Y Kiến Chung Tình

Chương 5




Tôn Địch gọi tất cả y tá cùng Diệp Thu Hàm vào Phòng làm việc của cô, tập trung nhìn một vòng rồi mới mở miệng: "Tôi chỉ cần năm phút của mọi người, coi như là mở một cuộc họp nhỏ, những người hôm nay không có mặt ở đây nhờ mọi người truyền đạt một chút. Trước kia tôi đã nói qua chuyện này, hôm nay nhấn mạnh một lần nữa, bác sĩ Trình Sở Tiêu là nhân vật mà bệnh viện đặc biệt coi trọng, chủ nhiệm Lý đã sắp xếp Diệp Thu Hàm chăm sóc những thứ cần thiết cho cuộc sống sinh hoạt của bác sĩ Trình rồi, những người khác cũng không cần mượn cớ đi làm phiền bác sĩ Trình, nếu không tôi chỉ có thể báo cáo lên chủ nhiệm, tôi khuyên mọi người cũng không cần phải tự chuốc họa vào thân!"

Tôn địch vừa dứt lời ngoại trừ Phùng Lệ vẫn đang cúi đầu, mọi người khác đều tỏ ra hiểu rồi, đều cảm thấy cách sắp xếp như vậy rất hợp lý, đối tượng của Trình Sở Tiêu nhất định không phải là người bình thường, không những có gương mặt xinh đẹp, dáng dấp cũng phải giống như người mẫu vậy, trong khoa ngoại trừ y tá trưởng đã kết hôn rồi, những người khác đều không là gì, Diêp Thu Hàm bất luận là từ phương diện nào nói trêи cũng tưởng đối ổn, vì vậy mọi người cũng không có dị nghị gì.

Diệp Thu Hàm trở lại phòng làm việc nghĩ lại chuyện xảy ra hai ngày hôm nay có chút buồn cười, vừa nãy thấy thái đô của Phùng Lệ cộng thêm lời nói của y tá trưởng, lại nhớ lại ánh mắt hôm qua của Phùng Lệ, cô nàng này không phải vì cho rằng mình cũng có ý đồ gì với Trình Sở Tiêu như cô ấy chứ?

Aiz, cái tên Trình Sở Tiêu này còn chưa làm gì, chưa nói gì đã dẫn tới sóng gió lớn như vậy, nếu như hắn đa tình một chút thì sợ rằng nguyên cả bệnh viện này đều ầm ĩ lên mất thôi, nhưng mà vẫn may từ góc độ tiếp xúc ngày hôm qua cảm thấy con người này khá hời hợt, phỏng đoán thì người bình thường hắn ta cũng không coi trọng.

Bận rộn cho tới trưa, Diệp Thu Hàm lại nhận một ca nhập viện mới, làm thủ tục nhập viện xong thì đã tới 1 giờ chiều, thế là từ phòng bệnh đi ra liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc tan làm, nếu không sợ là không đi xem hết mấy ngôi nhà mà môi giới nhà đất giới thiệu.

"Lão đại, bệnh nhân giường số sáu có mấy cái kết quả xét nghiệm còn chưa có, tôi buổi chiều còn phải đi tìm nhà cho bác sĩ Trình, cậu giúp tôi để ý một chút." Trở lại phòng làm việc Diệp Thu Hàm liền trực tiếp đưa toàn bộ bệnh lí đến bàn làm việc của Vu Quốc Tuấn.

Chẳng qua là đợi một hồi cũng không có nghe đối phương đáp lời, Diệp Thu Hàm quay đầu hướng về Vu Quốc Tuấn đang ngẩn người lớn tiếng nói: "Lão đại à, cậu nghĩ gì vậy, tôi nói với cậu, cậu không nghe sao?"

Vu Đức Tuấn lúc này mới lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Hàm: "Thu Hàm a, bác sĩ Trình đợi cô hơn nửa ngày, cô làm gì giờ này mới tới?"

Cái gì! Bác sĩ Trình? Diệp Thu Hàm nhanh chóng nhìn nhìn theo tầm mắt của Vu Quốc Tuấn, quả nhiên nhìn thấy Trình Sở Tiêu đang ngồi ở một chiếc bàn không có người dùng trong phòng làm việc, lại nhìn mọi người cùng Vu Quốc Tuấn một cách thận trọng.

“Bác sĩ Trình, sao anh lại tới đây, có phải còn có chuyện gì cần tôi làm không? Chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được, không cần anh phải đích thân qua đây đâu. Đúng rồi, bác sĩ có phải là không có số điện thoại của tôi, nếu vậy để tôi ghi lại cho anh."

Biểu hiện của Diệp Thu Hàm cũng không khá hơn chút nào, cũng không biết tại sao lại có một kiểu người như Trình Sở Tiêu, là loại có thể làm cho người khác khi đối diện cảm thấy rất hồi hộp, chỉ sợ nói sai một câu thì mọi chuyện hỏng bét .

Trình Sở Tiêu đứng dậy, cả người thì thấy có chút mệt mỏi nhưng tư thế dáng đi vẫn rất thanh nhã .

Chờ hắn đi tới cạnh mình, Diệp Thu Hàm lúc này mới phát hiện vóc dáng Trình Sở Tiêu thật sự rất cao, trong lòng đem hắn ta cùng chiều cao của Trương Diệu Thân 1m76 ra so sánh, cô cảm thấy con người trước mắt này tính thế nào đi nữa cũng phải 1m8 trở lên.

"Tôi không muốn quấy rầy công việc của cô nên không đặc biệt cho người đi tìm cô, tôi tuần sau mới bắt đầu công việc chính thức nên đợi cô cũng không có vấn đề gì, tôi muốn cùng cô đi phòng môi giới tìm nhà, thuận tiện có thể đi xung quanh một chút."

Diệp Thu Hàm gật đầu lia lịa: “Cái này đương nhiên là được. Anh đợi tôi một lát, tôi thay đồ xong thì có thể đi liền.”

Trình Sở Tiêu cùng mình đi tìm nhà thì thực sự không còn gì tốt hơn, như vậy thì không cần phải sợ hắn ta không hài lòng nữa.

Diệp Thu Hàm đối với việc Trình Sở Tiêu đặc biệt tới chờ mình có chút được sủng ái, trong lúc nhất thời cũng có chút bối rối sợ hắn vốn đã chờ hồi lâu không nhẫn lại được, cho nên nhanh cởi nút áo chiếc áo blouse trêи người để thay trang phục được nhanh hơn .

"Bác sĩ Diệp, cô nên đi phòng thay quần áo thì tốt hơn ?" Trình Sở Tiêu mắt thấy Diệp Thu Hàm cởi ra hai cái nút áo xong đã lộ ra ngực, trước đường cong hấp dẫn, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

"A?" Diệp Thu Hàm dừng động tác lại, có chút buồn bực nhìn Trình Sở Tiêu, hồi lâu mặt lập tức liền đỏ, lôi chiếc áo blouse của mình khoác lên liền chạy ra ngoài, những người khác chính là đưa mắt từ Trình Sở Tiêu chuyển đến bên người Diệp Thu Hàm bên này, nhìn bóng lưng Diệp Thu Hàm cuống cuồng chạy ra ngoài. Ở phòng thay quần áo , Diệp Thu Hàm cắn môi nhìn mình trong gương lẩm bẩm: "Thật là mắc cỡ chết đi được."

Vừa rồi vì nhất thời khẩn trương nên trực tiếp cởi chiếc áo blouse, quên bây giờ đang là mùa hè bên trong chiếc áo blouse tay ngắn chỉ mặc một chiếc áo ngực, nếu không phải Trình Sở Tiêu nhắc nhở lúc này mình đã người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi.

Thật là, mình hoảng cái gì chứ, Trình Sở Tiêu lợi hại đi nữa cũng là một người bằng xương bằng thịt thôi, mình không cần phải tay chân luống cuống như vậy .

Trình Sở Tiêu gật đầu một cái cùng Diệp Thu Hàm vào căn nhà rất có khí thế của một công ty bất động sản.

Trình Sở Tiêu vừa bước vào cửa công ty môi giới liền lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, càng có mấy cô gái nhỏ cầm lấy điện thoại ra chụp hình, lại thảo luận sôi nổi Trình Sở Tiêu có phải là minh tinh nước ngoài không, cuối cùng may mà giám đốc đi ra mời hai người vào phòng Vip lúc đó xôn xao ngoài kia mới lắng xuống, sau đó lại tự mình cầm tài liệu tới thay bọn họ giới thiệu nhà.

“Cái này đi.” Trình Sở Tiêu rất thẳng thắn chọn lấy một căn.

Con người này thật đúng là tinh mắt, Diệp Thu Hàm nhìn địa chỉ phía trêи viết thì chính là khu nhà mình ở, còn cụ thể là dãy nhà nào thì cô không biết, ban đầu ba mẹ cô chọn rất lâu mới quyết định mua cái chung cư này, không ngờ rằng Trình Sở Tiêu biết phân biệt nơi nào tốt xấu như vậy.

Diệp Thu Hàm cùng môi giới hẹn xong thời gian xem nhà thì Trình Sở Tiêu đi ra, cô cũng không có nói với Trình Sở Tiêu nhà mình cũng ở đó, bởi vì tìm xong nhà cô lại phải giúp thu dọn bố trí đồ đạc sinh hoạt trong nhà, bình thường hai người cũng không tiếp xúc nhiều như vậy, vì thế cô cũng không cần thiết nói ra chuyện này, như vậy làm cô có cảm giác giống như quan hệ thân thiết quá.

"Đi ăn gì đi" Trình Sở Tiêu vừa nói vừa nhìn Diệp Thu Hàm.

Diệp Thu Hàm vốn nghĩ thời gian còn sớm, vẫn muốn đi tìm Trương Diệu Thân, vừa nghe Trình Sở Tiêu nói như vậy cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa cũng sợ hắn giống như mình đều chưa ăn trưa, nói gì đi nữa cũng không thể vị đại thần này bị đói được, thế là chỉ có thể gật đầu đồng ý .

"Bác sĩ Trình, cô muốn ăn đồ Tây hay đồ ăn Trung Quốc?"

"Đồ ăn Trung đi, đồ ăn Tây mỗi ngày đều ăn nên rất nhớ hương vị đồ ăn Trung Quốc."

Diệp Thu Hàm cười một tiếng dẫn Trình Sở Tiêu đi đến một nhà hàng nổi tiếng món Cua cay, dù sao trong khoa chắc chắn sẽ thanh toán vậy tại sao mình không thể tìm đồ ăn ngon hơn một chút chứ!

Quán ăn lúc này khá vắng, tính luôn Diệp Thu hàm và Trình Sở Tiêu lại cũng mới có ba bàn khách, lúc chờ thức ăn Diệp Thu Hàm nghĩ bản thân mình nên tìm chút chuyện để nói, nếu không cứ ngồi như vậy thôi thì bầu không khí thật không tự nhiên.

"Bác sĩ Trình, nghe nói anh mười hai tuổi trở về Mỹ, không ngờ rằng nhiều năm như vậy tiếng Trung của anh vẫn rất tốt ."

Trình Sở Tiêu cầm ly nước uống một hớp nước sau đó nói: "Chính xác mà nói thì tôi năm tuổi quay lại Trung Quốc, nhà tôi thực hiện ba thứ tiếng để giáo ɖu͙ƈ, tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Đức.

Diệp Thu hàm một lần nữa thấy khí chất của Trình Sở Tiêu thật sự quá tốt, không những tư thế dáng đi thanh nhã nay cả động tác uống nước cũng làm người khác không thể rời mắt.

"Nhà anh di dân đến Mỹ sao?"

"Không phải, tôi vốn là quốc tịch Mỹ, bố mẹ tôi đều cho rằng tôi nên về Trung Quốc tiếp thu nền giáo ɖu͙ƈ cơ bản, cho nên tôi học xong tiểu học mới trở lại Mỹ."

Diệp Thu Hàm gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó thì không nói thêm gì nữa, bầu không khí một lúc sau lại trở nên nặng nề.

"Vậy bác sĩ Trình… anh tại sao lại muốn đến Trung Quốc làm việc?" Không có đề tài để nói cũng phải sáng tạo đề tài, bản thân Diệp Thu Hàm cảm thấy ăn bữa cơm này thực sự là rất mệt, nhưng bởi vì món ăn mình thích nên chịu mệt chút cũng được.

"Môi trường xã hội Trung Quốc cũng không tệ, càng quan trọng hơn đó chính là tính thách đấu với bệnh tình của người bệnh, trong ấn tượng của tôi người dân nước ta rất không bằng lòng đến bệnh viện khám bệnh, bình thường đều là bệnh tình kéo dài tới khi nghiêm trọng quá mức rồi mới tới, tôi muốn cứu chữa càng nhiều bệnh nhân mắc bệnh tim hơn, hơn nữa đây là quê hương thứ hai của tôi, vì vậy đến Trung Quốc là một sự lựa chọn rất tự nhiên thôi, tôi từ chối một số công việc cũng coi như là nghỉ phép đi."

Không ngờ rằng một người như Trình Sở Tiêu lại có thể cùng mình nói nhiều lời như vậy, Diệp Thu Hàm ngược lại cảm thấy con người này bề ngoài rất hời hợt, nhưng tính cách cũng không tệ lắm, nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lúc hai người đang nói chuyện, phục vụ viên đã bắt đầu dọn thức ăn lên, nhìn trêи bàn một đĩa cua cay, một đĩa tôm cay, cùng một đĩa tôm rang mè, Diệp Thu Hàm không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

"Món rau trộn này cũng là đặc sản của nhà hàng chúng tôi, là ông chủ của chúng tôi đăc biệt dành tặng hai vị." Phục vụ viên vừa nói vừa hướng bên cạnh khua tay múa chân một cái, tỏ ý đây là ông chủ đích thân chuẩn bị cho Trình Sở Tiêu cùng Diệp Thu Hàm.

"Thật sự sao, vật thật cám ơn ông chủ của các vị!" Diệp Thu Hàm bởi vì thỉnh thoảng sẽ theo ba mẹ đến đây ăn cho đỡ thèm, cho nên cũng biết bàn thức ăn này thực sự không rẻ.

"Cô khách khí rồi, hiếm thấy chàng trai đẹp trai như vậy, vợ của tôi muốn đưa thêm món ăn này, nhưng cô ấy không tiện qua đây, các vị từ từ dùng, tôi không làm phiền mọi người nữa."

Ông chủ cười ha hả nói xong thì đi, nhưng đem sự xinh đẹp qua mức của Trình Sở Tiêu ra mà nói, cô đã cảm nhận được đi với người có giá trị cao như Trình Sở Tiêu đến đâu đều có thể hưởng được sự đãi ngộ rất đặc biệt.

"Bác sĩ Trình, anh có thể ăn cay không, nếu như không thích tôi sẽ chọn những món ăn khác, nhà hàng này cũng có mấy món ăn không cay đó." Diệp Thu Hàm lúc này mới nhận ra mình chọn đều là món mình thích ăn, căn bản quên đi khẩu vị của Trình Sở Tiêu.

"Tôi có thể ăn cay, chẳng qua là hình như hơi nhiều đồ ăn thì phải?" Nhìn trêи bàn ba dĩa ma lạt hương màu đỏ kia cùng với một dĩa rau trộn, Trình Sở Tiêu cảm thấy đồ ăn nhiều cũng có chút lãng phí.

Diệp Thu Hàm bực bội cười ra tiếng: "Lượng đồ ăn như vậy không nhiều, những thứ này không lấp hết bụng được đâu, có phải gọi nhiều hay không một lát nữa thì biết."

Vẫn may trêи mặt Trình Sở Tiêu cũng không có bất cứ biểu cảm gì, những người khác chính là căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cho nên cho nên Diệp Thu Hàm cảm thấy vẫn ổn

Hai người cùng nhau rời đi, đứng ở bên lề đường đợi nửa ngày cũng không bắt đươc xe

Bệnh viện nếu như đã coi trọng Trình Sở Tiêu như vậy tại sao lại không cấp cho hắn ta một chiếc xe, Diệp Thu Hàm cả người toát đầy mồ hôi không kiềm được bắt đầu oán trách.

"Viện trưởng Phương dự định cấp cho tôi một chiếc, nhưng mà tôi cảm thấy không cần thiết dùng tài nguyên công cộng như vậy vì vậy không lấy."

Diệp Thu Hàm giật mình thiếu chút nữa nhảy cỡng lên, người này thật sự biết đọc suy nghĩ hay sao, nếu không làm sao có thể biết mình đang nghĩ gì!

"Biểu cảm của cô làm tôi cảm thấy mình nên giải thích với cô nguyên nhân vì sao chúng ta đợi xe ở đây, tôi không biết đọc suy nghĩ người khác." Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu hàm một cái lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm trêи đường xe chạy .

Diệp Thu Hàm ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi thật đúng là bị sợ hết hồn. Bác sĩ Trình, xung quanh bệnh viện chúng ta không tiện bắt xe cho lắm, nếu không chúng ta ngồi xe điện ngầm có được hay không?"

"Tôi không có vấn đề, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được."

Sao không nói sớm đi, nếu không phải sợ hắn không thích ứng, mình tội gì bị phơi nắng như vậy, xe điện ngầm đầy đủ máy điều hòa không khí mát mẻ đó! Diệp Thu Hàm âm thầm liếc mắt, sau đó lập tức dẫn Trình Sở Tiêu đến trạm tàu điện ngầm.

Tìm được địa chỉ công ty môi giới, Diệp Thu Hàm vì để cho Trình Sở Tiêu cảm giác mình đối công việc này rất coi trọng, cố ý giới thiệu: "Bất động sản Phổ Danh là công ty môi giới tốt nhất thành phố chúng tađấy, chúng ta trước tiên đến đây tham khảo một chút, nếu như không có thích hợp tôi sẽ tìm thêm địa chỉ mấy văn phòng môi giới khác, đến lúc đó có thể đi xem một lần nữa."