Y Nữ Xuân Thu

Chương 53: Bệnh tim






Cách Tát là không thể đi, Phiên quốc cũng là nước phụ thuộc Cách Tát cũng không thể ở lại, duy nhất có thể đi đó là Lương quốc. Ngân lượng trên người cũng đủ cho nàng an an ổn ổn qua vài năm, chỉ cần không quá xa xỉ.
Đi qua mấy khu dân cư của Phiên quốc và Lương quốc, hôm nay, Liên Kiều đi vào Cẩm Tú trấn, thuộc địa phận Lương quốc, cũng có một ít dân chúng Phiên quốc cư trú.
Phượng Hoàng thành, điểm đến của nàng, chỉ cần thêm sáu ngày đường nữa là tới, nghe nói đó là thành thị tương đối phồn hoa, tục ngữ nói ở ẩn thì phải ẩn ở thành thị, hơn nữa ở thành phố lớn cuộc sống cũng tiện lợi, Liên Kiều cũng không hướng tới cuộc sống kiểu như Đào Uyên Minh, kêu nàng trồng rau cày ruộng, thật sự làm không được.
"Khách quý đến", một quán trọ, vậy đêm nay liền ngủ ở đây rồi.
Vào trong khách điếm, trong sảnh lớn không có mấy người, buôn bán cũng không tốt lắm. Tiểu nhị ngồi ở cánh cửa ngủ gật, chưởng quầy đánh bàn tính kêu tách tách, hai nam nhân ngồi gần cửa sổ ăn cơm nói chuyện phiếm. Liên Kiều bước vào khiến cho nơi này xôn xao một chút, hai nam nhân đang ăn cơm dừng đũa, cùng ngẩng đầu si ngốc nhìn mỹ nữ đột nhiên vào khách điếm, âm thanh bàn tính của chưởng quầy cũng ngừng, hai mắt đăm đăm, không dám xác định người vào này rốt cuộc là phàm nhân hay là tiên tử, chỉ có tiểu nhị kia vẫn tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy một nhóm người đều biến thành tượng đá, Liên Kiều có chút buồn cười nói: "Nơi này có phòng trống không?"
Sửng sốt nửa ngày, chưởng quầy mới đột nhiên bừng tỉnh lại, liên tiếp gật đầu: "Có, có, trên lầu có phòng thượng hạng, rất sạch sẽ!" Đồng thời trợn mắt nhìn tiểu nhị đang ngồi ngay cửa, quát: "A Phúc, quỷ lười biếng nhà ngươi, mau đứng lên tiếp đón khách quý cho ta!"
Bị chưởng quầy mắng, A Phúc tỉnh ngủ, dụi đôi mắt ngái ngủ đang nhập nhèm, tìm không ra hướng.
Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn, chưởng quầy tức giận đến đỉnh đầu bốc khói: "Đồ con lợn, mau đứng lên, coi lại bộ dạng ngươi kìa, thật làm cho người ta chê cười!" Nói xong làm bộ giơ bàn tính lên muốn đánh hắn.
Tiểu nhị lúc này mới tiêu tan cơn buồn ngủ, đứng lên tiếp đón, mà khi hắn nhìn đến Liên Kiều liền ngu ngốc, im lặng đứng ngốc tại chỗ, không nhúc nhích.
Chưởng quầy vừa tức vừa vội, liền cầm lấy sổ sách gõ vào đầu hắn, A Phúc bị đánh vài cái mới tỉnh lại, lúng ta lúng túng không thể nói được câu nào.
Liên Kiều vô tình khiến cho người khác chú ý, nàng hiện tại không cần nhất chính là sự chú ý của người khác. Đưa ra một ít bạc vụn, đặt trên bàn, lạnh lùng nói: "Số bạc này nhờ chưởng quầy chuẩn bị một chút cơm nước." Nói xong cũng không nhìn lại A Phúc hãy còn ngẩn người, chọn cái bàn sát trong góc ngồi xuống.
Tiểu nhị sau khi lấy lại tinh thần liền về gian bếp chuẩn bị thức ăn, hai nam nhân bên song cửa sổ cũng tiếp tục uống rượu dùng bữa, chưởng quầy cúi đầu tính sổ, chỉ thường thường ngẩng đầu liếc nhìn Liên Kiều ở trong góc, trong mắt hiện lên kinh diễm.
Ở trong lúc tất cả đều im lặng như vậy, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập đánh vỡ sự an bình này, từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ở cửa khách điếm.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện ở cửa, bình thường sẽ không làm cho người ta liếc nhìn lần thứ hai, chỉ là người trong xe bước xuống lại làm cho người ta nhịn không được chú ý đến bọn họ.
Một nam tử trung niên, bộ dáng to lớn mạnh mẽ, nhảy xuống xe trước, xoay người, vẻ mặt cung kính khiêm tốn vén màn xe, bế một vị lão giả trong xe ra. Cuối cùng nam đồng mười hai, ba tuổi cũng đi ra theo. Hai người một lớn một nhỏ, tất cả đều cung kính một bên trái một bên phải đỡ lấy lão giả, chậm rãi nâng đỡ lão giả vào trong khách điếm.
Lão giả khuôn mặt quắc thước, râu bạc trắng dài ở trước ngực, xương gò má khá cao, mắt sáng như đuốc, nếu môi không có chút tím tái, thật có bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào khách điếm, lão giả liền nhìn qua tình huống trong điếm, tuy rằng cuối cùng ánh mắt vô tình cố ý dừng ở trên người Liên Kiều, cũng không giống như những người trước đó trong mắt tất cả đều là kinh diễm, mà phần lớn là suy xét và tìm tòi nghiên cứu.
Cuối cùng, lão giả cũng chọn cái góc ngồi xuống, một lớn một nhỏ cung kính đứng ở phía sau, không phô trương, chỉ vẫy tay gọi tiểu nhị mới vừa đem đồ ăn tới. Tiểu nhị đem đồ ăn ngon lành đặt trên bàn Liên Kiều, liền đi qua tiếp đón bàn bọn họ. Nam tử trung niên cúi đầu căn dặn vài câu, tiểu nhị gật đầu lui xuống. Chỉ chốc lát, mang đồ ăn lên, tuy rằng kêu không nhiều lắm, bất quá nam tử trung niên thưởng ngược lại rất hào phóng, vung tay ra là một thỏi bạc, tiểu nhị cao hứng mặt mày hớn hở, hầu hạ càng thêm ân cần.
Trong điếm tựa hồ lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có thanh âm tiểu nhị cúi đầu khom lưng, nam tử trung niên thấy phiền, vẫy tay ra hiệu cho hắn lui. Liên Kiều yên lặng ăn cơm, ăn xong rồi, chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên phát hiện cả khuôn mặt lão giả đều hiện ra một màu tím nhàn nhạt, tiểu đồng bên người vừa thấy bất thường, vội vàng lấy ra một viên thuốc từ bình thuốc nhỏ đưa cho lão giả nuốt vào, nhưng lão giả hô hấp càng ngày càng khó khăn, cơ thể đã ngồi không vững từ từ nghiêng về một phía, nếu không có nam tử trung niên đỡ lấy, sớm đã té trên mặt đất.
Nam tử gấp đến độ thấp giọng gọi: "Lão gia, lão gia, ngài có sao không......"
Lúc này hai mắt lão giả trợn to, màu tím nhạt trên mặt đã biến thành màu đỏ tía, khuôn mặt vô cùng dọa người. Liên Kiều vừa thấy này tư thế liền biết lão giả nhất định là bị bệnh tim, thế nhưng bên người không có thuốc gì khẩn cấp, nếu không áp dụng phương pháp đặc biệt, này lão giả nhất định hít thở không thông mà chết.
Tuy rằng không nghĩ rước lấy phiền toái, nhưng trơ mắt nhìn thấy người khác ở chết trước mắt mình, vẫn là không đành lòng, bước tới, đưa tay dò xét hơi thở lão —— không hơi thở. Bắt mạch cổ tay lão, tâm mạch đã mất, nhìn giống bị choáng tạm thời.
Hành động Liên Kiều làm cho nam tử to con cùng nam đồng nhất thời không biết nên phản ứng gì, nhưng mà tiếp đó bọn họ chứng kiến một màn suốt đời khó quên.
Chỉ thấy Liên Kiều đem lão giả nằm lên chỗ bằng phẳng, một tay đè trái tim lão lại, một tay nắm lại làm chùy, nặng nề đập lên mu bàn tay mình ấn mạnh vào lồng ngực. Sau khi đập vài lần liên tiếp, nàng lại một tay nắm mũi lão giả, một tay nắm hàm dưới của lão, làm hô hấp nhân tạo cho lão, cứ như vậy vừa ấn mạnh vào lồng ngực, lại hô hấp nhân tạo, lão giả vốn bị choáng ngất, cuối cùng đã thở lại sau khi được Liên Kiều lập đi lập lại mấy lần cấp cứu như vậy.
Hít vào một hơi thật sâu, lão giả chậm chạp hồi phục, mà một lớn một nhỏ sớm đã ngây ngốc giờ đây cũng xoay người lại, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Liên Kiều.
"Tạ ơn cô nương trượng nghĩa tương trợ, đại ân đại đức, Trần Nhị ta làm trâu làm ngựa cũng không đền đáp được." Phải biết rằng từ trước đến nay Lương quốc vốn lễ nghi quy cũ, một cô nương ở trước công chúng cùng lão giả miệng đối miệng hô hấp, cho dù là trị bệnh cứu người, cũng là mới thấy lần đầu làm cho người ta trố mắt. Dù sao lúc này có trở ngại danh tiết, nữ tử bình thường tuyệt sẽ không làm như vậy. Hành động của nàng làm cho người trong cả khách điếm giật mình không thôi.
Liên Kiều ngược lại không quan tâm, cầm bình nước trên bàn súc miệng, xong rồi không nhìn nam tử kia, xoay người đang định rời đi, lão giả phía sau lại gọi nàng lại.
"Cô nương, dừng bước!"
Nam tử ôm lão giả đến ghế trên ngồi xong, cúi đầu kính cẩn đứng một bên.
Liên Kiều nghiêng đầu nhìn lão, tuy rằng đã hồi phục lại hơi thở, nhưng sắc mặt vẫn còn không tốt, mà bệnh tim của lão bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của lão, nàng vừa rồi cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.
Đồng tử bên người lau nước miếng lão giả, lão giả mới chậm rãi nói: "Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!"
"Không khách khí!"
Thấy rằng không cần phải tiếp tục ở tại chỗ này nhận cảm tạ người khác, Liên Kiều muốn đi, không ngờ lão giả lại nói: "Xin hỏi quý danh cô nương, nhà ở nơi nào, lão hủ tự mình đến nhà đáp tạ hậu lễ!"
"Giang hồ cứu cấp, không cần câu nệ."
"Cô nương biết y thuật?"
"Sơ sơ."
Đáy mắt lão giả hiện lên một tia tinh anh nói: "Cô nương gấp rút lên đường sao? Nếu không chê, lão hủ có thể tiễn cô nương đoạn đường."
Thở dài, biết đây là mặc kệ không được, đơn giản đáp: "Phượng Hoàng thành."
Lão giả mỉm cười: "Thật khéo, chúng ta cũng là đi Phượng Hoàng thành, không bằng sáng mai cùng khởi hành đi!"
"Được!" Không hề nhiều lời, Liên Kiều xoay người lên lầu.
"Lão gia, này...... Thích hợp không? Nàng dù sao cũng người ngoài." Đợi Liên Kiều rời đi, nam tử trung niên ngập ngừng mở miệng, nữ tử diện mạo như thiên tiên kia, vừa thấy liền biết không phải người bình thường, tuy rằng vừa rồi cứu lão gia, nhưng mà mời nàng cùng khởi hành, cũng không thích hợp, còn không bằng đáp tạ một ít ngân lượng.
Không ngờ bị lão giả trừng mắt liếc một cái, hắn lập tức im bặt, biết mình đã quá phận, quyết định của lão gia há có thể để hắn xen vào. Lại nhìn hướng lão gia, đáy mắt vẫn còn phân vân.
Sáng sớm hôm sau, Liên Kiều đi ra khỏi khách điếm, liền thấy xe ngựa đã đứng ở cửa, nhưng mà xe ngựa này hình như hơi lớn một chút, không phải chiếc ngày hôm qua, bọn họ hẳn là vẫn chưa có thức dậy đi!
Vì tránh những người đó, nàng cố ý dậy thật sớm, đang muốn rời đi, nam tử trung niên từ trên xe nhảy xuống, làm cho nàng biết lần này là trốn không xong.
"Mời cô nương lên xe." Trần Nhị cung kính hành lễ.
Liên Kiều trong thâm tâm thở dài, nhún nhún vai, ngồi vào trong xe.
Lão giả cùng nam đồng ngồi trên ghế nhuyễn dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, xem ra vì chặn nàng, có thể một đêm đều là nghỉ ở trong xe.
Thấy nàng đi lên, lão giả mở mắt ra, hướng nàng cười cười: "Sớm a!"
"Sớm!" Thật sự quá sớm nha, Liên Kiều xấu hổ đáp lời, cũng đành vậy, coi như đi nhờ xe là được rồi.
Dọc đường đi, Liên Kiều biết được nhà lão nhân này ngụ ở trong Phượng Hoàng thành, là mở tiền trang tư nhân, gọi là Trần Quắc Phong, trong nhà có hai đứa con trai, hai người con gái, ở bản địa là gia đình phi thường giàu có, cũng phải, mở tiền trang nha, ngân hàng a, có thể không có tiền sao?
Khi lão giả hỏi đến tình hình của Liên Kiều, nàng cố ý che giấu, chỉ nói mình là thầy lang đi đây đi đó: họ Xa tên Vũ, là hai chữ tách ra từ tên Liên Kiều.
Sau đó Trần Quắc Phong đề xuất mời nàng ở lại nhà lão làm việc, vừa vặn thuận tiện chăm sóc bệnh của lão, Liên Kiều nghĩ nghĩ cảm thấy cũng được, dù sao trong Phượng Hoàng thành không ai biết nàng, ở nhà giàu làm chút việc, bao ăn bao ở, thật cũng an nhàn, liền đáp ứng ở lại.