Hàn tri huyện đích thân dẫn cô đến phòng của con trai, từ khi Hàn công tử bị bệnh liền chuyển chỗ ở ra sau hậu viện. Hàn tri huyện làm quan nhiều năm, bổng lộc của cải không ít, theo đó ngự phủ của ông ta cũng thêm phần hào nhoáng mĩ lệ. Hành lang đến nền gạch, mái ngói đến cây hoa cái nào cũng là loại thượng đẳng nhất. Vu Tiên Lạc ổn ấp đi theo sau lưng ông ta.
Đến nơi hậu viện, Vu Tiên Lạc tự mình xem cho Hàn Thanh Quan. Hắn ta quả là một công tử bạch y thư sinh tiêu soái như lời đồn. Nhưng, để so với tráng sĩ mười tám, đôi mươi quả là có phần ốm yếu.
Vu Tiên Lạc đột nhiên lên tiếng:
" Hàn công tử là từ nhỏ không ra ngoài sao? "
Hàn Thanh Quan nửa ngờ nửa vực nhìn cô, một đại phu không cần bắt mạch vẫn có thể chuẩn bệnh lại còn là nữ nhân, hắn ta không thể không nghi. Nhưng, cô nương này lại là đích thân Hàn Đông Uy mời tới. Chứng tỏ cô không phải đại phu tài giỏi thì cũng là siêu cấp lừa bịp.
Hàn tri huyện không thấy con trai trả lời, ông ta liền lên tiếng:
" Lệnh tôn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở phủ "
Vu Tiên Lạc im lặng không nói tiếp nhưng trong lòng thì đã có suy nghĩ khác, ngoài giờ làm việc cô thường hay xem phim lịch sử - tuy bối cảnh và phong cách sinh hoạt trên phim không giống sự thật như đúc nhưng nó vẫn giống đến sáu bảy phần. Vị Hàn công tử này là con nhà hào môn thế gia, cha mẹ cưng chiều - người hầu cung phụng . Hắn ta từ lâu sống trong nhung lụa, mưa chẳng tới đầu nắng chẳng chạm thân, công việc nặng nhẹ gì cũng không đến lượt động tay . Một con người không gặp khó khăn ốm đau tự nhiên cơ thể cũng sẽ không có sức đề kháng để chống lại bệnh tật khác.
Vu Tiên Lạc kiểm tra tròng mắt và lưỡi của hắn ta, cô nhìn thấy không có gì đáng ngại. Vu Tiên Lạc cong môi đem giấy ra đặt bút kê đơn.
Hàn Đông Uy ở bên cạnh không khỏi sốt ruột :
" Tiên Lạc cô nương, lệnh tôn nhà ta mắc bệnh gì vậy? "
Vu Tiên Lạc đem tờ giấy cho ông ta, Hàn Đông Uy không chậm trễ liền đọc:
" Bệnh nhà giàu "_ mắt ông ta giật giật _ " Tiên Lạc cô nương là đang trêu lão phu sao? "
Hàn Thanh Quan không nhanh không chậm thở, tựa như hắn ta đã sớm biết trước kết quả. Chỉ là không ngờ cô nương lừa bịp kia vẫn thản nhiên như thế. Vu Tiên Lạc nhấp xong chén trà :
" Không có. Ta nói là sự thật. Lệnh tôn nhà ông mắc bệnh ăn quá no, mặc quá ấm. Vì vậy cơ thể mới yếu ớt"
Tiên sinh đứng gần đó cắt ngang lời cô:
"Nực cười. Thật là một chuyện đáng nực cười, nhân sinh lại có loại chuyện vì ăn quá no nên mới yếu ớt. Điêu dân to gan, dám ăn nói như vậy trước mặt tri huyện đại nhân. "
Vu Tiên Lạc điềm nhiên nở nụ cười, hình hài cô là một nha đầu nhưng tâm hồn thì không phải. Cô nói một lời làm tiên sinh kia cứng họng:
" Đối với ta ngài ấy không phải tri huyện đại nhân mà là người nhà bệnh nhân. " _ Cô nhìn sang Hàn Đông Uy _ " nếu đại nhân tin tiểu nữ thì hãy giao lệnh tôn cho tiểu nữ , tiểu nữ xin lấy mạng ra đảm bảo một tháng sau lệnh tôn chắc chắn khỏi bệnh."
Hàn Đông Uy toan mở miệng nói gì đó phản bác nhưng Hàn Thanh Quan đã nói sớm hơn một bước, hắn ta thốt nhiên cảm thấy nữ tử này rất đặc biệt. Nếu thật sự có thể khỏi bệnh thì tốt còn nếu là lừa gạt thì đây cũng là ở địa bàn của cha hắn ta, cô có thể làm được gì chứ.
Hàn Thanh Quan khàn giọng:
" Được. Ta theo cô.. "
Vu Tiên Lạc dặn dò hắn ta chỉ cần mang theo quần áo còn những thứ khác không cần. Hàn Đông Uy lần lữa đem ngân phiếu cho cô để nhờ chăm sóc lệnh tôn, Vu Tiên Lạc từ chối tất cả chỉ nhận lấy một tờ làm tiền cơm và chỗ ở. Hai người cùng nhau bước đi về ngôi nhà gần chân núi.
Đông Hiểu Huyên nhìn bóng lưng hai người dần xa thoáng lên tiếng:
" Ta cũng phải bị bệnh! "