Tống Sở Di càng nghe càng thấy không thích hợp, khóe mắt giật giật: “Yến Trường Tình, Em có thể ghê tởm hơn một chút hay không?”
“Người ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Trường Tình cười chột dạ, được rồi, cô thừa nhận mình hơi tà ác một chút.
Đều do Nguyễn Dạng trước kia cứ ở ký túc xá xem anime Nhật Bản, cái gì mà huynh khống, muội khống…
Tống Sở Di mím môi, không nói chuyện.
Không khí lâm vào xấu hổ, Trường Tình cảm thấy nên tìm đề tài mới, đầu óc cô xoay chuyển, lúc này xe dừng ở giao lộ, Tống Sở Di nhìn cô, cô còn chưa nghĩ được gì đột nhiên bật thốt lên: “Đứa bé trong bụng mẹ kế anh mấy tháng rồi?”
Tống Sở Di đen mặt, chẳng lẽ cô ấy không thấy được lúc ăn cơm sắc mặt anh vẫn luôn lãnh đạm hay sao?
Trường Tình cũng muốn vả cho cái miệng của mình một cái, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi, chọc đến chuyện không vui trong lòng anh rồi, nếu anh không muốn nói thì thôi.”
“Tính cách như em có thể ở lại đài truyền hình đến giờ thật là kỳ tích.” Tống Sở Di ấn ấn thái dương, trào phúng nói.
Trường Tình tỏ ra không phục: “Chỉ đối mặt với anh tôi mới như vậy có được không? Ai bảo anh luôn bày ra cái bản mặt dọa người như vậy.”
Tống Sở Di lười phản ứng cô, về đến Yến gia, anh cảnh cáo: “Yến Trường Tình, tôi mặc kệ trước kia em như thế nào nhưng dù sao kết hôn rồi cũng nên chú ý hành vi của mình một chút, tôi không hy vọng ngày nào đó nhìn thấy tai tiếng rối loạn của cô trên báo chí.”
Trường Tình giận điên, lúc nãy anh ta nói giúp cô ở trước mặt Tống Sở Lãnh, cô còn tưởng anh ta tin tưởng cô, thật không nghĩ tới: “Được thôi, anh yên tâm đi, dù ngày nào đó tôi bị người ta bắt cóc cũng tình nguyện tráng sĩ đoạn cổ tay mà bảo toàn thanh danh Tống gia các người.”
Cô đóng sập cửa vào nhà, Tống Sở Di có chút hối hận có phải không nên chọn nhân vật công chúng làm bà xã hay không.
Trường Tình vào nhà, quả nhiên Yến Lỗi kéo cô hỏi thăm chuyện Tống gia, chờ thấy bao lì xì và hộp trang sức, ông vừa lòng gật đầu: “Lúc trước ba còn lo lắng Yến gia chúng ta có cầu bọn họ, hơn nữa con vội vàng lãnh chứng như vậy sợ sau khi kết hôn Tống gia sẽ bạc đãi con, xem nhẹ con, hiện tại ba yên tâm rồi.”
Trường Tình thấy Yến Lỗi vui vẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy Tống Sở Di rất hiểu tâm tư trưởng bối, điểm này đối với cô mà nói vậy là đủ rồi, cô cũng không chờ mong nhiều hơn.
----
Ngày hôm sau Trường Tình cố ý xin nghỉ buổi sáng để chuyển nhà.
9h sáng, Tống Sở Di tới giúp cô dọn hành lý, anh ở một tiểu khu gần bệnh viện Bác Hãn, muốn đi vào phải quẹt thẻ, bấm mật khẩu.
Đi tới tầng 15, Tống Sở Di đi tới mở cửa phòng, anh dặn dò: “Nhớ cho kĩ mật khẩu tôi bấm này.”
Anh bấm mấy con số, Trường Tình mới phản ứng lại, trong lòng có cảm giác kì dị: “Sao lại là sinh nhật của tôi vậy?”
Ánh mắt Tống Sở Di đầy ghét bỏ: “Ba em nói trí nhớ của em không tốt, sợ em không nhớ được cho nên ngày hôm qua tôi đã cài lại rồi.”
Trường Tình: “…”
“Còn có chuyện…” Tống Sở Di còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị lực đạo mạnh mẽ bên trong đẩy ra, một con Labrador màu trắng bổ nhào lên người Tống Sở Di, cái đuôi mềm mềm nhiệt tình lắc lắc, chỉ là khi nhìn thấy Trường Tình, đôi mắt nó bỗng nhiên sáng ngời, ngược lại bổ nhào tới người cô.
Ban đầu Trường Tình bị dọa nhảy dựng lên, nhưng khi nó bổ nào ôm eo cô dùng sức cọ cọ, cô không nhịn được ôm lấy nó hôn hôn: “Con chó thật là đáng yêu, anh nuôi chó hả?”
Tống Sở Di sửng sốt, giải thích: “Vừa nãy tôi định nói trong nhà có nuôi một con chó, là một người bệnh của tôi vừa qua đời năm trước nhờ tôi chăm sóc, hy vọng cô sẽ không để ý trong nhà nuôi chó.”
“Đương nhiên sẽ không, thật ra từ bé tôi đã muốn nuôi có chỉ là ba tôi không cho.” Trường Tình bị bộ dáng đáng yêu của con chó làm cho yêu thích: “Nhưng mà người bệnh kia không có người nhà sao? Sao lại nhờ anh chăm sóc.”
“Ông ấy là một ông cụ góa vợ, con trai chết trẻ, chỉ có con chó này sống cùng ông ấy, bệnh tình của ông ấy rất nghiêm trọng, chỉ có thể làm phẫu thuật nhưng tỷ lệ rất thấp.” Tống Sở Di vừa thay giày vừa nói: “Nếu phẫu thuật thất bại, ông ấy hy vọng tôi có thể thay ông ấy nuôi dưỡng nó, sau đó… phẫu thuật thất bại, đó là lần đầu tiên tôi làm phẫu thuật thất bại.”