với dược vật có hại hay không."
Nếu là ngày thường, Mặc Thần Y sẽ nói không cần. Nhưng, việc này liên quan tới thanh danh cả đời của Mặc Ngọc Nhi, Mặc Thần Y không dám lên mặt, cho dù mất cái mặt già, ông cũng không luyến tiếc.
"Lão phu đắc tội." Mặc Thần Y khô khan đồng ý, có chút không được tự nhiên.
Lâm Sơ Cửu phối hợp giơ hai tay lên, cuốn sách trên tay vẫn nằm ở trước mặt Mặc Thần Y, có điều nó không được mở ra.
Trên người Lâm Sơ Cửu đang có thương tích, Ngô đại phu đã dùng không ít dược ở trên người nàng, nhưng những dược đó đều chỉ dùng để trị ngoại thương bình thường, Mặc Thần Y muốn phân biệt chúng không phải là việc gì khó.
Sự tình liên quan tới nữ nhi duy nhất, Mặc Thần Y kiểm tra cực kỳ cẩn thận. Ông có thể khẳng định, Lâm Sơ Cửu không hề động tay động chân.
Ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Thiên Diệu không phải kẻ ngốc, hơn nữa hai chân của Tiêu Thiên Diệu còn cần ông điều trị, sao có thể mặc kệ Lâm Sơ Cửu vu tội cho nữ nhi của mình?.
Với suy nghĩ như vậy, Mặc Thần Y cảm thấy càng thêm bất an.
Lâm Sơ Cửu không khiến mọi người phải chờ lâu, đợi sau khi Mặc Thần Y kiểm tra xong, nàng mới đặt quyển sách lên trên bàn, lật đến một trang kia, "Mặc cô nương chắc là rất quen thuộc với chỗ này, đúng không?."
Lâm Sơ Cửu mở một trang kia ra, vừa đúng là trang sách mà Mặc Ngọc Nhi từng lật xem và giải đáp vấn đề cho Lục Nguyên lúc trước.
Sắc mặt Mặc Ngọc Nhi biến đổi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Ngươi đang nói gì......" Ta không hiểu.
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, một loạt tiếng ho liên tiếp đã gián đoạn nàng ta, nghe âm thanh dường như muốn ho cả tim phổi ra ngoài. Mọi người nghe thấy đều đau lòng cho nàng, nhưng bản thân nàng lại không để ở trong lòng. Sau khi thông thuận, nàng lại giống như người không có chuyện gì, đứng ở một bên.
Ngô đại phu quan tâm nhìn thoáng qua, Lâm Sơ Cửu lắc lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt, tỏ vẻ mình không sao.
Ngô đại phu lúc này mới an tâm, tiến lên nói: "Mặc Thần Y, mời ngài kiểm tra trước."
Nhìn thái độ kiên quyết của Lâm Sơ Cửu, Mặc Thần Y còn có gì không hiểu. Nhưng, lúc này ông không thể nói không, đành phải căng da đầu tiến lên.
Trang sách hơi ố vàng, chữ ở phía trên đã hơi mờ, có thể nhận ra được, chủ nhân của nó đã thường xuyên lật xem. Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng Mặc Thần Y vẫn rất cảnh giác. Trước tiên, ông xem xét có khả năng gian lận nào hay không, sau đó mới dùng mũi ngửi ngửi. Nhưng vừa mới ngửi, sắc mặt của Mặc Thần Y lập tức trở nên không ổn.
"Sao có thể?" Mặc Thần Y hoảng sợ, không ngừng lắc đầu, "Không có khả năng! Không phải Ngọc Nhi! Cho dù ở trên sách, cũng không có khả năng là Ngọc Nhi."
Biểu hiện của Mặc Thần Y lúc này đã giải thích tất cả. Đáy lòng Ngô đại phu âm thầm vui mừng vì Lâm Sơ Cửu. Nhưng ông cũng không quên công việc của mình, vội vàng tiến lên kiểm tra.
"Cha, có chuyện gì vậy?" Mặc Ngọc Nhi trở nên lo lắng hơn cả cha mình. Nàng ta lo sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ hiểu lầm mình, vì thế vội vàng giải thích một câu: "Cha, quyển sách này đã lâu con không đọc nó. Chỉ có ngày đó Lục Nguyên tới tìm con, hỏi con một số vấn đề, con mới lật trang sách này ra. Cha, con không làm gì cả."
Mặc Ngọc Nhi chưa nói dứt lời, Mặc Thần Y càng lo lắng hơn, "Lục Nguyên, hắn tới tìm con lúc nào?"
"Trước một ngày trị liệu chân cho Vương gia."
Mặc Ngọc Nhi vừa mới nói xong, lập tức nhìn thấy cả người Mặc Thần Y nhoáng lên......
~~~Hết chương 118~~~