Nhưng Trường Tình tình nguyện anh hỏi mấy câu dư thừa còn hơn, chẳng lẽ cô phải nói cho một người đàn ông nơi đó của cô vừa ngứa vừa khó chịu hay sao?
Cô sắp điên rồi.
Đồng hồ trên tường kêu tích tích, Tống Sở Di đã quen người bệnh như vậy, anh đứng dậy kéo tấm màn trắng ra, lạnh nhạt nước: “Vào đi, làm kiểm tra, cô nằm lên trên đó, sau đó cởi ra quần”.
“Không… Không cần vậy đâu.” Gương mặt Trường Tình như sung huyết, rốt cuộc không trấn định nổi: “Không phải kỹ thuật của anh cao siêu lắm sao, hỏi mấy câu rồi kê đơn thuốc là được.”
Tống Sở Di đưa lưng về phía cô, anh đeo gang tay trắng vào sau đó nói: “Tiểu thư à, bác sĩ có giỏi đi nữa vẫn phải vọng, văn, vấn, thiết mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, hiện tại tôi cũng không rõ cô bị gì, yên tâm đi, tôi không có suy nghĩ không an phận gì đối với người bệnh, làm nghề như chúng tôi đơn giản xem bệnh như xem thịt heo, tôi gặp qua nhiều bệnh nhân nữ, có người giống như cô, xoắn xít, ngượng ngùng làm kiểm tra, một hai phải đau không chịu nổi mới đến, kết quả sau đó vô sinh, có người còn phải làm phẫu thuật trị liệu.”.
Trường Tình nghĩ tới cảnh tượng phẫu thuật trị liệu đáng sợ đó, đôi môi cô run rẩy, cắn răng mặc kệ tất cả nằm lên giường.
Thôi vậy, dù sao phương diện kia của anh ta cũng không bình thường, không thể coi là đàn ông chân chính, để anh ta làm kiểm tra cũng chẳng sao.
Nằm lên giường bệnh, đôi tay cô không cách nào cởi bỏ dây thắt lưng được.
Tống Sở Di chuẩn bị xong dụng cụ, quay đầu lại nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, đôi mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Yến tiểu thư, có thể nhanh lên không, tối nay khoa thần kinh do tôi trực, có rất nhiều người bệnh chỉ mấy giây đã có thể phát sinh tình huống chờ tôi cấp cứu, nếu cô còn chần chừ như vậy tôi chỉ có thể đổi bác sĩ khác cho cô nhưng cũng là nam đấy, hơn nữa hơn 40 tuổi, chưa kết hôn…”
Gương mặt Trường Tình héo xuống, hơn 40 tuổi chính là biến thái trong biến thái.
Đều là biến thái, cô vẫn tình nguyện lựa biến thái trẻ tuổi lại đẹp trai hơn.
Cô giống như phạm nhân bị đưa lên pháp trường, chờ đến khi cởi đồ nằm ở trên giường, hai mắt cô mở to nhìn lên trần nhà, trái tim đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Đôi môi đằng sau khẩu trang dùng bị cắn lấy, thân thể cũng nóng lên, thẳng đến khi bị đụng chạm, cô như dựng lông mao kêu lên: “Này, tay anh đang làm cái gì vậy hả?”
“Kiểm tra…” Bác sĩ Tống cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bị sưng, có hơi nhiễm trùng.”
Anh xoay người sang chỗ khác, Yến Trường Tình giống như giải thoát, đang muốn bật dậy lại thấy anh cầm cái gì đó giống mỏ vịt đi tới, cô thấy mình chết đến nơi rồi: “Đó là cái gì?”
“Đừng nhúc nhích.” bác sĩ Tống tiếp tục làm kiểm tra sâu hơn.
Trường Tình rất muốn khóc, trăm triệu lần không nghĩ tới lần đầu tiên của tiểu Trường Tình mà cô ra sức bảo hộ cuối cùng bị bác sĩ nam không bình thường nhìn, hơn nữa còn là bạn trai cũ của bạn thân của cô.
Sau này cô không còn mặt mũi gặp người nữa.
5ph đối với Trường Tình mà nói còn dài hơn 5 năm.
“Được rồi.” bác sĩ Tống ngẩng đầu, thấy cô gái nằm trên giường bệnh đỏ mắt như muốn khóc đến nơi, bởi vì đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, chỉ có hai lỗ tai là đỏ rực, giống như cánh hoa sáng mai mới được tắm nước mưa, run rẩy, nhìn mà thấy thương.
Anh dời tầm mắt đi rửa sạch dụng cụ, Trường Tình loạng choạng mặc quần áo vào.
Có thể là kiểm tra lâu, khi chân cô chạm xuống đất, hai chân run lên, cả người không đứng vững, cô vội vươn tay chống lấy cạnh giường.
Tống Sở Di nghe được động tĩnh, anh xoay người đỡ cô một phen, Trường Tình nhìn đến ngón tay trắng nõn nắm lấy tay mình, lại nghĩ tới ngón tay kia vừa nãy…
Cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, kéo rèm che đi ra ngoài tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại đứng ngồi không yên, lần đầu tiên bị đàn ông đụng vào, thật là mất mặt.