Y Nhân Hạo Nguyệt

Chương 32: Tích tụ




Mạch Dao nắm chuột đối với máy tính ngây ngốc, cuối cùng vẫn không ấn nút đăng nhập. Trong đầu … người nọ chậm rãi mở cửa xe động tác như vậy cứ từng lần lặp lại…

Nhớ tới ngày bang phái tụ hội, anh ấy đưa nàng trở về trường, nàng còn bị một người làm động tác thế trong nháy mắc áy náy. Mạch Dao cười khổ: Thì ra là ôn nhu như vậy, không chỉ là đối với mình… Quả nhiên là tự mình đa tình đi.

Sở Hạo…. Tô Nhuợc, Sở Hạo…. Tô Nhược… Một nam nhân ưu tú như vậy cùng một cô gái xinh đẹp… Đây mới là một đôi trời sinh! Trước ngẫu nhiên nghe nói Tô Nhược có bạn trai, không nghĩ tới sẽ là anh ấy… T6am như bị cái gì đụng một chút, buồn buồn mà đau. Này…. mới phát hiện, thì ra là người kia trong long hắn đã không phải là bằng hữu đơn gảin như vậy… Mạch Dao ngầm bực mình không kiên định. Rõ ràng đã nhiều lần nhắc nhở chính mình lại vì cái gì vận không tự chủ bu6ốc vào dòng nước xóay này chứ?

Trường Phong Hạo Nguyệt, đại thần, sở Hạo, học trưởng… Mạch Dao hít một hơi thật sâu: Đồng Mạch Dao, mi có thể hay không không cần suy nghĩ nữa!!!

Đóng máy tính, Mạch Dao ôm lấy sách trên bàn đi ra ngòai. Ngồi trước máy vi tính Bùi Lạc có chút kinh ngạc quay đầu lại: “Mạch Dao ….cậu đi đâu?”

“Tự học” Mạch Dao buồn bã ỉu xìu đáp một câu, xoay người li đóng cửa. Đỉnh đầu quạt “ken két” chuyển động, bút bi kẹp ở đầu ngón tay không biết xoay bao nhiêu vòng “tuyến tính đại số” cứ như vậy ở trên bàn học, gần một canh giờ cũng không lật 1 trang. Mạch Dao có chút bực bội lắc lắc đầu, nhưng trong đầu tựa như có vô số sợi tơ vô hình sít sao dây dưa cùng một chỗ, càng quấn càng cặht làm cho trước mắt những con số kia trở nên mơ hồ không rõ. Càng muốn xem nhẹ, lại càng không thể không nhớ tới. Làm sao sẽ bởi vì một người nụ cười ôn hòa mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là tình bạn mà thôi. Làm sao sẽ bị một người ánh mắt thâm tình mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là mình nhìn nhầm mà thôi. Làm sao sẽ bởi vì một người động tác ưu nhã mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là lễ phép mà thôi. Làm sao sẽ bởi vì một câu gì đều không phải mà nói mà hiểu lầm đây? Đây chẳng qua là trò chơi mà thôi!

Như thế nào lại sẽ cho là anh ấy đối với mình có chỗ khác biệt đây? Trong trò chơi khá hơn thì thế nào… đã từng học chung trường thì thế nào, nói cho cùng bất quá là vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lầnmà thôi, về sau khả năng không xuất hiện chỉ là 1 người qua đường mà thôi!

Cơ Uyển Anh rời đi trò chơi, lúc đi lời thổ lộ vẫn làm cho nàng nhớ như in. Còn nhớ đến lúc ấy mình cười một tiếng mà qua, thậm chí còn có vẻ khinh thường châm biếng: Trong trò chơi tại ó tình cảm thực chứ? Chỉ là truyệt đối không nghĩ tới hôm nay giẫm lên vết xe đổ … lại là mình…

Tô Nhược kéo ra cửa xe, lấy tay sửa sang tóc bị gió thổi loạn: “Thực xin lỗi anh, em nhớ nhầm thời gian tan học.”

“Không cần gấp.” Sở Hạo cười ôn hòa.

“Em còn tưởng rằng bác Sở và mẹ sẽ cùng nhau tới đây chứ.”

“Bọn họ tới trước khách sạn rồi. Đừng nóng vội lập tức có thể gặp được.” Sở Hạo dừng một chút.

“Đúng rồi, nghe nói trường học các em tối thứ sáu này có buổi dạ hội?”

“Đúng vậy, kỷ niệm ngày thành lập trường, yêu cầu tất cả bạn học đều tham gia … Hả làm sao anh biết?”

“Ừ… Vốn là nghĩ hẹn 1 người, xem ra phải hôm nào đây.”

“A? 1 cô gái sao?” Tô Nhược hỏi.

Sở Hạo đưa mắt nhìn phía trước, khóe môi không tự giác khẽ cười. Vẻ mặt thế không có tránh được con mắt của Tô Nhược, nàng thần bí hề hề nhíu mày:

“A ~~~ anh rốt cục có mục tiêu! Là cô bé nào có thể nói hay không ? Nói không chừng em còn biết đây!”

Sở Hạo cũng không giấu giếm: “Đồng Mạch Dao, em biết không?”

“Hắc? Mạch Dao?” Tô Nhược có chút kinh ngạc ngược lại cười nói,

“Em đương nhiên biết, cô ấy cùng một lớp với em, vừa rồi khi học hai bọn em còn ngồi cạnh nhau đó! Anh ánh mắt không tệ lắm.”

“Ha ha, xem ra anh phải hối lộ em.”



Xe còn không dừng hẳn, Tô Nhược liền không thể chờ đợi được quay cửa xe xuống. Chỉ liếc mắt liền nhìn thấy người phía trước mặc váy lụa cùng một người nam tử trung niên thân thiết.

“Mẹ ~!” Tô Nhược hưng phấn mà hướng phía trước vẫy tay.

Giản Ninh trên mặt không thể che dấu vui vẻ nhưng vẫn là ôn nhu nhắc nhở: “Tiểu Nhược, chờ xe dừng hẳn hãy xuống.”

Xe dừng lại Tô Nhược tựa như đứa con nít chưa lớn chạy tới ôm lấy mẫu thân, còn vùi ở trong lòng Giản Ninh, nhu thuận như một con con mèo nhỏ.

Giản Ninh dịu dàng cười, thân mật sờ sờ tóc nữ nhi: “Nhớ mẹ sao?”

“Đương nhiên ~ “

Sở Thụy ôn hòa nhìn bên cạnh 2 mẹ con ôm nhau. Nghe được tiếng bước chân tới gần ông ngẩng đầu lên, cùng với Sở Hạo nhìn nhau cười một tiếng.

Giản Ninh nhẹ chạm trán nữ nhi 1 cái: “Trước công chúng làm nũng, con cũng không sợ mất mặt?”

Tô Nhược xinh đẹp cười một tiếng: “Sợ cái gì…con đâu biết họ.”

“Con khi còn bé không phải là nói hình tượng rất trọng yếu sao?” Giản Ninh cúi đầu cười khẽ.

“Ách, như vậy …” Tô Nhược ra vẻ suy tư.

“Nhưng có người cũng đã bỏ bà ngoại nhà mà đi, cũng không trở lại ~ huống chi có mẹ cùng con cùng nhau mất mặt, như vậy con cũng không thiệt thòi đúng không?”

Giản Ninh dở khóc dở cười: “Con thật sự là càng ngày càng… Bướng bỉnh !”

Tô Nhược giảo hoạt nháy mắt mấy cái. Giản Ninh không khỏi có hơi ngượng, bàng quan đối với phụ tử kia buồn cười.

“Đi thôi, chúng ta đi vào.”

“Ừ.”

Bốn người cùng nhau hướng trong khách sạn đi đến.

========Phân cách tuyến tượng gỗ có em gái============

Một bữa cơm ăn vô cùng khoái trá, Sở Hạo lúc về đến nhà đã qua chín giờ, Nhiếp Vũ Trạch đang ôm máy tính ngồi ở phòng khách.

Sở Hạo đi vào phòng ngủ, đăng nhập trò chơi, ngoài ý muốn phát hiện danh sách bạn tốt Mặc Thất Tần không online. Bình thường thời gian này nàng đều là online … Là đợi không nỗi liền xuống sao?

Sở Hạo chuyển hướng cửa: “Nhiếp Vũ Trạch.”

Trả lời hắn là một thanh âm vang dội “Có” .

Sở Hạo liếc mắt: “Cậu cho rằng đang điểm danh sao…”

Nhiếp Vũ Trạch từ trên màn hình ngẩng đầu lên, xuyên qua nửa mở cửa về phía trong phòng: “Lão Đại có gì?”

“Tối nay Thất Tần không có on hay sao?”

“Ách… Mình không có chú ý…”

Sở Hạo mở ra nói chuyện ở trong kênh bang phái.

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Tối nay Thất Tần có online không?

【 Đường Kỷ Khỏa Đắc 】: không có chú ý.

【 tiểu Hoả bán gái】: dường như không thấy.

【 Tình Thiên Oa Oa 】: em biết rõ ~ cô ấy khẳng định không có login. Em nghĩ tìm cô ấy lấy dược thảo từ năm giờ bắt đầu ôm cây đợi thỏ mà cô ấy liên tục không có xuất hiện…

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Ừ. Cám ơn.

【 Tình Thiên Oa Oa 】: hắc hắc, lão Đại khách khí.

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Tình Thiên em muốn dược thảo gì, dược thảo của Thất Tần phần lớn anh đều có .

【 Tình Thiên Oa Oa 】: tiêu điệp hoa, lão Đại có sao?

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: có, đến Vô Huyết thành đến.

【 Tình Thiên Oa Oa 】: oa a ~ lão Đại vạn tuế ~!

Liên tục đợi đến thời gian đại học Y tắt đèn cũng không còn gặp Mạch Dao on, Sở Hạo trong lòng mơ hồ có chút bất an, muốn gọi điện hỏi một chút cô ấy có sao không, lại sợ thời gian quá muộn quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.

Sở Hạo vuốt vuốt mắt, tắt máy ngủ.

Mấy ngày trôi qua, Mạch Dao lại một lần nữa ôm sách đi ra kí túc xá, Bùi Lạc không bình tĩnh: “Này, này Mạch Dao, cậu mấy ngày nau là trúng gió nào thế?”

“Sao?” Mạch Dao dừng bước lại.

“Cậu không phải là định làm bác học đi?”

“Có cái gì không được?” Mạch Dao không cho là dung nói

“Này… cậu làm bác học được sao?... dẫu gì cũng chờ thi đấu PK xong rồi làm tiếp! Hai ngày nữa chính là còng bán kết, mình còn muốn cậu vào trận chung kết, xem cậu là Lãnh mỹ nhân nhà mình quyết cao thấp đây!”

“Ách… mình sẽ on mà.” Vừa nghĩ tới trò chơi, Mạch Dao trong long lại không khỏi có chút bực bội. nàng hiện tại chỉ muốn lặn thật xa, tốt nhất cái gì đều không cần nghĩ.

Liên tục hai ngày, từ 5 giờ trao máy đợi 11 giờ, cũng không gặp Mạch Dao login, Sở Hạo trong long bất an them nồng nặc lên. Thật chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Vì vậy mười giờ tối ngày thứ 3, Sở Hạo quyết đóan bấm điện thọai Mạch Dao.

Nhìn cả đêm môm Kinh tế vi mô, Mạch dao cảm giác đầu có điểm chóang váng. Mới vừa xem hết…? Anh ấy có chuyện gì? Là gọi lầm rồi sao?

Mạch Dao đem di động để ở một bên, tiếp tục vùi đầu đọc sách. Di động kiêng nhẫn nháy, tựa hồ hòan tòan không có xu thế ngừng. Chẳng lẽ là trong trò chơi có chuyện trọng yếu? Mạch Dao do dự cầm lấy điện thọai di động đi ra phòng học

“Alo?” Nghe điện thọai âm thanh rất nhỏ, còn mang theo chút ít không xác định.

Nghe được thanh âm của nàng, Sở hạo long thấp thỏm rốt cuộc để xuống: “Lâu như vậy mới nghe… Đang bận sao?”

“Ừ… anh có việc gì thế?” Sở Hạo khóe môi giương cao, thanh âm chưa phát giác ra nhẹ hơn chút ít.

“A, không có gì đặc biệt. vài ngày không thấy em on, anh lo lắng em có việc… Không có việc gì là tốt rồi.”

“Ách… không có gì.” Mạch Dao tựa ở tường hành lang, cảm giác tường hơi mát truyền tới lưng của nàng, tim thật vất vả thóang bình tĩnh trở lại lại bị cuộc điện thọai này quấy đến ngổn ngang. Anh ấy sao lại có thể nói ra lời mập mờ như vậy? Anh ấy chẳng lẽbiết nói ôn nhu như vậy sẽ làm con gái hiểu lầm sao? Mạch Dao không khỏi có chút tức giận. Nếu như không hpải là chứng kiến anh ấy và Tô Nhược cùng một chỗ, sợ là lại hiểu lầm đi? Anh ấy đối với người nào đều là như vậy sao?

Sở hạo rõ rang cảm thấy đối phương xa cách, nàg tựa hồ tâm tình không tốt, giọng nói nhàn nhạt. Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc sao?”

Mạch Dao nhỏ giọng : Ừ” một câu

“Vậy… không quấy rầy, em bận rộn chú ý nghỉ ngơi”. Trong loa truyền đến một tiếng mơ hồ trả lời không rõ, sau đó trò chuyện kết thúc. Sở hạo để xuống di động tròng mắt trầm tư: Cô ấy thế nàp? Tâm tình giống như là rất kh6ong vui… Thật sự không có việc gì sao? Đột nhiên có một lọai cảm giác vô lực… đối với nàng sầu lo mà mình thật sự cái gì cũng không làm được .

Cho tới buổi trưa khóa cuối cùng kết thúc, Mạch Dao đứng lên nhích nhích tứ chi 1 lần, thu hồi sách vở đi ra phòng học.

Đã qua thời gian ăn cơm mỗi cửa xếp hàng người cũng không nhiều. Mới vừa mua xong cơm, trên vai đã bị người nhẹ vỗ một cái. Mạch Dao xoay người trông thấy Tô Nhược bưng đĩa ăn đứng ở sau lưng nàng một bước

“Là cậu à ” Mạch Dao cười yếu ớt. “Cậu cũng muộn như vậy mới ăn cơm.”

“Ừ, mới vừa hết tiếta.” Tô Nhược cười dài nói.

“Cậu ăn 1 mình?”

Mạch Dao gật đầu.

“Cùng nhau ăn đi ~ “

“Ok.”

Hai người tìm 1 cái bàn trống ngồi xuống.

“Đúng rồi ” Mạch Dao ngẩng đầu hỏi.

“Cậu không phải là ở ngoài trường sao, như thế nào lại ăn cơm ở trường?”

“À, mình buổi chiều còn tiết, buổi trưa muốn trở về ký túc xá ngủ một chút nên lười phải trở về .”

Mạch Dao hiểu rõ: “Đúng thế giữa trưa trở về nóng. Mà này, mình phát hiện gần đây rất hay đụng phải cậu.”

“Ha ha, hai ta hữu duyên ~” Tô Nhược bướng bỉnh nói.

Thật duyên… Tô Nhược nghĩ thầm. Nàng vốn là đối với Mạch Dao rất có hảo cảm biết được cô bé này rất có thể trở thành chị dâu tương lai của mình nàng càng là có chút mong đợi. Xét thấy Tô Nhược đối với lòng tin về ca ca mình nhà nàng trong tiềm thức đã đem Mạch Dao coi như người trong nhà .

Mạch Dao bị Tô Nhược vẻ mặt đáng yêu chọc cho bật cười.

Vốn cho là mình sẽ bởi vì Tô Nhược cùng Sở Hạo có quan hệ đối với nàng sẽ bài xích, nhưng đối mặt Tô Nhược cười đến chân thành như thế, nàng thật sự một chút cũng không chán ghét. Tô Nhược trên người giống như rất tự nhiên tản ra một loại lực tương tác làm cho nàng không tự chủ được mà muốn tới gần.

Trong lòng đột nhiên mãnh liệt cảm giác có tội. Tại sao có thể thích Sở Hạo đây? Nếu để cho Tô Nhược biết rồi sẽ rất không vui đi… Nhớ tới tối hôm qua cuộc điện thoại kia, Mạch Dao trong lòng càng bất an. Về sau, hay là cách xa người này một chút… Cho dù là ở trong trò chơi cũng muốn giữ một khoảng cách. Nàng là thật không muốn thương tổn cô gái này.

Cho đến khi Tô Nhược vẫy tay, Mạch Dao mới nhớ tới lần trước nhặt được cái lược của Tô Nhược… Thôi, nàng nghĩ, dù sao lược trên tay Bùi Lạc, lần sau kêu cậu ấy nhớ rõ trả cho người ta thì tốt rồi.

======Phân cách tuyến tượng gỗ chị dâu tương lai==========

Nháy mắt liền tới chủ nhật, Mạch Dao nửa ngày mới tại trước khi thi đấu pk năm phút mới đăng nhập trò chơi.

Đối thủ của Mạch Dao trong vòng bán là một ám hệ Ma Cung Thủ. Ngay cả Ma Cung Thủ Minh Trạch ám hệ mạnh nhất đều từng là bại tướng dưới tay, lần này trận đấu đối với Mạch Dao mà nói tất nhiên là không hề áp lực. Mặc dù lần trước thắng lợi ít nhiều gì có chút vận khí nhưng hôm nay đối thủ bất kể là giả người mới hay là kỹ thuật cao cùng bang chủ đại nhân luôn là bị đều không cách nào đánh đồng .

Vì vậy vòng bán kết rất nhanh liền phân ra thắng bại.

Pk vừa kết thúc, Mạch Dao liền nhận được một cái tán gẫu.

Trường Phong Hạo Nguyệt: Thất Tần, vòng bán kết thế nào?

Mặc Thất Tần: rất thuận lợi .

Trường Phong Hạo Nguyệt: đến thánh giác đấu tràng Vô Huyết thành đi.

Mặc Thất TầnTrường Phong Hạo Nguyệt: cuối tuần chính là chung kết, đối thủ của em là Bạc Giang Hàn Tuyết, Minh Trạch cùng cô ta đã giao thủ qua, người này phi thường lợi hại. Anh sẽ nói một chút cho em đối chiến kỹ xảo, cuối tuần anh cũng có trận đấu, chúng ta thuận tiện luyện một chút, được chứ?

Không cần đại thần nhắc nhở, Mạch Dao cũng biết Bạc Giang Hàn Tuyết khó đối phó thế nào. Có mấy lần người này mang Bùi Lạc đánh quái, Mạch Dao liền ở một bên nhìn xem. Vô địch Pk đối với Mạch Dao mà nói không thể nghi ngờ là một cái hấp dẫn lớn, nhưng 1 vài nguyên tắc đối với nàng mà nói so với trò chơi quan trọng hơn nhiều.

Mạch Dao dừng lại một chút, ngón tay ở trên bàn phím đánh lên.

Mặc Thất Tần: Xin lỗi, em đêm nay còn vài chuyện khác phải làm, nên logout trước. Thật sự cám ơn anh nhiều.

Không đợi đối phương trả lời, Mạch Dao liền đóng cửa sổ trò chơi.

Nhìn xem Mặc Thất Tần out, Sở Hạo rốt cục cảm thấy được một tia khác thường. Cô ấy thật sự bận đến ngay cả chuẩn bị thi chung kết cũng không có sao? Hay là… Cô ấy cố ý lẩn tránh cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì đối với tâm tư của mình phát giác? Như vậy… phản ứng như thế xem như cự tuyệt sao?


Chuông di động vang lên thời điểm Tô Nhược đang ngồi ở trên ghế sofa xem một bộ phim. Liếc qua số điện tới nàng đón nâng điện thoại.

“Ca ca, có việc gì thế?”

“Ừ… Có rảnh hàn huyên một chút ? Anh hình như gặp phải phiền toái.” Giọng nam tử vẫn như cũ ôn hòa, lại nghe được ra có chút buồn bực.

Tô Nhược đã mơ hồ đoán được Sở Hạo nói “phiền toái” là chỉ cái gì. Nàng có thể giúp đỡ nổi không… Hẳn là về người đó ? Tô Nhược sảng khoái đáp ứng: “Có thể.”

“Đi ra ăn khuya?”

“Được rồi ~ Anh mời?”

“Đó là đương nhiên. Đúng rồi nhớ rõ nói rõ ràng với vị kia nhà em không anh sợ có người ăn bậy hơi dấm. Anh ta là ta đại cổ đông của công ty anh đó.” Sở Hạo cười trêu đùa.

Tô Nhược nghiêng đầu liếc một cái người đang chuyên chú trong thư phòng nhìn chằm chằm máy tính:

“Hi, mới không. Anh ta biết rõ đem em ăn đến sao .”

“Là em xơi tái hắn đến sít sao…”

“Hắc hắc!”

“Chờ anh lái xe đến dưới lầu nhà em đón được không?”

“Ok~ “

“Ừ, vậy anh đến gọi lại cho em.”

“Ok, lát gặp ~ “

Tô Nhược tắt TV, thay y phục đi vào thư phòng.

Nghe được tiếng bước chân, Đường Triệu ngẩng đầu lên, đem ghế ngồi hướng lui về phía sau cách bàn đọc sách: “Đã trễ thế này còn đi?”

“Ừ, ca ca có việc muốn thỉnh giáo em ~ “

“Hả? Sở Hạo muốn thỉnh giáo… em? Em xác định?” Hắn cố ý đem chữ “Thỉnh giáo” cùng “em” nhấn cực kỳ nặng.

“Không được ư? Em hiện tại là chuyên gia tình cảm ~” Tô Nhược lên mặt nói.

Đường Triệu cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Hắn muốn đuổi theo anh sao?”

” Tự – Yêu – Cuồng!”

Đường Triệu một bộ vô tội nói: “Bằng không hắn tìm em làm gì thế? Đeo đuổi nữ sinh mà nói… Không phải là cần phải tìm anh hay sao “

Tô Nhược nghiêm trang phản kích nói: “Kia chiếu theo ý của anh là… anh ấy nếu như là tìm anh, chẳng phải là muốn đuổi theo em sao?”

“Ách… Vậy hay là tìm em đi.”

Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Tô Nhược nhìn thoáng qua màn hình di động: “Ca ca đến, em đi xuống đây ~ “

Đường Triệu ngoéo một cái khóe môi, cánh tay dài kéo eo của nàng, tại môi nàng nhẹ hôn:

“Đi đi, sớm một chút trở lại.”

“Ừ.” Tô Nhược trên mặt hiện lên một tầng mỏng hơi hồng, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.



“Thật sự có bận rộ sao?” Sở Hạo khó hiểu.

“Cái này… Không thể nào, em nhớ được chương trình học cả bạn ấy cùng em không khác lắm. Tuần vừa rồi chấm dứt 3 bài luận văn chuyên ngành, em lại cảm thấy… Gần đây so với thời gian trước còn nhẹ lỏng hơn một ít. Hơn nữa theo em được biết, Mạch Dao gần đây cũng không có việc gì đặc biệt.”

“Vậy thì cô ấy gần đây có cái gì khác thường không?”

Tô Nhược níu lấy lông mày suy nghĩ hồi lâu: “Không có, em hôm trước còn cùng cô ấy ăn cơm trưa thấy cô ấy rất bình thường.”

Sở Hạo vẻ mặt rối ren than nhẹ.

Tô Nhược trong tay đùa bỡn cái dĩa ăn xinh đẹp : “Anh nói… cô ấy là cố ý đang trốn anh?”

Sở Hạo nhún vai: “Anh vừa tán gẫu với cô ấy thì cô ấy đã đi xuống tuyến, anh tìm không ra chuyện gì nên không có giải thích hợp lý.”

“Làm sao sẽ đột nhiên như vậy? Mạch Dao không giống như là 1 cô gái có tố chất thần kinh. Này… anh cảm thấy cậu ấy biết rõ ý của anh sao?”

“Anh đã biểu hiện rất rõ ràng như thế nào cũng sẽ có chút không cảm giác chứ? Mà ngay cả Âu Yết cũng biết…” Sở Hạo giọng nói chưa phát giác ra gì rất bất đắc dĩ.

“Vậy ý của anh là..cậu ấy cự tuyệt anh?”

“Chỉ mong không phải thế…”

“Anh đừng vội…cô ấy có thể là thật sự có chuyện gì nên không có phát giác, hoặc là nhất thời không biết trả lời thế nào thôi. Em sẽ giúp anh thăm dò một chút.”

Mạch Dao gối đầu lên đệm giường mềm, Laptop để ở trên bàn nhỏ cạnh giường.

Game là không lên, Mạch Dao tiện tay mở ra diễn đàn trò chơi. Diễn đàn trang này trang kia là chủ đề về thi đấu pk, hơn nữa phần lớn là topic về nam tử so tài thế nào.

Vòng bán kết là cho phép người chơi xem cuộc chiến, không biết là ai trên diễn đàn thả một đoạn video vòng bán kết Trường Phong Hạo Nguyệt đối chiến bang chủ Nhất Kiếm Thiên – Nhất Kiếm Tận Thiên.

Mạch Dao mở ra video chỉ liếc mắt liền thấy được sân thi đấu có 1 dáng người trắng thuần. Trong trí nhớ bạch y thích khách lúc này lại lộ vẻ càng xa xôi.Thân ảnh kia như 1 loại tiên giáng trần chỉ là đứng lặng im ở giữa sân, trong ra lộ ra một loại khí thế cường giả làm cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Đã không rảnh chú ý kỹ năng gì, di động thế nào Mạch Dao ánh mắt chỉ theo sát áo trắng kia từng cử nhất động, đều cực kỳ giống nam nhân ngày đó ung dung như vậy, thoải mái không rối loạn.

Mạch Dao yên lặng nuốt một tia khổ sở: cho dù là mặt đối với đối thủ cũng có thể ưu nhã, nàng còn cho răng hắn cười đối với mình có chỗ bất đồng… Không đầy mấy phút thắng bại đã công bố.

Video phía dưới là liên tiếp có bình luận. Ngay cả “Nhất Kiếm Tận Thiên từng tìm Trường Phong Hạo Nguyệt luận bàn bị một tiếng cự tuyệt” loại tin đồn này không biết thật hay giả đều bị tám ra. Trong lúc nhất thời quần chúng phân vân khen chê không đồng nhất. Có người chỉ trích như vậy khinh thường quá mức càn rỡ; cũng có người cảm thấy Trường Phong Hạo Nguyệt là có tư chất cuồng vọng.

Một topic khác thảo luận khí thế ngất trời chuyện chính là nghề nghiệp của Trường Phong Hạo Nguyệt. Trong trò chơi lại ít người biết rõ Trường Phong Hạo Nguyệt là thích khách!

Mạch Dao cười khẽ. Lúc biết được nghề nghiệp của đại thần nàng cũng giống như vậy rất khiếp sợ. Khi đó Mặc Thất Tần còn là một thầy thuốc không có danh tiếng gì mà Trường Phong Hạo Nguyệt sớm đã là đại thần. Nhưng bây giờ cho dù là đồng dạng đứng ở vị trí “đại thần”, khoảng cách của nàng cùng hắn vẫn như cũ cách xa vạn dặm…

Mạch Dao lật qua một trang topic khác: chung kết bên nam tử là Trường Phong Hạo Nguyệt với Minh Trạch, cho nên vô địch là vật ở trong túi của anh ấy đi?

Cho dù là hạ quyết tâm muốn cách người này rất xa, Mạch Dao vẫn không tự chủ được muốn đi thu thập từng ly từng tý về hắn. Dù sao hơn một tháng chung đụng tạo thành thói quen không phải nói bỏ có thể từ bỏ . Từ từ sẽ quen đi… Nàng an ủi mình như vậy.

Đến giờ cơm trong phòng học trống trơn . Mới vừa đánh xong một chương luận văn Bùi Lạc ngửa mặt về phía sau, thở phào một cái lại nghe thấy sau lưng truyền đến “Pằng” một tiếng. Nàng quay đầu, trông thấy một bàn tay thon dài đang cầm ly nước ở trên bàn.

“Ách… Xin lỗi.” Bùi Lạc nhỏ giọng nói xin lỗi.

Người nọ ngẩng đầu cười cười.

Bùi Lạc sững sờ, tại sao lại là người này? Gần đây mặc kệ đi đến chỗ nào, tựa hồ cũng có thể cùng cái âm hồn bất tán này “Không hẹn mà gặp” . Bùi Lạc rất buồn bực:

“Tại sao lại là cậu?”

Người nọ cười khẽ: ” Không muốn gặp tôi như vậy sao?”

Bùi Lạc yên lặng liếc mắt.

“Điện thoại di động của em… Có khỏe không?”

Vừa nhắc tới cái này Bùi Lạc tiểu vũ trụ liền bộc phát:

“Cậu còn có tốt hay không sao? ! Cậu đi theo tôi rốt cuộc muốn làm gì? “

Người nọ tính tình phi thường tốt cười cười, nói: “Đừng nóng giận, hai ta cũng là biết. Khụ… anh tên Giang Bách Hàn.”

Bùi Lạc trừng mắt liếc hắn một cái, không đếm xỉa đến bàn tay người này duỗi ra: “Lão nương gọi Trần Tây! Được rồi, cậu có thể lăn đi.”

“A, Trần Tây…” Giang Bách Hàn trong mắt thoáng hiện lên một tia trêu tức, nâng lên tay trái quơ quơ hai ngón tay đang lúc hé ra 1 tấm thẻ.

Bùi Lạc vừa sờ túi trong lòng nhất thời “Lộp bộp” một tiếng:

“Cậu… Làm sao cậu trộm đồ của tôi! ?”

“Hả? Cái này lúc ở sân trường đúng lúc rớt tại dưới chân của tôi, tôi liền thuận tay nhặt lên tại sao gọi là trộm chứ? Cũng không biết là ai …”

“Trả lại cho tôi!” Bùi Lạc đưa tay đến đoạt, đầu ngón tay chỉ khó khăn lắm cầm được 1 góc thẻ. Nàng tức giận tới mức giơ chân:

“Cậu! ! !”

“Này…em như này là gì thế ? Thẻ này…” Hắn vụng về cầm lấy thẻ nhìn nhìn.

“Ghi Bùi Lạc mà… Em biết cô ấy?”

Nhiều lần cướp đoạt không có kết quả, Bùi Lạc tức giận vung quả đấm liền hướng vai Giang Bách Hàn đập tới.

“A…” Giang Bách Hàn đau đến hít một hơi.

“Của em ư? !”

Bùi Lạc hừ một tiếng, mở ra bàn tay lạnh lùng liếc nhìn hắn:

“Cậu nói xem có trả hay không!”

Th nhẹ tới giữa tay, bên tai truyền đến một tiếng nói nhỏ:

“Lạc, anh là Hàn Tuyết.”

“Cậu dở hả! Tôi đâu mù chữ? Mù chữ cũng biết Hàn Tuyết là nữ!” Bùi Lạc tức giận trừng hắn.

Giang Bách Hàn nghiêm trang lặp lại: “Anh nói… Anh là Bạc Giang Hàn Tuyết.”

“Cậu nói đùa gì vậy! Bạc Giang Hàn Tuyết cũng là nữ được được? Cậu lừa dối người ta nên chọn 1 bản nháp tên nào hay chứ? Cậu…” Bùi Lạc âm thanh im bặt đình chỉ rốt cục ý thức được có gì không đúng. Bạc Giang Hàn Tuyết… Hắn làm sao biết Bạc Giang Hàn Tuyết? Hắn làm sao biết nàng biết Bạc Giang Hàn Tuyết?

Bùi Lạc không khỏi có điểm nói lắp: “Cậu cậ cậu… Cậu thật sự là Bạc Giang Hàn Tuyết? Lãnh mỹ nhân sao?”

Người nọ nhẹ nhàng vuốt cằm, trong mắt thoáng hiện lên một tia hàm xúc không rõ quang mang.

Bùi Lạc tại chỗ hóa đá, con mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước. Giang Bách Hàn nhịn không được đưa tay tại trước mắt nàng quơ quơ: “Lạc…”

“Đừng nói chuyện!” Bùi Lạc bỗng nhiên lên tiếng. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam sinh trước mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin:

“Cậu… Là Lãnh mỹ nhân? Cho nên, Lãnh mỹ nhân là gay? Lãnh mỹ nhân tại sao có thể là nhân yêu…” Bùi Lạc âm thanh càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thành lẩm bẩm tự nói. Người kia đột nhiên biến thành nam sinh còn “Sống sờ sờ” như vậy đứng ngay trước mắt mình thay đổi này ai đều sẽ cảm giác khó có thể tiếp nhận…

Giang Bách Hàn yên lặng nhìn Bùi Lạc, trong mắt xẹt qua quẹt một cái ảm đạm.

Bùi Lạc mơ mơ màng màng đi về ký túc xá, Mạch Dao đang cầm lấy sách vở đi ra ngoài bị đụng nhau. Mạch Dao sợ hết hồn vội vàng thối lui, đã thấy Bùi Lạc vẫn vẻ mặt đờ đẫn.

“Lạc Lạc, cậu… có khỏe không?”

Bùi Lạc phun ra một câu nói: “Mạch Dao… Lãnh mỹ nhân là gay…”

Mạch Dao chỉ cảm thấy không hiểu ra sao: “Hả? Cái gì?”

Bùi Lạc rốt cục tìm về một chút thần trí, nàng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt rối ren nhìn Mạch Dao: “Mạch Dao, Bạc Giang Hàn Tuyết – hắn là người nam .”

“Ách…” Lúc này đến phiên Mạch Dao ngây ngẩn cả người, nàng há to miệng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Mạch Dao tự nhiên biết rõ người này là bạn tốt của Bùi Lạc, còn nhớ rõ có một hồi Bùi Lạc lời thề son sắt nói “Bọn họ đều là nói bậy, Lãnh mỹ nhân khẳng định không phải là nhân yêu”. Mạch Dao lập tức cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.

“Cái kia…” Mạch Dao vẻ mặt hoạt động một lần cứng ngắc.

“Làm sao cậu biết hắn là người nam ? Hắn chọc cậu chơià?”

“Mình đều nhìn thấy người của hắn, khoa máy tính năm ba, nam nhân hàng thật giá thật.”

“Trường mình ?”

Bùi Lạc gật đầu.

“2 người… Như thế nào gặp phải ? Không đúng… cho dù đụng phải cũng không nhận ra được!”

“Oan gia ngõ hẹp.” Nói đến việc này, Bùi Lạc còn có chút giận dữ.

Nghe Bùi Lạc nói xong, Mạch Dao chỉ còn một cái cảm tưởng: thế giới này….