Diệp Thu Hàm bắt đầu tỉ mỉ nghĩ lại quá trình mình và Trình Sở Tiêu quen biết nhau, nhớ là lúc giúp Trình Sở Tiêu tìm nhà và dọn dẹp nhà anh còn đối với mình rất lãnh đạm và không thân, lại từng giải quyết việc chung hỏi chủ nhiệm Lý đã sắp xếp mình theo anh ta học tập hay chưa, lại thường xuyên kiểm tra thái độ làm việc của mình.
Sau đó dường như là từ sau khi mình nấu cho anh ta một bữa cơm mọi việc bắt đầu thay đổi, không ngờ vì nguyên nhân giới tính mà được đặc biệt vào đội học tập, tiếp theo là bởi vì ở gần nhau mà trở thành trợ lí phụ trách sắp xếp phối hợp nhân viên phẫu thuật của Trình Sở Tiêu, không những có cơ hội thực hiện một số thao tác đơn giản trong ca mổ mà cũng được trả tiền nhiều hơn người khác.
Tiếp theo nữa là anh chỉ đạo hướng dẫn mình một cách kiên trì vô hạn, dù cho bản thân mình làm việc theo cảm tính nhẹ dạ giúp bệnh nhân trả trước phí phẫu thuật, thậm chí trong phòng phẫu thuật phạm sai lầm anh đều dùng các phương pháp đặc biết để uốn nắn bản thân mình, hơn nữa còn ở trước mặt bố mẹ mình tỏ ý muốn toàn lực bồi dưỡng mình, dựa theo tính cách thường ngày của Trình Sở Tiêu sẽ không nhiệt tình đối xử với người khác như vậy.
Lại nghĩ đến Trình Sở Tiêu đối với Trương Diệu Thận phạm sai lầm lại rất nghiêm khắc, mà đối với mình tuy rằng cũng công bố trừng phạt nhưng về việc tư lại đưa cho mình xem đĩa ghi hình phẫu thuật, không chỉ có vậy anh còn dựa vào danh nghĩa phẫu thuật tư nhận để mình có thể tiếp tục vào phòng phẫu thuật quan sát.
Mà tối hôm nay lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói rằng muốn bác sỹ chủ trị khác tiến cử mình tham gia phẫu thuật, có thể tưởng tượng trong khoa căn bản không có ai có thể từ chối lời tiến của của Trình Sở Tiêu.
Nghĩ đến đây Diệp Thu Hàm nằm không yên nữa, ngồi dậy dựa vào đầu giường rồi tiến hành phân tích kĩ hơn, cô trước đây không phải không nghĩ đến việc Trình Sở Tiêu sao lại trọng dụng bản thân như vậy, chỉ là mỗi lần cô đều chưa kịp nghĩ đã bị việc khác cắt ngang rồi.
Nếu như nói vì cô làm được nhiều việc cho nên Trình Sở Tiêu trả tiền cho cô nhiều hơn người khác thì có thể miễn cưỡng nói được, vậy thì tất cả việc khác bao gồm cả việc chọn mình làm trợ tý đều không tìm được lí do gì hợp lí để giải thích!
Diệp Thu Hàm không quá tin vào lời nói bản thân cô có thiên phú, có lẽ năng lực hiểu biết phẫu thuật của cô tương đối tốt nhưng khẳng định rằng
không ưu tú đến mức khiến Trình Sở Tiêu tán thưởng như thế, toàn khoa tim ngoại có cả khối người trí lực tốt, bản thân mình tuyệt đối không đặc biệt như thế!
Không lẽ Trình Sở Tiêu có suy nghĩ khác đối với cô?
Trong lòng Diệp Thu Hàm hiểu rằng nếu như là lí do này, vậy thì tất cả mọi việc coi như đều được làm rõ rồi, nhưng lí do này dù cô có bị đánh chết cũng không dám nghĩ cũng không dám tin!
Dựa vào thân phận địa vị và điều kiện của Trình Sở Tiêu thì muốn có người đẹp như thế nào cũng không hề khó, đoán rằng người theo đuổi anh cũng không ít, Lưu Tâm Viện chỉ nhìn thấy anh một lần đã theo đuổi anh rồi đó?
Trình Sở Tiêu khuôn mặt đẹp trai, body chuẩn, học lực cao, thu nhập lại càng cao, hơn nữa không có chút gì đam mê bất lương cũng không đào hoa, nếu không cũng không thể dứt khoát cự tuyệt Lưu Tâm Viện như vậy.
Một người đàn ông gần như hoàn mỹ như vậy sẽ nhìn trúng bản thân thật không đúng chút nào, đã vậy lại là một bác sĩ nội trú thích làm việc theo cảm tính? Cô thật sự không tự kỷ trêи mức như vậy.
Hồ đồ rồi! càng nghĩ càng hồ đồ! Diệp Thu Hàm dùng sức xua đuổi những suy nghĩ hỗn loạn này, không thể phân tích tiếp được nữa rồi, nhưng trong lòng thấp thoáng cảm thấy Trình Sở Tiêu đối tốt với mình như vậy thực sự là không bình thường chút nào, lại không biết động cơ anh làm như vậy rốt cuộc là gì?
“Không nghĩ nữa, cùng lắm thì sao này cố gắng giữ khoảng cách.” Mình và Trình Sở Tiêu một nam một nữ cùng vào cũng ra thực sự không tốt lắm, Diệp Thu Hàm nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau Trình Sở Tiêu như thường lệ chờ Diệp Thu Hàm ở dưới lầu, và như thường lệ Diệp Thu Hàm đúng 6h10 xuất hiện.
Trình Sở Tiêu nhìn bộ dạng tóc tai lộn xộn và uể oải không phấn chấn của Diệp Thu Hàm bèn hỏi: “Tối quá ngủ không ngon à?”
Diệp Thu Hàm không nhìn Trình Sở Tiêu, chỉ tùy ý gật đầu: “ ờ”
“Còn đang nghĩ chuyện của Trương Diệu Thân sao?”
Diệp Thu Hàm lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là ngủ không ngon.”
Trình Sở Tiêu nghe vậy cố ý quay đầu nhìn Diệp Thu Hàm một cái, sau đó không nói gì nữa, hai người im lặng đi đến trạm tàu điện ngầm.
Trình Sở Tiêu phát hiên chẳng qua là chỉ một đêm, thái độ của Diệp Thu Hàm đối với mình thay đổi không ít, rõ ràng tối qua tiễn cô về nhà còn rất bình thường, sao đột nhiên trở nên không muốn nói chuyện với mình, hơn nữa thường ngày hai người đều sánh vai đi cùng nhau, nhưng bây giờ người phụ nữ này hoặc là sẽ đi phía sau mình một chút, hoặc là đi trước mình hai bước, dù sao cũng sẽ không đi cùng mình.
Là nguyên nhân gì khiến cô thay đổi như vậy? Trình Sở Tiêu cho rằng anh đều tiến hành theo trình tự, không hề biểu hiện suy nghĩ nào trong lòng, nếu đã như vậy thì chỉ có thể là Diệp Thu Hàm tự cảm nhận được có điểm không bình thường.
Không ngờ cô cũng rất nhạy bén, Trình Sở Tiêu chăm chú nhìn Diệp Thu Hàm đi phía trước mình mỉm cười.
Đến tầng 7 bệnh viện, Diệp Thu Hàm chỉ nói một tiếng: “Tôi đi làm việc đây.” Liền nhanh chóng quay người đi về phòng làm việc.
Trình sở Tiêu cũng không để ý thái độ của cô, chỉ cười một cái rồi đi đến phòng làm việc của mình.
Diệp Thu Hàm bởi vì mấy ngày trước chuẩn bị bài giảng mà tích lại không ít công việc, cho nên vừa vào phòng làm việc cô đã bận rộn không ngừng nghỉ, đến giờ nghỉ trưa mới do dự xem có nên đi hỏi Trình Sở Tiêu có việc cần mình làm hay không, nghĩ một lát bèn quyết định đi qua đó một chuyến, dù sao mình cũng là trợ lý của anh ấy, những việc nên làm vẫn là cần làm.
“Thu Hàm, bây giờ là giờ ăn cơm, em đi đâu vậy?” khi đi qua trạm y tá vừa lúc đụng phải Tôn Địch đi ra.
Diệp Thu Hàm cười nói: “Bận cả buổi sáng rồi, muốn đi xem bác sỹ Trình có công việc cần bố trí không.”
“Đừng đi nữa, chị vừa nhìn thấy bác sĩ Trình ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài rồi?” Diệp Thu Hàm rất ngạc nhiên, cô cho rằng Trình Sở Tiêu sẽ ở phòng làm việc chờ cô cùng đi ăn cơm chứ.
Tôn Địch nhiệt tình khoác tay cô nói: “Đúng vậy, chị Tôn còn có thể lừa em sao, chị còn đặc biệt hỏi một câu, bác sỹ Trình nói anh đi ra ngoài ăn cơm. Thu Hàm, chị em ta lâu rồi chưa nói chuyện với nhau. Đi, hôm nay chị Tôn mời em!”
Tuy nhiên rất kì lạ là Trình Sở Tiêu không đợi mình, nhưng Diệp Thu Hàm cảm thấy như thế cũng phù hợp với tâm ý của mình, thế là vui vẻ cùng Tôn Địch đi ra ngoài.
“Thu Hàm, em thật có tiền đồ rồi, bác sĩ Trình coi trọng em như vậy, em đó, tiền đồ sau này sẽ tươi sáng rồi.” đồ ăn dọn lên xong Tôn Địch liền khen Diệp Thu Hàm một hồi.
Diệp Thu Hàm nghe xong lời của Tôn Địch bỗng muốn nói lại thôi, khoa ngoại tim mạch bọn họ không có bác sỹ nữ nào khác, thường ngày bản thân cô lại bận rộn không ngừng, tuy rằng nói làm việc lâu như vậy rồi nhưng ở đơn vị cũng không có người có thể nói chuyện thương lượng, cho nên ngoài Tôn Địch ra Diệp Thu Hàm thật không biết cùng ai thổ lộ tâm sự
“Sao vậy, Thu Hàm, có tâm sự gì sao?” Tôn Địch chỉ nhìn đã biết Thu Hàm có lời muốn nói.
Diệp Thu Hàm thoáng suy nghĩ rồi nói: “Chị Tôn, em hỏi chị một chuyện, chị tuyệt đối không được cười em.”
“Chị coi cô như em gái, cô nói chị có thể cười cô sao?”
Mặc dù Tôn Địch nói như vậy nhưng Diệp Thu Hàm vẫn có chút do dự hỏi: “Chị Tôn, em cảm thấy bác sỹ Trình đối với em có chút đặc biệt tốt, chị nói xem có vấn đề gì không?”
Tôn Địch khúc khích cười: “Em ngốc à, bác sĩ Trình tốt với em có phải là chuyện tốt không, sao em có thể hỏi câu này chứ!”
“Không phải, ý em là….., câu này nói thế nào đây!” Diệp Thu Hàm có chút sốt ruột nhưng chính là biểu đạt không được, cũng không thể nói Trình Sở Tiêu có phải nhìn trúng mình rồi không.
Tôn Địch nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Diệp Thu Hàm dần dần dừng cười, nói: “Chị hiểu ý của em, có phải em lo lắng bác sĩ Trình có ý khác đối với em?”
Diệp Thu Hàm mặt hơi đỏ lên: “Có chút suy nghĩ này, nhưng lại cảm thấy thật không có khả năng, nhưng anh ấy trong phòng phẫu thuật luôn bật đèn xanh với em, trong lòng em có chút nghi ngờ.”
Tôn Địch nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Thu Hàm, không phải chị Tôn muốn nói em, nhưng nghĩ như vậy quả thực có điểm dư thừa, theo chị thấy bác sĩ Trình là một người mặt lạnh tim nóng, khi phẫu thuật chị cũng ở hiện trường nhưng chị cảm thấy bác sĩ Trình muốn để em thao tác hoàn toàn là vì em biểu hiện rất xuất sắc. Nhưng mà dù sao nam nữ có sự cách biệt, nếu như trong lòng em nghĩ như vậy thì quan sát nhiều hơn một chút, xem xem bác sĩ Trình có đối xử với người khác như vậy không, có phải là đặc biệt quan tâm đến em không, chờ đến khi em làm rõ ràng rồi hẵng nói.”
Diệp Thu Hàm cảm thấy lời chị Tôn nói thực có đạo lý, lập tức cười: “ Vẫn là chị Tôn có nhiều cách, vậy em tỉ mỉ quan sát một thời gian rồi nói, mong là tự em nghĩ nhiều rồi.”
Tôn Địch hé miệng cười: “Ngược lại chị lại mong là thật, Trương Diệu Thân sao so được với Trình Sở Tiêu? Linh kiện toàn thân anh tra gộp lại cũng không bằng một ngón tay Trình Sở Tiêu! Chị nghe nói Trương Diệu Thân gần đây biểu hiện rất kém cỏi, tính tình ngang ngược đến phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, em nói xem người như vậy em ở cùng anh ta làm gì chứ, sau này kết hôn làm không tốt uống nước lạnh cũng uống không no đâu.”
Diệp Thu Hàm mỉm cười không lên tiếng, việc của Trương Diệu Thân thật ra dễ xử lí, hai người yêu nhau nhiều năm như vậy lời gì cũng có thể nói rõ với nhau. Bây giờ việc quan trọng nhất là làm rõ ràng dụng ý của Trình Sở Tiêu.
Ăn xong cơm Diệp Thu Hàm và Tôn Địch về bệnh viện, Tôn Địch trực tiếp về trạm y tá, Diệp Thu Hàm tiếp tục đi, khi vừa đi đến cửa phòng làm việc nghe thấy thực tập sinh Nhiệm Viễn nói: “Anh Vu, các anh đi theo bác sĩ Trình bổng lộc không ít, sao đến bây giờ cũng không mời ăn bữa cơm, mọi người đều bàn tán mấy lần rồi, các anh ăn thịt chúng tôi đi theo uống chút canh cũng được!”
Nghe câu nói như đùa của Nhiệm Viễn, Diệp Thu Hàm lại để tâm, những người đi theo Trình Sở Tiêu có tiền không phải là bí mật gì, nhưng nhiều hay ít cũng sẽ khiến những người khác ghen tị, năm người Vu Quốc Tuấn dù sao có lý lịch như vậy khiến người ta không đàm tiếu nhiều lời, bản thân mình gì cũng không có, nếu như cứ không bày tỏ một chút thì sẽ bị người khác căm ghét rồi.
Trong lòng bèn nghĩ ra chủ ý, bèn đẩy cửa đi vào nhìn Nhiệm Viễn cười cười: “Trước tiên đừng để anh Vu mời, tôi mời!”
Nhiễm Viện quay đầu vui vẻ nhìn Diệp Thu Hàm: “Cô nghe thấy lời tôi nói rồi à, cô đó à, là nên khao nhất, may mắn đều bị một mình cô chiếm hết rồi.”
“Trước đây cứ bận suốt, bây giờ có thời gian rảnh rồi, anh xem thử tối nay ai có thể đi báo số lượng đi, anh chọn nhà hàng nhưng không thể chọn nhà hàng quá đắt, những người không thể đi thì hôm khác mời.”Diệp Thu Hàm nghe Nhiệm Viễn nói cảm thấy mình thực làm đúng rồi, xem ra mọi người thực sự có thái độ đối với mình.
“OK, tôi đi thống kê số lượng ngay, xem xem ai có thể đi!” Nhiệm Viễn cười haha chạy ra ngoài.
Diệp Thu Hàm cho rằng quyết định này của mình rất tốt, một mặc có thể loại bỏ căm thù của mọi người với mình, mặt khác có lí do này thì khi tan làm không cần đi cùng Trình Sở Tiêu nữa.
Thế là chờ Nhiệm Viễn quay lại nói có 5 6 người, cô liền nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Trình Sở Tiêu.
“Bác sĩ Trình, anh bận không?” khi thấy Trình Sở Tiêu không hiểu sao Diệp Thu Hàm có chút chột dạ.
Trình Sở Tiêu dời mắt từ trêи quyển sổ lên nhìn Diệp Thu Hàm: “Ngồi đi, qua mấy ngày nữa có một ca phẫu thuật, tôi đang xem tài liệu của bệnh nhân.”
“Vậy cần tôi làm gì không?”
Diệp Thu Hàm cảm thấy ngữ khí của Trình Sở Tiêu không khác gì so với ngày thường nên cũng không lo lắng như lúc mới vào nữa.
“Tạm thời không cần, tìm tôi có việc gì sao?” Trình Sở Tiêu nhìn lên màn hình máy tính nói.
“Là thế này, bác sĩ Trình, tối nay tôi hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm nên không thể cùng anh về được.”
“Ok, tôi biết rồi.”
Diệp Thu Hàm cho rằng Trình Sở Tiêu có thể sẽ hỏi thêm nhiều chuyện, không ngờ chỉ nói một câu đơn giản như vậy là không nói gì nữa.
“Còn có chuyện gì sao?” Trình Sở Tiêu liếc nhìn Diệp Thu Hàm đang ngồi ngây ngốc ở đó.
Diệp Thu Hàm lập tức ngượng ngùng đứng dậy: “Không có gì, không có gì nữa, vậy tôi ra ngoài đây.”
Trình Sở Tiêu nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi của Diệp Thu Hàm, nghĩ lại những lời Tôn Địch vừa nói với mình, không kìm được bật cười: Thì ra là cảm thấy mình đối xử tốt với cô ấy quá mới trốn tránh mình, đã như vậy thì mình đổi cách khác vậy!