Y Lộ Phong Hoa

Chương 104: Sóng gió nổi lên




Lời nói của Thẩm Quân làm Ngọc quận chúa càng thêm tức giận, nàng giẫm chân sau đó quát lên với hắn: "Muội sẽ không!"

Đương nhiên, nghe được câu này, Vô Ưu không thể không nhìn kỹ người đàn ông này một lần nữa, nàng cho rằng hắn biết mình nói dối hắn, nhất định hắn sẽ giận không thể nuốt, càng không nói đến bảo vệ mình, vì vốn dĩ nàng và hắn ngoài quan hệ vợ chồng giả thực sự là không liên quan gì, phỏng chừng ngay cả bạn bè cũng không được tính đi? Nhớ mong và quan tâm ngày thường chỉ là diễn trò mà thôi, suy cho cùng cũng là vì làm bọn họ có thể diễn kịch vui trong nhà này tốt hơn thôi. Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, Thẩm Quân sẽ bảo vệ nàng như thế!

"Mời muội xin lỗi!" Đối với thái độ của Ngọc quận chúa, có lẽ Thẩm Quân hơi thất vọng, ngôn từ có chút quyết liệt.

"Muội sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!" Ngọc quận chúa chẳng những xuất thân từ danh môn, mà từ nhỏ cha mẹ đều mất, vì vậy một nhà Tần thừa tướng đều nâng trong bàn tay nuông chiều đến hư, nào có ai nói chuyện với nàng như vậy? Vì vậy nàng rất cứng đầu, dáng vẻ tuyệt đối không thể nói xin lỗi.

Thấy vậy, đại khái Thẩm Quân cũng rất tức giận, bước đến một bước, đưa tay nắm thẳng lấy cánh tay Ngọc quận chúa, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn nói: "Ta bảo muội xin lỗi, có nghe thấy hay không?"

Ngọc quận chúa cũng không ngờ rằng Thẩm Quân sẽ động tay với nàng, nàng trừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy phẫn hận, rất mạnh miệng như cũ: "Ta sẽ không xin lỗi! Tuyệt đối không xin lỗi!"

"Muội..." Thẩm Quân đã cắn răng đến vang lên, tay đang siết cánh tay Ngọc quận chúa cũng không tự chủ được gia tăng lực.

Tuy rằng Thẩm Quân là một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, hơn nữa biểu cảm đều là lạnh lùng, ít có nụ cười, nhưng ở nhà cũng là một người rất tuân theo lễ giáo, cũng không có ai từng thấy hắn tức giận, hôm nay gân xanh trên trán hắn nổi lên, mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, cảm thấy hơi sợ! Đứng ở sau lưng hắn Vô Ưu cũng nhíu chặt chân mày, cảm thấy lần này Ngọc quận chúa đang đang khiêu chiến giới hạn của Thẩm Quân, trong lòng hơi lo lắng!

"A... Đau quá..!" Một lát sau, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc quận chúa cũng có chút vặn vẹo, nàng cau mày, miệng cũng co, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ, mọi người như nghe được âm thanh các đầu xương cánh tay của nàng bị nắm,

Thấy thế, Vô Ưu nhanh chóng đi lên trước khuyên nhủ: "Nhị gia, xin dừng tay!"

"Hôm nay muội ấy phải xin lỗi!" Thẩm Quân cũng là người có tính cách cố chấp, là do Ngọc quận chúa chọc giận hắn!

"Huynh...Buông muội ra!" Ngọc quận chúa giùng giằng, một tay khác đánh về phía Thẩm Quân, nhưng Thẩm Quân không buông tay!

Dù sao thân phận của Ngọc quận chúa đặc biệt, lại nói nàng cũng là em gái Tần Hiển, dù sao nàng cũng nợ nhân tình của Tần Hiển, vì vậy không muốn để Ngọc quận chúa bị thương, càng không muốn mình mang phiền phức đến cho Thẩm Quân, vì vậy liền bước đến nắm lấy cánh tay Thẩm Quân, vội vàng nói: "Nhị gia, mau buông tay đi!"

"Muội ấy nói xin lỗi, ta sẽ thả tay!" Thẩm Quân hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Lúc này, Thẩm lão phu nhân ngồi ở một bên hơi sốt ruột, vỗ bàn nói: "Quân nhi, mau buông tay! Con có nghe lời của mẫu thân hay không?"

"Nhị thúc, đệ mau buông tay đi! Làm Ngọc quận chúa bị thương sẽ không tốt." Diêu thị ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.

Nhưng, bây giờ ai nói cũng không có tác dụng, đó là lúc Thẩm Quân cáu kỉnh, khi cứng đầu cho dù có là mười con trâu cũng không kéo về được! Đang lúc mọi người vì Ngọc quận chúa mà lau mồ hôi một cái, chỉ thấy một bàn tay lớn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Quân, cũng kéo tay hắn ra, đương nhiên Ngọc quận chúa cũng nhanh chóng thừa cơ rút tay của mình về. Thẩm Quân vừa ngầng đầu nhìn, chỉ thấy là đại ca Thẩm Trấn đi tới bên cạnh hắn, bây giờ tay huynh ấy vẫn đang nắm cổ tay của mình, nhìn nhau với Thẩm Trấn một cái, Thẩm Quân nói: "Đại ca..."

"Nhị đệ, được rồi! Sao có thể động tay với một cô gái? Uổng công đệ còn là người học võ?" Sau đó, Thẩm Trấn buông tay em trai mình ra, đồng thời cau mày khiển trách.

Thẩm Trấn lớn hơn Thẩm Quân mười mấy tuổi, từ nhỏ tình cảm anh em rất tốt, cha Thẩm Trấn và Thẩm Quân cũng là tướng quân, quanh năm chinh chiến bên ngoài, vì vậy Thẩm Trấn đã là anh trai kiêm luôn trách nhiệm của cha, vừa rất bảo vệ vừa dạy dỗ vừa rất nghiêm khắc với người em trai này, vì vậy trong lòng Thẩm Quân kính trọng người anh cả này, nghe thấy Thẩm Trấn dạy bảo, Thẩm Quân không dám mở miệng, chỉ nghe!

Mọi người thấy rốt cục Thẩm Quân cũng buông Ngọc quận chúa ra, đều thở dài một hơi! Thẩm lão phu nhân nhanh chóng nói với Song Hỉ bên cạnh: "Song Hỉ, nhanh đi mời một đại phu đến xem cho Ngọc quận chúa nhìn một cái, nhưng đừng làm nàng bị thương!" 

Song Hỉ vừa mới muốn nói chuyện, một tay Ngọc quận chúa lại đỡ cánh tay kia nói: "Lão phu nhân không cần quan tâm, ta không sao!" Sau đó phẫn hận nói với Thẩm Quân: "Thẩm Quân, huynh thật sự rất tuyệt tình, uổng công ta một lòng với huynh nhiều năm như vậy, mắt ta thật sự bị mù!"

"Đã như vậy, vậy thì xin quận chúa sau này rửa mắt cho thật sạch!" Thẩm Quân cũng nói một câu rất tuyệt tình.

Nghe nói như thế, Ngọc quận chúa càng phẫn hận, sau đó nhìn chằm chằm Vô Ưu, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiết Vô Ưu, mối hận cướp tình yêu này ta sẽ luôn nhớ kỹ! Hừ." Sau đó, quay đầu tức giận mà đi!

Diêu thị thấy thế, nhanh chóng phân phó nha hoàn nói: "Mau tiễn Ngọc quận chúa ra ngoài!" Lúc này, hai nha hoàn bên ngoài nhanh chóng đi.

Nhìn bóng lưng Ngọc quận chúa rời đi, Vô Ưu cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Thật ra nàng cũng không làm gì, thoáng cái đã trở thành người cướp tình yêu của người ta rồi, mà còn là đoạt chồng của bạn gì đó! Quả thật là không có thiên lý. Nàng đưa tay sờ quần áo đã ướt trước ngực một cái. Vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Thẩm lão phu nhân, Diêu thị và Thẩm Quân đều nhìn mình, tư thái kia như muốn nhìn thấu nàng, trong ánh mắt đều có nghi ngờ, tức giận và phiền não!

Lúc Vô Ưu đang nghĩ nên nói cái gì, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Thẩm Trấn: "Xuân Hoa, nhị nãi nãi bị sợ hãi, đưa nhị nãi nãi về thay quần áo nghỉ ngơi!"

"Vâng." Xuân Hoa lên tiếng trả lời nhanh chóng đi qua, đi đến bên người Vô Ưu, nói: "Nhị nãi nãi, để Xuân Hoa đưa ngài về đi?"

Vô Ưu quét mắt nhìn mọi người, khuôn mặt đều như bình tĩnh, hình như nàng ở lại chỗ này nữa cũng rất xấu hổ, ngược lại vị bác cả này nghĩ rất chu đáo, vẫn là về trước cho thỏa đáng, sau này lại nghĩ cách, vì vậy Vô Ưu phúc thân, nói: "Lão phu nhân, Vô Ưu cáo lui trước!" Đối với lời nói của Vô Ưu, Thẩm lão phu nhân phớt lờ, một gương mặt già nua bình tĩnh như cũ. Thấy vậy, Vô Ưu quay đầu nhìn Thẩm Quân một cái, thấy gương mặt hắn cũng lạnh lùng, sau đó theo Xuân Hoa ra khỏi gian phòng.

Vô Ưu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm lão phu nhân, hai anh em Thẩm Trấn Thẩm Quân và Diêu thị cùng với Song Hỉ. Thấy Vô Ưu đã đi xa, Thẩm lão phu nhân mới vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Chuyện này là sao? Thì ra cả nhà chúng ta đều bị nàng ta lừa gạt!"

Đối với lời nói của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Quân đứng ở đó một mực không nói gì, Diêu thị lại nói: "Đúng vậy, lòng dạ đệ muội này cũng quá sâu rồi!"

Thẩm Trấn liếc mắt nhìn Diêu thị, ý bảo nàng đừng nói nữa, ngược lại cười với Thẩm lão phu nhân: "Mẫu thân, phỏng chừng trước đây đệ muội cũng không biết sẽ gả vào nhà chúng ta, lại nói một cô gái làm nghề y quả thực là có nhiều bất tiện, nên mới nữ giả nam trang?"

Nghe xong lời nói của Thẩm Trấn, Thẩm lão phu nhân trầm lặng một lát, sau đó nói: "Nữ giả nam trang đến nhà chúng ta chữa bệnh cũng coi như là về tình có thể tha thứ. Nhưng vừa rồi Ngọc quận chúa nói nàng ta và Tần đại nhân Tần Hiển thì xảy ra chuyện gì? Thảo nào trước đây khi còn là khuê nữ ở nhà thanh danh không tốt, nếu quả thật là cô gái không biết liêm sỉ, Thẩm gia chúng ta nói thế nào cũng không thể cần!"

Nghe thấy lời của mẫu thân, đôi mắt Thẩm Quân híp một cái. Vẫn nhớ rõ một buổi tối mấy ngày trước, hắn ở trên đường nghe thấy một người đàn ông miệng toàn nói nhảm bậy bạ. Thì ra mẫu thân lão nhân gia cũng nghe nói, thảo nào từ lần đầu tiên nhìn thấy Vô Ưu lão nhân gia đã không lạnh không nóng, chỉ lừa gạt mình mà thôi!

Lúc này, Thẩm Trấn lại nói: "Mẫu thân, lời đồn trên phố phường không đủ để tin. Theo như nhi tử thấy đệ muội không hề giống loại phụ nữ thủy tính dương hoa lố lăng, tuy rằng nàng gả tới mấy ngày chúng ta cũng chưa thể hiểu hết, nhưng tiểu Vương đại phu đã đến nhà chúng ta không ít lần, chữa hết bệnh cho con liền đi, từ trước đến nay chưa từng nhiều lời một câu, coi như là chân của con tốt lên như vậy, cũng không yêu cầu tiền thưởng gì đó, càng không đề cập đến yêu cầu không an phận gì, có thể thấy được cũng là một người giữ bổn phận, nếu bây giờ thành người một nhà với chúng ta, chúng ta càng phải bảo vệ nàng mới phải!"

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân nghi ngờ nhìn Thẩm Trấn một cái, nói: "Con rất ít cầu tha thứ cho người khác, hôm nay như vậy là thế nào? Ta biết rồi, có phải vì nàng ta chữa chân cho con để con có thể đứng lên được, con cảm thấy nàng ta có ân tình với con hay không? Vì vậy hôm nay mới cầu tha thứ thay nàng ta?"

Nghe thấy lời này Thẩm Trấn mỉm cười, nói: "Mẫu thân nói không sai, chẳng qua con trai cũng chỉ đang nhìn nhận sự việc!"

"Hừ!" Sau đó, Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật ra trên đời này có không ít đồ vô lại vì chuyện làm bẩn danh tiết con gái nhà người ta này cũng có, đương nhiên ta sẽ không vì lời đồn này mà kết luận về một người, nhưng ta hận nhất chính là người trăm phương ngàn kế, nếu thực sự như lời Ngọc quận chúa nói, ngay từ đầu nàng ta đã có ý với Quân nhi chúng ta, mất tâm cơ lớn như vậy để hoàng thượng tứ hôn gả cho Quân nhi, vậy tâm cơ người này đủ thâm trầm. Không phải Ngọc quận chúa đã nói rồi sao? Vợ lão nhị rất quen với Ngọc quận chúa, người bạn mình thích nhiều năm như vậy nàng ta cũng muốn cướp, có thể thấy được nhân phẩm rất kém, để người như vậy ở bên cạnh sao có thể an tâm chứ?"

Sau đó Thẩm Trấn lại cười nói: "Mẫu thân quá lo lắng rồi!"

"Hy vọng là ta quá lo lắng, được rồi, ta cũng mệt rồi, tất cả các con đi xuống đi!" Sau đó, Thẩm lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo tất cả bọn họ giải tán. Sau đó Thẩm Trấn, Thẩm Quân và Diêu thị chào rồi đi ra.

Xuân Hoa đưa Vô Ưu về viện của nàng, Vô Ưu để nàng đi về. Vô Ưu vừa vào viện, Liên Kiều và Ngọc Trúc vô cùng ngạc nhiên đi lên phía trước nói: "Nhị tiểu thư, ngài như vậy là sao? Sao quần áo lại ướt rồi?" Các nàng nhìn thấy quần áo Vô Ưu ướt một mảng lớn trước ngực.

"Lấy quần áo để thay giúp ta!" Vô Ưu nhìn lướt qua vài tiểu nha đầu làm việc trong viện, không trả lời, xoay người vào phòng.

Liên Kiều và Ngọc Trúc liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nhất định là có chuyện, không nhiều lời, vội vã theo vào, một người mang nước rửa mặt cho Vô Ưu, một người khác thì lấy quần áo sạch sẽ để thay cho Vô Ưu, Thấy chủ tử trầm lặng, Ngọc Trúc vốn là người nhát gan, ngay cả Liên Kiều cũng không dám hỏi đương nhiên nàng càng không dám hỏi, một lát sau, thấy dáng vẻ hai nha hoàn rất thận trọng trước mặt mình, Vô Ưu mới nói ngọn nguồn chuyện hôm nay cho các nàng.

Nghe xong lời nói của chủ tử, Liên Kiều không nhịn được giận trách: "Ngọc quận chúa này thật là giữa người và người không nên nhắc đến khuyết điểm riêng tư của người khác! Ngài nói cô gia thật sự không thích nàng ta, nàng ta còn dính lấy, nàng ta chưa từng nghĩ đến danh tiếng của mình khó nghe sao? Giờ, bóc những chuyện thối rữa này ra, hại nhị tiểu thư ngài khổ!" 

Ngọc Trúc cũng rất lo lắng, nói: "Nhị tiểu thư, cô gia nói như thế nào? Có phải lão phu nhân cũng tức giận hay không?"

"Nhất định lão phu nhân sẽ nổi giận, hình như bà ấy vốn không thích nhị tiểu thư nhà chúng ta! Nhị tiểu thư, tại sao cô gia không cùng về với ngài? Có phải cô gia cũng tức giận hay không?" Liên Kiều hỏi.

"Không biết!" Ngồi vào bàn bát tiên lấy một chén trà nóng Vô Ưu lắc đầu. Nghĩ thầm: Vừa rồi lúc Thẩm Quân biết nàng chính là người tài giỏi tiểu Vương quả thực rất ngạc nhiên, hơn nữa hình như cũng rất tức giận, nhưng qua một lát hắn còn bảo vệ mình như vậy, mà lúc mình đi ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn nàng, nàng cũng không rõ trong lòng hắn nghĩ như thế nào lắm! Nghĩ lại có lẽ hắn cũng tức giận vì mình lừa hắn đi? Thật ra hắn không thích mình, nàng không phải là người vợ chân chính của hắn, chắc hắn cũng không quan tâm thế nào đi? Đối với hắn mà nói có lẽ chỉ là một việc không quan trọng?

Thấy Vô Ưu nói không biết, hình như Liên Kiều lại gấp gáp sốt ruột, Ngọc Trúc cũng rất lo lắng, dù sao Liên Kiều nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được nói: "Sao ngài lại nói không biết chứ? Nếu cô gia không vui, ngài cần phải mau chóng giải thích với ngài ấy nha?

"Nếu hắn tin tưởng ta, ta giải thích cũng vô ích, nếu hắn không tin, cũng không cần ta giải thích!" Nói xong, Vô Ưu xoay người đi tới bàn sách, đưa tay một quyển sách Thẩm Quân đọc lên xem. Hôm qua nàng không có chuyện gì tùy ý lật quyển sách này hai trang, kết quả thấy được rất nhiều chuyện thú vị, vì vậy liền không nhịn được lại đọc.

Nhìn thấy dáng vẻ nhị tiểu thư thản nhiên bình tĩnh, Liên Kiều biết đây là tính cách của chủ tử nàng, lắc đầu, chỉ đành thở dài một hơi! Ngọc Trúc thấy thế, đẩy Liên Kiều một cái, cười nói: "Liên Kiều tỷ tỷ, nhất định là nhị tiểu thư tự có ý nghĩ của nhị tiểu thư, chúng ta vẫn nên không làm phiền ngài ấy, chúng ta nhanh đi thôi?"

".." Liên Kiều bất đắc dĩ, ừ một tiếng, cùng Ngọc Trúc đi ra ngoài.

Sau khi hai người các nàng rời khỏi đây, Vô Ưu giương mắt nhìn xuống, sau đó tiếp tục đọc quyển sách trên tay. Tự nói với mình trong lòng: Không thể để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, nàng vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó...

Bên trong một đinh nghỉ mát trong vườn hoa Thẩm gia, Thẩm Trấn và Thẩm Quân ngồi đối diện nhau ở bàn đá, trên bàn đá bày hai chén trà xanh, Thẩm Trấn đã đuổi người hầu đi, chỉ còn lại hai anh em bọn họ nói chuyện.

"Đại ca giữ ta lại là có chuyện muốn nói với ta?" Thẩm Quân nhìn Thẩm Trấn đối diện.

"Ngươi thấy chuyện Ngọc quận chúa hôm nay thế nào?" Ngược lại Thẩm Trấn đi thẳng vào vấn đề.

Hạ mi, Thẩm Quân nói: "Hình như đại ca rất quan tâm đệ muội của huynh!"

Nghe nói như thế, Thẩm Trấn không nhịn được cúi đầu mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Lẽ nào đệ còn nghi ngờ huynh trưởng của đệ sao? Mặc dù nói anh chồng và em dâu có rất nhiều chỗ cần tránh, nhưng đệ và ta cũng không phải người đọc sách cổ hủ, nếu không phải vì dốc sức phục vụ triều đình, chúng ta cũng xem như là con cái trong giang hồ, chỉ cần ngay thẳng, trong lòng quang minh lỗi lạc là tốt rồi!"

Lời nói của Thẩm Trấn làm khuôn mặt Thẩm Quân không khỏi hơi đỏ lên, cảm thấy hình như lời nói của mình nặng, vì vậy vội vàng nói: "Đại ca, vừa rồi đệ đã nói sai!"

"Đệ ta tay chân, nói sai nói đúng cũng không cần gấp, nên biết rằng thật ra chuyện ta quan tâm đệ muội thật ra là quan tâm đệ!Lần lập gia đình này, ta biết đệ rất không cam lòng, nhưng rốt cuộc Thánh mệnh khó vi phạm, nhưng người như đệ muội suy cho cùng cũng giống với những cô gái bình thường, ta nghĩ ngược lại cũng xứng với đệ, hơn nữa hai người đã sống chung với nhau nhiều ngày cũng không tệ, nên biết rằng tu nghìn năm mới được cùng chăn gối, nếu đã có duyên phận này vậy thì thật tốt mà đi qua, đừng để mấy chuyện râu ria không đáng kể này ảnh hưởng đến hai người!" Lời nói của Thẩm Trấn vô cùng chân thành.

Đối với lời nói của Thẩm Trấn, Thẩm Quân không nói lên được gì, dù sao huynh ấy hoàn toàn không biết quan hệ chân chính giữa hắn và Vô Ưu, vì vậy chỉ đành gật đầu nói: "Lời nói của đại ca đệ nhớ kỹ, trong quân doanh còn có việc, nếu không có chuyện gì khác, vậy đệ đi trước đây!" Nói xong, Thẩm Quân đứng lên.

Nhìn đệ đệ mình đứng lên, Thẩm Trấn lại nói một câu: "Tính tình của đệ ta làm đại ca rõ nhất, đại khái điều đệ không cam lòng nhất chính là bị một tiểu nữ tử đùa bỡn một hồi, thật ra lúc đầu muội ấy nữ giả nam trang cũng là chuyện xảy ra do có nguyên nhân, thế nào là đại nam tử? Nên là trong bụng phải có ý chí chèo thuyền!"

Ngược lại lời nói Thẩm Trấn lại một câu nói trúng, hiểu rõ thực sự là đại ca, tuy rằng tính cách Thẩm Quân cẩn thận khiêm tốn, cương nghị giỏi giang, nhưng khuyết điểm trong tính cách chính là tự phụ, nói dễ nghe đó là cao ngạo, khó nghe mà nói chính là bảo thủ, đương nhiên khuyết điểm đó rất ít khi lộ ra ngoài, chỉ khi gặp phải chuyện tình cảm mới có thể biểu hiện ra ngoài! Nghe thấy lời nói của Thẩm Trấn, Thẩm Quân gật đầu một cái, quay đầu đi.

Thẩm Quân đi rồi, xa xa Diêu thị nhìn thấy Thẩm Quân rời đi, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại một người Thẩm Trấn, mới đi đến, vào đình nghỉ mát, ngồi bên người Thẩm Trấn, cười nói: "Đại gia, vừa rồi chàng và nhị thúc nói gì?"

"Không có gì, chỉ khuyên đệ ấy đừng giở tính trẻ con, chung sống với đệ muội thật tốt mà thôi!" Thẩm Trấn trả lời.

Nghe nói như thế, Diêu thị xụ miệng, nắm một nắm hạt dưa trên bàn đá, vừa cắn vừa nói: "Đại gia, ta phát hiện hình như chàng rất quan tâm bọn họ!"

"Đệ ấy là huynh đệ của ta, đương nhiên ta quan tâm!" Sau khi nói, Thẩm Trấn đưa tay cầm một thanh kiếm lên bắt đầu lấy khăn tay lau.

"Nhị thúc là huynh đệ chàng không sai, nhưng ta nghe thấy hôm nay chàng chỉ cầu tình cho vợ của huynh đệ chàng đó!" Trong lời nói của Diêu thị có ghen tuông.

Nghe nói như thế, Thẩm Trấn liếc mắt nhìn Diêu thị, vừa lau kiếm vừa nói: "Nhị đệ và đệ muội là một thể, bọn họ một người tốt, đương nhiên là một người khác cũng tốt! Lại nói ta chỉ nói mấy lời công đạo mà thôi!"

Thật ra lời nói của Thẩm Trấn cũng không chê được, ngược lại Diêu thị lại nói: "Lần này lão phu nhân quả thật rất tức giận! Chàng biết lão phu nhân vốn chướng mắt đệ muội này, xuất thân, tướng mạo, gia thế cái nào có thể xứng với lão nhị nhà chúng ta nha. Lần này lão phu nhân không cho vợ lão nhị ở lại đó!"

"Chỉ cần đệ muội tốt, thời gian lâu dần đương nhiên sẽ nhìn thấy lòng người, nàng làm tốt chuyện nàng nên làm là tốt rồi!" Điều Thẩm Trấn không thích nhất ở Diêu thị chính là khuyết điểm nhiều chuyện của nàng.

"Nhưng mà, nếu không phải vợ của lão nhị, chân của chàng cũng sẽ không tốt lên như vậy! Được rồi, ta vẫn nên sang chỗ vợ lão nhị bên kia nhìn xem, an ủi muội ấy một chút đi, nói không chừng sau này muội ấy lại nghĩ ra cách gì, chân của chàng đó để muội ấy chữa hết là được rồi!" Nói xong, Diêu thị đứng dậy đi.

Nhìn bóng lưng Diêu thị, Thẩm Trấn lắc đầu, chẳng qua nàng vừa đi, hắn liền có thể an tâm lau thanh kiếm này một chút, đã nhiều năm hắn không chạm đến thanh kiếm này, trước đây chính là thanh kiếm yêu thích không buông tay...

Rất nhanh đã đến lúc xế trưa, Vô Ưu ngồi ở bàn đọc sách bỗng nhiên nghe thấy phía bên ngoài có người gọi một tiếng: "Nhị nãi nãi, đại nãi nãi đến!"

Vô Ưu đang đọc đến chỗ mấu chốt, nghe thấy âm thanh này, không khỏi nhíu mày. Bởi vì nàng biết Diêu thị này thích nói, ngồi xuống một cái sẽ không dứt, để nàng có thể ngồi xuống đọc sách lại, có lẽ cần thời gian thật dài, nhưng lại không thể không ứng phó với nàng, vì vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy, ra đón!

"Đệ muội, ở nhà làm gì chứ?" Vừa mở cửa ra, Diêu thị cười chúm chím đi đến.

"Đại tẩu đến rồi, cũng không có chuyện gì, chỉ là tùy ý lật sách mà thôi!" Vô Ưu cười bảo Diêu thị ngồi xuống, cũng nhanh chóng phân phó bọn nha hoàn đi pha trà đến.

Diêu thị cười ngồi xuống nói: "Đệ muội nha, các ngươi đều có học vấn, không giống đại tẩu ta không biết được mấy chữ, mấy năm nay việc quản lí việc nhà đó đều là bọn hạ nhân đọc sổ sách cho ta nghe!"

"Chúng ta không có tài năng, vì vậy cũng chỉ tùy ý lật sách mà thôi. Đại tẩu là một người giỏi giang, tùy ý nghe một chút đã có thể quản lý cả nhà lớn như vậy!" Vô Ưu nịnh hót không thiếu.

"Ha ha..." Lời nói của Vô Ưu làm Diêu thị cười một hồi: "Đệ muội là người biết nói chuyện, ta cũng không biết nên nói như thế nào!"

"Đại tẩu, mời uống trà!" Sau khi Liên Kiều dâng trà, Vô Ưu tự mình bưng đến trước mặt Diêu thị.

"Ừ." Diêu thị bưng trà qua, cúi đầu uống hai ngụm, sau đó quan sát Vô Ưu, mới nghiêm nghị hỏi: "Đệ muội, muội không sao chứ?"

"À, vẫn tốt." Vô Ưu sờ mặt một cái nói. Nghĩ thầm: Có lẽ không giả vờ một chút, nàng sẽ nghi ngờ mình, dù sao ở cổ đại như vậy cũng là bị nhận uất ức, bị nhận vũ nhục!

Nghe nói như thế, Diêu thị lại thân thiện khuyên nhủ: "Đệ muội, muội đừng để trong lòng. Ngọc quận chúa đó nha thật sự là quen điêu ngoa tùy hứng rồi, muội nghĩ đi nàng ta muốn gả cho nhị gia chúng ta không phải ngày một ngày hai, bây giờ lại chế giễu muội gả đến, nàng ta không gả được, vì vậy liền trút hết mọi cơn giận lên người muội, điều này cũng là lòng ghen tỵ của phụ nữ mà thôi! Tuy rằng muội bị tức giận, nhưng cũng đừng để trong lòng, dù sao người ta là đời sau của công chúa, cháu gái của thừa tướng, chúng ta lại hơi đuối lý với người ta, quá khứ đã trôi qua rồi. Hình như lão phu nhân vẫn hơi tức giận, sau này muội phải cẩn thận một chút, hầu hạ tốt lão chủ tử nhà chúng ta mới là lẽ phải!"