“Thịnh cô nương!”
Thịnh Phương Hoa vừa ngẩng đầu lên đã thấy đại tẩu của Vương gia trong thôn
đang vội vàng chạy đến: “Muội mau đến nhà chúng ta xem một chút, gà nhà
chúng ta...”
Trên mặt Vương đại tẩu có chút vẻ sốt ruột, trán cũng có một đường nhăn.
”Sao vậy?” Lòng Thịnh Phương Hoa trầm xuống, hôm qua nàng vừa mới xem qua gà ở nhà Lý đại nương, hôm nay Vương đại tẩu lại đến nữa, xem ra tình hình này có chút không ổn rồi.
Gà nhà Lý đại nương, mấy con đều tiết
ra chất dịch, đi đứng xiêu vẹo, có con còn ngoặt cả cổ, thoạt nhìn chắc
là đã gặp phải bệnh dịch rồi. Hôm qua nàng đã dặn Lý đại nương phải chôn con gà kia đến sau núi, tuyệt đối không được để nó chạy loạn khắp nơi,
không biết Lý đại nương có nghe lời của nàng hay không.
Đối với
mấy hộ nông gia này mà nói, mấy con gà đó chính là bảo bối của họ, có
thể đẻ trứng để bán lấy tiền, nuôi gà mái đến già, không cần nói đến
việc sẽ bán với giá cao, chỉ cần con dâu trong nhà có con, chạy vào
trong núi tìm một chút thảo dược mà hầm lên, đây chính là thuốc bổ tốt
nhất.
Vội vàng chạy đến Vương gia, Thịnh Phương Hoa nhanh chóng
xông về phía chuồng gà, có mấy con gà đang đi chậm chạp bên ngoài, mấy
con lại nằm cạnh chuồng, còn có mấy tiếng kêu cục cục vang ra từ bên
trong.
Thịnh Phương Hoa cúi đầu nhìn mặt đất, có một lớp bùn xen lẫn giữa sắc xanh và vàng, nàng ngồi xổm xuống đất rồi cẩn thận nhìn,
lập tức nhíu mày lại, Vương đại tẩu đi theo vào, thấy vẻ mặt nàng không
tốt lắm, không khỏi có chút hoảng sợ: “Thịnh cô nương, có phải là gà đã
bị bệnh rồi không?”
”Đúng vậy.” Thịnh Phương Hoa gật đầu: “Có
điều tẩu không cần phải gấp, bệnh này chỉ mới phát mà thôi, chỉ cần
khống chế cho tốt thì sẽ không sao.”
”Thật sao.” Vương đại tẩu lau mồ hôi: “Thịnh cô nương, lần này phải làm phiền muội rồi.”
”Khách sáo gì chứ? Chúng ta đều là người cùng quê, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mà.” Thịnh Phương Hoa đứng thẳng lên, chỉ vào con gà với cái cổ mềm
oặt: “Con gà này không thể trị được, mau đưa nó đi chôn đi, ta sẽ nghĩ
cách tốt nhất để cứu mấy con còn lại, nhanh lấy mấy dây tỏi lại đây, còn chuẩn bị thêm một chút đậu xanh với ngô nữa.
Vương đại tẩu có
chút buồn chán nhìn con gà kia, trong lòng cũng có chút tiếc rẻ, Phương
Hoa muội tử cái gì cũng tốt, chẳng qua lại tiêu tiền như nước, một con
gà còn tốt như thế thì ai nỡ đem chôn chứ, đã một tuần rồi người trong
nhà vẫn còn chưa nếm được vị thịt đấy.
Chờ Thinh Phương Hoa vừa
đi, mình sẽ giết gà, Vương đại tẩu cắn chặt răng, có thịt mà lại không
ăn, nào có cái lý này, con gà này bị bệnh nhưng lại không chết, tại sao
lại không thể ăn chứ.
Thịnh Phương Hoa giã nát đậu xanh tỏi và
ngô, còn thêm vào chút dấm chưa, vo thành mấy viên nhỏ rồi giao cho
Vương đại tẩu: “Cho mỗi con ăn một viên, mỗi ngày hai lần, chuồng gà cần phải thoáng hơn chút, đừng để kín như vậy, tẩu chăm cho tốt, ngày mai
ta lại sang xem một chút.”
Vương đại tẩu gật đầu như gà mổ thóc: “Ta biết rồi.”
”Thình cô nương.” Một đầu người thò vào từ tiểu viện nông gia: “Ta tìm người
khổ quá! Mau mau mau, làm phiền cô nương tới nhà chúng ta xem cho A Mao
một chút, thằng bé không khoẻ.”
Người đến là Lý đại nương, nằm nay đã gần năm mươi, gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua không khác gì một quả mướp đắng.
”A Mao không khoẻ sao?” Thịnh Phương Hoa cũng cảm thấy khó xử, nàng cũng
không phải là bác sĩ đa khoa, bệnh gì cũng có
thể trị, tuy rằng lúc trước nàng có đọc sách khi còn học đại học y khoa, trên cơ bản thì cái gì cũng biết được chút ít, nhưng nghề nghiệp nào
cũng phải có chuyên môn của nó, chuyên ngành của nàng lại là ngoại khoa, đứa trẻ này phát bệnh, nàng cũng không chắc là có thể chữa khỏi hay
không.
”Thịnh cô nương, A Mao nhà chúng ta lại nôn ói nữa rồi,
lúc nào cũng ôm bụng kêu đau cả.” Nếp nhăn trên mặt Lý đại nương đã dồn
lại một chỗ, nhìn qua rất đáng thương: “Khi sáng vẫn còn đang tốt lành
mà!”
Bỗng nhiên Thịnh Phương Hoa nghĩ tới gì đó: “Lý đại nương, có phải người đã cho A Mao ăn thịt gà rồi không?”
Hôm qua đã dặn Lý đại nương chôn con gà kia đi, không biết có phải là do
nông gia tiếc mà trộm giết nó mà cho con cháu trong nhà ăn không?
Lý đại nương không nói gì, hệt như một bình hồ lô bị bịt đầu.
Thịnh Phương Hoa thở dài một hơi, Lý đại nương có ba người con trai, chỉ có
một người sinh con trai, hai người còn lại đều sinh con gái, vì thế bà
luôn luôn xem trọng người cháu trai này, chắc chắn con gà ngày hôm qua
đã vào bụng của người cháu trai này rồi.
Dịch gà không phải là
bệnh lây cho người, tất nhiên sẽ không lây truyền trực tiếp sang cho
người khác, chẳng qua A Mao ăn nhiều thịt gà bị bệnh như vậy, bệnh vào
từ miệng, có khả năng là đã trúng độc rồi.
”Lý đại nương, người
đừng gấp, ta đến phía sau núi tìm một chút thảo dược đã.” Thịnh Phương
Hoa vươn tay lấy một chút thảo dược từ trong túi vải sau lưng ra: “Người rửa mấy thứ này rồi nấu chung với đậu xanh cho A Mao uống trước.”
”Được được được.” Lý đại nương nhận ít thảo dược kia, không dám chậm trễ chút nào.
Ai bảo vị Thịnh cô nương này là người mà thần tiên lựa chọn chứ, mình không tin nàng thì tin ai.
Mười sáu năm trước, một nữ nhân đã đến thôn Hoa Đào này, ăn mặc rách rưới
tung toé, hít thở nặng nề mà ngã xuống đất, chân đã sưng phồng đến mức
không thể đi đường nữa, người trong thôn cũng thương cho nàng ấy, nấu ít chão loãng và nước nguội cho nàng dùng, còn cho
nàng ấy ở lại căn nhà tranh nhỏ bé của một lão nhân cô độc đã từng sống ở đầu phía đông thôn, sau đó nàng ấy cũng sống yên ổn tại thôn Đào Hoa
này, hơn ba tháng sau nàng cũng sinh ra một nữ nhi, tiểu nữ nhi này trời sinh thông minh lanh lợi, nhưng lanh lợi như vậy thì cũng hơi quá một
chút, tám tháng đã có thể nói, hơn một tuổi đã bắt đầu có thể vung tay
múa chân dạy người đi hái thảo dược!
Người trong thôn đều cảm
thấy chuyện này quá kì lạ, mấy lão nhân trong thôn bàn bạc với nhau, vội vàng mời vị đạo sĩ trên núi đối diện tới bắt yêu, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, vị đạo sĩ kia vừa nhìn tướng mạo Thịnh Phương Hoa đã sợ hãi
mà nói tiểu cô nương này là người mà thần tiên phái hạ phàm, ông ta
không thể đắc tội được, vội vàng bái lạy Thịnh Phương Hoa hai lạy rồi
nhanh chóng chạy đi.
Từ đó về sau, mỗi khi người trong thôn nhắc
đến Thinh Phương Hoa thì trong lòng lại có chút sợ sệt, không còn ai dám cho rằng nàng là yêu quái nữa.
Tám tháng có thể nói, một tuổi đã biết về thảo dược, hơn hai ba tuổi đã năn nỉ nương của nàng là Thịnh
đai tẩu đi mua sách dược cho nàng đọc, hơn năm tuổi đã bái Lương đại phu ở Hồi Xuân đường trong thành làm sư phụ, bắt đầu học y, đến mùa nông
gia rảnh, nàng lại rung mộc đạc* đi chữa bệnh hết nhà này đến nhà khác
trong thôn, không chỉ trị cho người mà còn cho cả xúc vật.
(*mộc
đạc: một loại chuông lớn bằng đồng lấy gỗ làm quả lắc. Được quan ở cổ
đại dùng khi muốn thông báo việc gì đó, thu hút sự chú ý của mọi người
bằng cách tạo ra tiếng vang lớn.)
Ban đầu người trong thôn còn
không tin, lâu ngày, thấy Thịnh Phương Hoa đã trị được cho không ít
người, một vài người cũng bắt đầu tin tưởng: “Thịnh cô nương chính là
người mà trời cao đã phái xuống để che chở cho thôn của chúng ta được
bình yên đấy, may là có nàng ở đây, nếu không người và súc vật ở thôn
chúng ta đã gặp phải không ít khổ rồi!”
Nghe được tiếng nghị luận ngày đó, Thịnh Phương Hoa cũng chỉ cười, tiếp tục rung mộc đạc mà đi về phía trước, người trong thôn nói cũng không sao, nàng còn không phải là được trời cao phái xuống sao? Vừa mới xong một ca mổ, vừa cởi áo khoác
trắng ra, nhắm mắt, người đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh rồi.
Nàng là một người lạc quan, cho tới lúc này thì vẫn chưa bao giờ bi quan quá mức vì chuyện gì, từ một bác sĩ có tiếng biến thành một đứa trẻ mới bi
bô học nói, Thịnh Phương Hoa chỉ cảm thấy nàng buôn bán lời rồi, sống ba mươi mấy năm, cứ như bộ phim “Nếu thời gian quay ngược” mà nàng đã xem
vậy, bỗng nhiên nàng có một cuộc sống hoàn toàn mới, thay đổi thân phận, nhưng lại có trí nhớ của kiếp trước, chuyện như vậy bay tới trên đầu
mình, chắc chắn là nàng đã lời rồi.
Tiết trời tháng năm đã có
chút nóng bức, Thịnh Phương Hoa vừa lau mồ hôi trên trán, lưng đeo sọt
mà tiếp tục đi trên con đường núi, hôm này nàng không chỉ phải tìm một
chút thảo dược để trị liệu cho A Mao đang bị trúng độc, còn phải tìm
chút thảo dược hạ nhiệt, sắc thành một bát nước thuốc rồi cho dân trong
thôn cho gà uống.
Hai ngày nay mới chỉ có gà nhà Vương gia và Lý gia có vấn đề, nếu không khống chế tốt, chỉ sợ bệnh này sẽ lây lan, lúc đó cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng không làm gì
được. Thịnh Phương Hoa đứng lại, dõi mắt nhìn xung quanh, lại nhìn thấy
một bụi bán biên liên ở bên sườn núi, đây chính là thứ giải độc tốt,
nàng vén cỏ dại hai bên ra rồi đi tới.
Lá màu lục hẹp dài, hệt
như một mỹ nhân mệt mỏi, bán biên liên hệt như cánh bướm không ngừng
tung bay trong gió, cánh hoa màu trắng để lộ chút sắc tím, nhìn qua lại
vô cùng xinh đẹp. Thịnh Phương Hoa vươn tay ra bám một bụi bán biên
liên, sau đó lại bắt đầu dùng cuốc mà hái thuốc.
Thật vất vả mới
đào xong mấy gốc bán biên liên, Thịnh Phương Hoa vô cùng hài lòng mà
cười, nàng đặt dưới mũi mà ngửi, mùi thơm nhàn nhạt ngấm cả vào tim gan.
Nàng bỏ thảo dược vào trong sọt, xiêm y phía trên có hơi ngắn, để lộ một
phần da thịt trắng noãn, Thịnh Phương Hoa có chút ảo nảo kéo xiêm y
xuống, sau khi lớn nàng lại cao hơn một chút, xiêm y cũng không còn vừa
người nữa, thoạt nhìn thì thế nào tháng này cũng phải vào thành mua vài
thước vảo để làm bộ y phục mới được, nếu không thì bộ xiêm y này sẽ ngắn quá mức rồi.
Tuy Thịnh Phương Hoa hành nghề y, nhưng dù sao nông gia cũng không hề dư dả mấy, mỗi lần xem bệnh xong cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, có mấy nhà đưa mấy quả trứng gà cũng coi là thay tiền.
Có khi nàng thấy trứng không thể mua nổi dược, còn phải lấy tiền của
mình mà trả. Nương nàng Thịnh đại tẩu là người rộng rãi, chỉ nói mạng
của bản thân được người thôn Đào Hoa cứu, tất nhiên có ân phải báo, mỗi
lần nhà người ta có việc gấp, bà cũng rất hào phóng ôm đống tiền mà hai
mẫu tử rất vất vả mới kiếm được đi giúp người ta, còn sợ người ta không
nhận mà nhét hết cả vào tay người đó.
”Tháng này toàn ra tiền,
không nên dùng lung tung nữa, phải để tiền may xiêm y thôi.” Thịnh
Phương Hoa nhấc tà áo đã rách rưới lên nhìn, khẽ thở dài: “Đã bạc tới
mức không nhìn ra màu vốn có rồi.”
Một tiếng động rất nhỏ truyền tới từ trong bụi cỏ, dường như đang có người đi tới.
Thịnh Phương Hoa nhanh chóng buông xiêm y xuống, lạnh lùng quát: “Ai?”
Không có ai trả lời nàng, chỉ có gió núi thổi qua khiến đám cỏ dại đung đưa
không ngừng, phát ra từng tiếng xào xạc. Thịnh Phương Hoa nhìn xung
quanh một chút, lại thấy có một bóng đen cách bụi thảo dược không xa,
nàng chậm rãi bước ra một bước.
Một người nằm sấp trong bụi cỏ, không, phải nói là đang nằm ngửa, mặt hướng lên trời.
Nam nhân, còn sống.