"Liệu có ảnh hưởng gì không?"
Tử Xuyên đăm đăm nhìn Vân Tuyết Y đang chế thuốc.
Ngày nào cũng vậy, nàng luôn lấy một ít máu từ tay mình để làm thuốc trị liệu cho hoàng thượng, đến nay đã hơn một tuần.
Hắn hay tin, liền tức tốc chạy đến Trường An cung để hỏi.
"Nếu cứ điều độ mỗi ngày hai lần, nói khó nghe thì ta sẽ chết, nói dễ nghe thì là cống hiến hết sức mình vì an nguy của thánh thượng."
"Không được!" - Tử Xuyên khi nghe đến từ "chết" phát ra từ miệng nàng, trong lòng hắn như bị dao cứa một nhát thật mạnh - "Bổn vương không cho phép! Nàng có chết hay không, phải là do bổn vương tự định."1
Vân Tuyết Y nghe vậy thì cười khổ.
Kiếp trước hay kiếp này, hắn đều vô lí như vậy!
"Cái gì mà có chết hay không thì là do ngươi định đoạt? Chẳng hay, tính mạng ta lúc nào cũng ở trong tay ngươi? Ha...!ha ha ha! Thật nực cười mà."
Sắc mặt nàng càng ngày càng không tốt.
Nàng gạt tay hắn đang nắm lấy tay mình, lạnh lùng né tránh - "Bệ hạ còn đang chờ, ta không thể chậm trễ."
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, hắn lại chau mày không vui.
"Nàng lại từ chối bổn vương.
Rốt cuộc thì ta nên làm như nào mới phải?"
"Đã từ lúc nào, bổn vương lại quan tâm nàng tới vậy?!"
...!
"Vân nha đầu, đã vất vả cho ngươi rồi."
Hoàng thượng bấy giờ trông khí tức cũng ổn định, sắc mặt hồng hào, ăn uống cũng tốt hơn, tâm tình vui vẻ.
Lần này, nàng đã thành công trong việc lập công lớn.
"Đây đều là việc mà thần nên làm!"
"Vân nha đầu, ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện.
Trẫm muốn hỏi ngươi, nếu ngươi cứ khăng khăng hòa ly với lão Thất, lại lo tương lai về sau, thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi và lão Tam nhé?"
Tam vương gia? Nhưng nàng chỉ coi Tử Hàn như một vị bằng hữu mà thôi.
"Chuyện này...!thần chưa hề nghĩ đến."
"Ngươi cứ suy nghĩ đi, chừng nào quyết định thay đổi, thì hãy đến nói với trẫm."
"Đa tạ long ân của bệ hạ!"
Vân Tuyết Y trị bệnh định kì cho hoàng thượng một lúc rồi cũng xin cáo lui.
Từ khi vào cung đến nay, cũng chưa gặp Tam vương gia được mấy lần.
Hai người vốn có quan hệ rất tốt, gặp nhau là như thấy tri kỉ.
Chỉ là dạo gần đây hắn làm gì mà để bị cấm túc tại cung, không biết giờ đã đến hạn ra ngoài chưa nữa.
"Y Nhi! Y Nhi!"
Nàng quay đầu lại nhìn.
Ấy! Quả thực nhắc tào tháo là tào tháo đến.
"Tam vương gia!"
"Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu không phải ở trước mặt trưởng bối, thì cứ gọi ta là Tử Hàn như trước đi."
Vân Tuyết Y mỉm cười - "Hồi đó ta không biết lý lẽ, lại tưởng vương gia đây là tên trộm ở xó xỉnh nào mò đến.
Hiện tại, lại là một nam nhân cao cao tại thượng khó với tới, ta mới là không dám gọi..."
Tử Hàn nắm lấy đôi vai bé nhỏ của Vân Tuyết Y - "Y Nhi! Bây giờ ngươi không chịu gọi ta như vậy, ta sẽ..."
"Sẽ sao?"
"Đem ngươi làm mồi cho cá!"
Tức thì, hắn ta đã bế thốc nàng lên đặt qua vai, toan mang đến gần hồ nước.
Nàng giãy lên la lối.
"Vương gia bắt nạt người a! Thả ta xuống! Mau thả ta xuống!"
"Gì cơ? Gọi là gì?"
"Ta gọi là..."
Vân Tuyết Y không khuất phục, đưa tay đánh mạnh vào lưng hắn khiến hắn đau điếng mà mất thăng bằng.
Hắn tuột tay, nàng cứ thế cũng tự rơi xuống nước.
"Tùm!"
"Cứu! Cứu mạng! Vân tiểu thư té xuống nước rồi!" - Liên Nhi hoảng hốt kêu cứu.
Nàng ta biết thừa chủ tử mình cái gì cũng giỏi, cái khuyết thiếu nhất chính là không biết bơi.
Hai tiếng "ào" đồng thanh dưới hồ, sau đó người đã nằm gọn trong lòng một nam nhân cơ thể rắn chắc, vòng tay ấm áp vô cùng.
"Tử Hàn, cảm ơn..."
Vân Tuyết Y sững người lại.
Người cứu nàng không phải Tử Hàn.
"Thất vương gia?"
"Cho nam nhân khác tùy ý gọi khuê danh, mà không cho bổn vương gọi.
Ở bên cạnh bổn vương thì tỏ vẻ sợ hãi, xa cách, ở bên nam nhân khác thì vui vẻ cười đùa."
"Rốt cuộc...!bổn vương là gì đối với nàng?"
"Thất vương gia?"
Hai tiếng hối thúc đã làm hắn quay trở về thực tại.
Hắn vẫn ôm khư khư nàng, không có ý định thả xuống.
"Thất vương gia, ngài buông ta xuống đi."
"Từ lúc nào mà nàng và Tam hoàng huynh lại thân thiết như vậy?"
"Sao cơ? Ta và ngài ấy tình cờ biết nhau từ nhỏ."
"Ha! Thì ra...!họ là thanh mai trúc mã."
Nhưng hắn không cam tâm, liền bế nàng về Trường An cung, mặc kệ tam huynh của hắn còn đang ướt sũng người đứng thất thần ở đó.
"Thất vương gia! Ngài làm gì vậy?"
Cứ mỗi lần Tử Xuyên nổi cơn tam bành như thế này, nàng lại lo sợ nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình.
"Vân Tuyết Y! Nàng yêu Tam huynh sao?"
Hắn ép nàng xuống phụng sàng, đôi mắt chứa đầy lửa giận, chỉ hận không thể phát tiết ra.
"Ngài đùa gì vậy? Ta với Tử Hàn chỉ là bằng hữu."
"Nực cười thật! Bằng hữu! Bằng hữu lại thân thiết đến mức gọi tên húy của hoàng tử một cách tự nhiên, thân thiết đến quên đi cái gọi là "nam nữ thụ thụ bất thân" ư?"
Vừa nói, hắn vừa áp mặt vào nơi cổ nàng, hôn từng tấc da thịt trên người nàng.
Sao trước đây hắn không nhận ra, nàng lại quyến rũ đến mê người như vậy?
"Bốp!"
Một cú tát lạnh lùng giáng thẳng vào gương mặt lạnh băng của hắn.
Vân Tuyết Y khóc nức nở trên phụng sàng, vội vàng kéo lại y phục rồi chạy ra khỏi đó.
"Thất vương gia! Ngươi là tên khốn!".