Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 20




Trong lòng Trường Tình dâng lên cảm giác kì dị, từ nhỏ đã được nuông chiều, có chị và ba chiếu cố, thật ra con người cô không được nhạy bén, nhiều đạo lý đối nhân xử thế chưa biết được, nhưng một lời này của Tống Sở Di làm cô cảm giác được cuộc sống sau này của cô như có chỗ dựa lớn lao vậy.

Loại cảm giác này không chán ghét chút nào.

Cô thành thật bỏ đồ vào cốp xe, lúc này mới phát hiện trong cốp xe đựng đầy đồ vật, nào là rượu nổi tiếng, đặc sản địa phương, đồ bổ…

Trường Tình quay trở lại ghế phụ, không nhịn được hỏi: “Những đồ vật sau xe đều tặng cho nhà anh hả?”

“Không phải, là người khác tặng cho tôi, chỉ là không đưa về nhà mà để sau cốp xe thôi.” Tống Sở Di thong thả khởi động xe.

Trường Tình vừa cảm thán lại vừa hâm mộ: “Thì ra làm bác sĩ kiếm được nhiều nước luộc như vậy, trước kia đến giờ tôi chưa bao giờ được ai biếu cái gì, nhưng mà chị tôi cũng là bác sĩ sao không thấy chị ấy giống anh nhỉ?”

Tống Sở Di liếc nhìn cái miệng nhỏ nói không ngừng của cô, giọng điệu không tự chủ mà mềm xuống: “Em nghĩ nhiều rồi, hiện tại bệnh viện nghiêm tra, không kiếm được bao nhiêu nước luộc cả, chỉ là bình thường tôi hay thực hiện các ca phẫu thuật nghiêm trọng, người nhà của bệnh nhân cảm ơn mới tặng một ít quà, coi như một chút tâm ý.”

“Một chút tâm ý đó đổi ra cả ngàn vạn, nếu anh làm một ca phẫu thuật rồi người khác lại đưa một chút, tùy tiện tính ra không phải cả ngàn vạn hay sao?” đôi mắt đào hoa của Trường Tình lấp lánh, đầy hâm mộ, đột nhiên cảm thấy ông xã này thật có tiền.

Tống Sở Di hiếm khi mỉm cười, thì ra là đồ tham tiền.

Nếu cô ấy biết mỗi ca phẫu thuật anh làm có thể kiếm cả trăm vạn thì có phải đôi mắt to kia càng sáng lấp lánh nữa hay không?

“Không phải mỗi ca phẫu thuật đều có thể thành công.” Tống Sở Di gõ gõ tay lái: “Mỗi ca phẫu thuật quan trọng đều kèm theo vô vàn nguy hiểm, thậm chí chỉ có mấy phần trăm thành công, tôi chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên, xác xuất thành công cũng chỉ 6, 7 phần.”

“6, 7 phần là giỏi lắm rồi.” Trường Tình vỗ mông ngựa.

Tống Sở Di như cười như không hỏi: “Thân thể của em khá lên chưa?”

Đột nhiên đổi sang đề tài này, Trường Tình đỏ hết cả mặt.

Buổi kiểm tra đầy xấu hổ kia làm cô cảm thấy không chỗ dung thân.

“…Tốt rồi, ít nhiều may có bác sĩ Tống y thuật cao siêu, không phải bác sĩ Tống thường xuyên làm kiểm tra cho phụ nữ đấy chứ?”

“Không phải, chỉ là khoa phụ sản lo liệu không hết việc nên mới qua hỗ trợ, tháng này tôi cũng chỉ khám cho mình em.” Người đàn ông như không nhìn ra cô xấu hổ, không nhanh không chậm nói.

Trường Tình lặng lẽ xoay mặt ra ngoài cửa sổ, trong lòng phát điên lên, sao cố tình lại gặp được anh ta đúng lúc đó chứ?

Đường đến Tống gia không ngắn.

Trường Tình cầm di động lướt Weibo, dọc đường đi Tống Sở Di nghe hai cuộc điện thoại, hình như là người nhà bệnh nhân gọi tới, đối phương ăn nói không dễ nghe cho nên anh không vui vẻ.

Nhân lúc anh đang nói chuyện, Trường Tình nghiêm túc nhìn anh, lại nhìn lồng ngực anh rồi xuống phía dưới…

Cô thừa nhận mình thật là bẩn, chỉ là tối ngày hôm đó nhìn đồ sộ như thế sao hôm nay

lại thường thường rồi.

Trường Tình cảm thấy đàn ông là động vật thần kỳ.

“Nhìn cái gì vậy?” Không biết Tống Sở Di treo điện thoại từ lúc nào, anh nghi hoặc nhìn cô: “Mặt hồng như vậy có phải trong xe quá nóng hay không?”.

“Không, không, không, không phải.” Trường Tình chột dạ dùng sức lắc đầu.

Tống Sở Di bật điều hòa, lái trong chốc lát anh mới nghĩ tới vừa rồi ánh mắt của cô là nhìn phía dưới người anh, anh cảm thấy hết nói.

Chỉ mong là anh suy nghĩ nhiều.

-----

Tống gia, trong viện nhất phái sinh cơ bừng bừng.

Trường Tình xuống xe vẫn rất khẩn trương, nhắm mắt theo sát bên người Tống Sở Di, trong phòng khách có bà nội Tống, Tống Hoài Sinh, còn có một người phụ nữ thoạt nhìn mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, rất xinh đẹp ngồi bên người Tống Hoài Sinh, bụng cũng phồng lên có lẽ mang thai mấy tháng rồi.

Trước lúc tới Trường Tình có nghe Yến Lỗi cố ý nhắc qua Tống Hoài Sinh vừa cưới người phụ nữ trẻ tầm hơn 20 tuổi vào năm trước nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất phức tạp, điển hình trâu già gặm cỏ non, tuy Tống Hoài Sinh bảo dưỡng không tồi, nhưng thoạt nhìn cũng chừng năm mươi tuổi.

“Trường Tình, mau tới đây.” Tống Hoài Sinh cười ha hả vẫy tay với cô rồi nhét bao lì xì thật dày vào tay cô.