Ngọn đèn nến vàng ấm
áp chiếu lên khuôn mặt của Chử Chiêu Việt, khiến hắn có vẻ rất vô tội,
Thịnh Phương Hoa cầm bút cẩn thận đánh giá hắn vài lần, chỉ cảm thấy cảm xúc nghi ngờ trên gương mặt của hắn rất thật, không giống giả vờ, trong lòng càng cảm thấy thương hại: “Ngươi không nhớ rõ tên mình thật sao?”
Nàng từng xem trên ít sách có ghi lại, một vài người sau khi bị đập đầu,
trung khu trí nhớ bị thương, sẽ xuất hiện bệnh trạng mất kí ức, có người chỉ mất trong thời gian ngắn, nhưng có vài người cho dù là mười mấy năm vẫn không thể nhớ lại chuyện lúc trước, người trước mặt này, chẳng lẽ
là vận khí quá kém nên mới gặp phải chuyện này sao?
Bắt gặp ánh
mắt của Thịnh Phương Hoa đang không ngừng quét tới quét lui trên người
mình, Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy đang có một cây kim cứ đâm tới đâm lui trên người, đâm đến phát đau. Nữ tử này đang nghĩ rằng phải động thủ
thế nào sao? Mình nên làm gì để tránh được độc thủ của nàng đây?
Nhanh chóng tỉnh táo lại, Chử Chiêu Việt ngẩng đầu lên, cười với Thịnh Phương Hoa.
Tên tuổi của tứ đại công tử kinh thành cũng không phải để trang trí, ngày
xưa khi hắn còn ở kinh thành, bạch y thắng tuyết, thiếu niên như ngọc,
tuy rằng trời sinh tính tình lạnh lùng, mặt không biểu cảm, nhưng chỉ
cần sóng mắt hắn tuỳ ý lưu chuyển, cũng vẫn khiến cho những thiếu nữ ở
đầu đường hét chói tai liên tục, đối phó với một người thoạt nhìn không
giống như một thôn cô, khẳng định là dễ như trở bàn tay.
Nhưng, hắn lầm rồi.
Chử Chiêu Việt trăm tính vạn tính, lại tính sai một điều, hắn đã sớm không
còn dáng vẻ bạch mã cương thiếc cầm roi đi qua đường phố sầm uất với đầy những cửa hiệu cao quý, giờ phút này, mặt mũi lấm lem tro bụi, hệt như
mấy củ khoai lang chất đống ở một xó bếp của Thịnh Phương Hoa.
Thịnh Phương Hoa nhíu mày, có lẽ nam tử trên giường đã đập đầu không nhẹ,
khoé miệng không ngừng căng ra, hẳn là thần kinh có vấn đề rồi.
”Đưa tay đây.” Sắc mặt nàng có phần nghiêm trọng, thấp giọng quát một tiếng, đột nhiên Chử Chiêu Việt có chút cảm giác bị ép bức, nhìn hai hàng lông mày đang nhướng lên cao của Thịnh Phương Hoa, thế nhưng lại ngoan ngoãn vươn tay ra.
Mấy ngón tay ngọc thon dài đặt lên mạch môn của
hắn, lúc mạnh lúc nhẹ mà ấn xuống vài cái, khiến Chử Chiêu Việt có cảm
giác như đã trút được gánh nặng, thoạt nhìn như nữ tử này đang thật sự
bắt mạch cho mình, nhưng, đến cùng nàng là bạn hay địch, tất nhiên khó
có thể phân biệt.
Sau khi bắt mạch xong, Thịnh Phương Hoa lại cảm thấy kì quái, tuy mạch người này có chút yếu, nhưng cũng không khác
bình thường là mấy, sao bỗng dưng lại bị chứng mất trí vậy? Nàng vươn
tay ra, không chút khách khi mà sờ vào ót Chử Chiêu Việt, lại sờ thấy
một cục sưng to cỡ trứng gà.
”Xem ra mấu chốt là ở chỗ này rồi.”
Thịnh Phương Hoa luồng tay vào tóc Chử Chiêu Việt để xem xét, tự thì
thào trong miệng: “Cục u này hơi lớn, nhìn qua thì đúng là hắn đã bị
thương nặng đây.”
Một đôi tay sờ tới sờ lui trên da đầu hắn,
khiến trái tim mới vừa trầm tĩnh lại một chút của Chử Chiêu Việt lại
nhảy lên, giận tái mặt thấp giọng mắng: “Cô nương, buông tay!”
Phải biết đầu chính là bộ phận quan trọng, có đôi khi chỉ cần hạ ba phần khí lực là đã có thể khiến cho một người đang sống sờ sờ trở nên hấp hối,
nữ tử đứng bên giường này nhìn qua thì yếu đuối, hệt như không có chút
võ công nào trong người, nhưng ai có thể nói rốt cuộc nàng ta có phải là cao thủ thâm tàng bất khả lộ hay không?
Thịnh Phương Hoa không
hề nghĩ tới lúc này trong đầu Chử Chiêu Việt lại có nhiều suy nghĩ ngoằn ngoèo lắc léo như vậy, nàng cận thận sờ khắp khối sưng kia một lần, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh giường, đưa lưng về phía Chử Chiêu Việt,
lấy bút nhanh tay viết kết luận mạch chứng, viết hết kết quả sau khi tứ
chẩn (nhìn, nghe, hỏi, sờ của đông y) vào: Nam, trên dưới hai mươi tuổi, mạch tượng khá yếu, lại có chút trầm, đầu có khối sưng, máu tụ lại bên
trong, ép lên sọ gây ra chứng mất trí.
Nàng ngồi thẳng, Chử Chiêu Việt nhìn từ bên cạnh, chỉ thấy nàng khẽ cúi đầu, tập trung tinh thần,
dường như đã quên mất vẫn còn hắn đang nằm phía sau, đây thật sự là sát
thủ sao, sao còn sơ ý như vậy, đưa cả phần lưng về phía hắn? Hắn nhìn
chằm chằm vào đầu vai mảnh khảnh của Thịnh Phương Hoa, phủ định ý nghĩ
mới vừa hiện lên trong đầu.
Đây không phải là sát thủ, nếu là sát thủ thì đã sớm ra tay, không thể nào để cho một người bị trọng thương
như hắn sống đến bây giờ.
”Ai, sao ngươi lại không nhớ được tên
của mình chứ, không bằng như vậy đi, ta cho ngươi một cái tên tạm thời,
đỡ cho ta lúc nào cũng phải gọi ngươi là này này này, như vậy thật thất
lễ... Ngươi cứ theo họ ta, ta gọi ngươi là A Đại, được không?” Đột nhiên Thịnh Phương Hoa quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chử Chiêu
Việt: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
”Nhìn ngươi đấy.” Chử Chiêu
Việt thấy bên má nàng ửng đỏ, dường như đang có chút tức giận, trong
lòng có phần đắc ý, xem ra cô nương gia còn có chút thẹn thùng, không
bằng mình đến chế nhạo nàng một chút, chẳng qua giọng điệu của hắn vẫn
lạnh lùng như trước, không chịu nói nhiều hơn nửa chữ.
”Nhìn ta
làm gì?” Thịnh Phương Hoa rất bình thường, không hề có chút dáng vẻ thẹn thùng nào: “Có phải vì dáng vẻ ngày thường của ta rất xinh đẹp không?”
Chử Chiêu Việt ngẩn ra, quả thật không còn lời nào để nói.
Đúng dáng vẻ bình thường của nàng rất dễ nhìn, nhưng nữ tử không biết khiêm
tốn mà tự ca ngợi mình như vậy, đây vẫn là lần đầu Chử Chiêu Việt thấy.
Trước kia khi tham gia du yến của kinh thành, hắn cũng gặp qua không ít tiểu
thư nhà quyền quý, chỉ cần có nam tử dời mắt sang, các nàng liền trở
thành một đám kiều hoa thẹn thùng, không dùng quạt che nửa mặt thì chính là vội vàng kéo nha hoàn ở một bên sang, hệt như việc bị người nhìn
thấy là một chuyện rất xấu hổ.
Còn có một vài tiểu thư, vừa bị
nhìn chòng chọc vào một chút là miệng lại không nhịn được mà thốt lên“Cuồng đồ vô lễ”, kèm với đó là mặt phấn hàm xuân, sóng mắt lưu chuyển.
Nhưng thôn cô trước mặt này, mặc xiêm y thô ráp, tự nhiên thoải mái, ca ngợi
mỹ mạo của bản thân mà không hề ngượng, Chử Chiêu Việt không thể tưởng
tượng được, cuối cùng là người nào đã nuôi dưỡng nàng thành như vậy?
Chẳng lẽ là vị đại thẩm tốt bụng vừa mới chạy ra ngoài kia sao? Chử
Chiêu Việt thầm lắc đầu, có chút không dám tin, vị đại thẩm kia vừa nhìn qua chính là một người đôn hậu thành thật, sao có thể dưỡng ra một nữ
nhi quái dị như vậy?
Nhét mấy viên thuốc vào miệng hắn, Thịnh Phương Hoa cười: “Đừng có nhìn đến ngây người thế.”
Cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng phản ứng kịp, cố sức thăm dò, phi phi vài
ngụm, phun hết thuốc ra ngoài, hắn nhìn Thịnh Phương Hoa bằng cặp mắt
khổ đại cừu thâm, nàng lại bỏ dược trị dịch gà vào miệng mình sao?
”Thứ ta cho ngươi ăn là dược có tác dụng chữa thương khó có được, ngươi còn
phung phí của trời vậy à.” Thịnh Phương Hoa tiếc hận lắc đầu: “Chẳng lẽ
ngươi đã chuẩn bị tới nơi này của ta hết ăn lại uống nửa năm sao?”
”Cũng chỉ là chút thương thế trên da thịt thôi, sao lại trị mất nửa năm
được?” Chử Chiêu Việt cười lạnh: “Ngươi đang chuẩn bị lừa tiền sao?” Hắn nhịn không được mà sờ bên hông mình... Ngón tay lại sờ vào khoảng
không, nơi đeo ngọc quyết lúc trước vẫn còn để lại ngấn, nhưng tơ thừng
đã không còn ở đó nữa.
”Ngươi còn nhớ rõ miếng ngọc quyết kia
sao?” Thịnh Phương Hoa có chút ngạc nhiên, dường như người này vẫn chưa
mất hết toàn bộ trí nhớ, ít nhất hắn vẫn còn nhớ rõ ngọc quyết của mình.
Mất một phần trí nhớ sao?
Có một số người, nội tâm bài xích vài thứ, nên tự động lựa chọn che giấu
phần kí ức này, nhưng lại có vài phần mà hắn khát vọng muốn nhớ, thì lại không muốn giấu nó đi.
Ví dụ như mảnh ngọc quyết kia.
Thịnh Phương Hoa không biết nhìn ngọc, có điều dựa trên bề ngoài của mảnh
ngọc kia, sáng ngời, chỉ thuần một màu ngọc bích, mặc dù nàng chưa từng
thấy mảnh ngọc nào, nhưng cũng hiểu đây chính là thứ tốt.
Nhìn
dáng vẻ gấp gáp của Chử Chiêu Việt thì nàng càng xác định phỏng đoán của mình, người này ngay cả tên của mình cũng quên, nhưng cố tình vẫn còn
nhớ rõ miếng ngọc quyết kia, xem ra nhất định là vô giá.
Trong
phút chốc Chử Chiêu Việt có chút hối hận, sao mình có thể sơ sót như
vậy, dù thế nào cũng phải duy trì sự bình tĩnh, về sau lại nghĩ cách lấy về. Chẳng qua dựa theo hành động vừa rồi của bản thân, chắc chắn nữ
nhân này đã biết miếng ngọc quyết kia rất quý giá, không chừng ngày mai
sẽ bán nó đi mất, mình phải đi đâu tìm đây?
”Ngươi yên tâm, ta không cần đồ của ngươi.” Thịnh Phương Hoa cười cười: “Ta chỉ lấy miếng ngọc quyết này để cầm cố thôi.”
”Cầm cố?” Chử Chiêu Việt ngẩng đầu lên, chau mày: “Có ý gì?”
”Ngươi đến dược đường xem bệnh, chắc chắn ngươi phải trả bạc, đúng không?”
Thịnh Phương Hoa dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Chử Chiêu Việt, dù sao
bề ngoài của nam nhân này cũng rất sáng sủa, không ngờ hắn lại hồ đồ như vậy: “Ngươi đến dược đường bốc thuốc, cũng phải giao bạc, đúng không?”
Chử Chiêu Việt ngơ ngác gật đầu: “Không sai!”
”Ta đã tìm, trên người ngươi chỉ mang theo tổng cộng hai lượng bạc, có bấy
nhiêu sao có thể trả hết tiền chẩn bệnh và tiền dược được? Càng không
cần bàn đến phí chăm sóc nữa.” Thịnh Phương Hoa lấy hai khối bạc vụn từ
trong hà bao ra, mỉm cười: “A Đại, chút tiền ấy cũng không đủ để trả
tiền chẩn bệnh của ta đâu, dù sao thì ta cũng cần chút gì đó để cầm cố,
chờ người nhà ngươi tới đón ngươi thì sẽ đổi bạc lại sau.”
”Ngươi...” Chử Chiêu Việt không thể nói gì, sao nàng lại có thể tuỳ tiện đặt cho
hắn một cái tên như vậy, A Đại A Đại, đủ xấu đủ khó nge, loại tên này
còn không bằng tên hạ nhân ở nhà hắn.
”Ngươi không cần phải cảm
kích ta, có phải có tên rồi thì rất vui không?” Thịnh Phương Hoa căn bản không thể cảm nhận được tâm tình của Chử Chiêu Việt, cười lên vô cùng
xinh đẹp: “Ta đi sắc thuốc cho ngươi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Ngươi yên tâm, chỉ cần Thịnh Phương Hoa ta vung tay trị cho ngươi, nhất
định sẽ giúp ngươi khôi phục hoàn toàn.”
Chử Chiêu Việt không thể hiểu nổi nàng, không nói được gì, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng lấy một bình sứ nhỏ đưa cho hắn: “Thấy ngươi còn năng động như vậy, tự lấy
thuốc uống đi, một ngày hai lần, mỗi lần ba viên, uống bằng nước ấm.”
Nàng chỉ vào cốc trà trên bàn: “Thấy không, nước đã nguội rồi, vừa đủ để uống, tự ngươi cẩn thận một chút.”
”Không phải đã nói là thu phí chăm sóc sao?” Chử Chiêu Việt nghiêm mặt, nữ tử tên Thịnh Phương Hoa
này đúng là lợi hại, làm thịt người cũng không chớp mắt, còn nói là chăm sóc sao?
”Ai da, ngươi đúng là phiền mà, mới vừa rồi lúc ngươi
hôn mê, là ai ngồi bên giường chờ ngươi tỉnh? Chẳng lẽ đó không phải là
chăm sóc sao?” Thịnh Phương Hoa cầm ly trà trên bàn lên, nhét vào tay
Chử Chiêu Việt: “Không cần kêu nữa, ta bắt đầu chăm sóc cho ngươi, đưa
trà một lần, thu một đồng bạc.”
”Đây là cướp bóc sao?” Chử Chiêu
Việt giãy dụa quát lên, hắn đã ngã vào hố to rồi sao? Cứ ở đây nửa năm,
đừng nói là ngọc quyết, chỉ sợ dù có bán hắn cũng không trả nổi phí.
”Nếu muốn tiết kiệm tiền thì tự làm đi, đừng tưởng bản thân mình vẫn còn là
đại thiếu gia sống sung sướng nữa.” Thịnh Phương Hoa vỗ mặt Chử Chiêu
Việt, nói lời sâu xa: “Ta cho ngươi một câu nói, tự mình làm, cơm no áo
ấm!”