Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 66: Chui lỗ chó




Edit: ThienDa

"Nhanh, chúng ta chia ra tìm, ta không tin không tìm thấy tiểu hồ ly kia!"

Đúng lúc này, một thanh âm từ phía trước truyền đến, thân thể Bạch Tiểu Thần "hưu" một tiếng, liền chui vào trong bụi cỏ, dùng cỏ xanh che đậy thân thể nho nhỏ.

"Chủ nhân hẳn rất sốt ruột chờ tiểu chủ nhân, chúng ta trước vẫn nên rời khỏi Bạch gia, để tránh đánh rắn động cỏ."

Tiểu Mễ liếm liếm móng vuốt, híp mắt nhìn những hộ vệ đang tìm kiếm trong bụi cỏ, thân thể từ dưới đất bò dậy.

"Ta biết một cái thông đạo có thể ra khỏi Bạch gia."

Bạch Tiểu Thần trong lòng không vui, hờ hững "Ân" một tiếng, mới cẩn thận đi theo hướng Tiểu Mễ.

Nếu không phải mẫu thân dặn dò Tiểu Mễ trông chừng hắn, hắn mới không nghe Tiểu Mễ.

Trên đường đi, Tiểu Mễ nhẹ nhàng linh hoạt mang Bạch Tiểu Thần tránh mấy tên hộ vệ, chờ những tên hộ vệ kia rời đi, bọn hắn mới tiếp tục đi về phía trước.

Bất quá...

Khi Bạch Tiểu Thần nhìn thấy cái lỗ chó, giọng nói của hắn cũng thay đổi, non nớt hiện ra vẻ tức giận: "Phôi Tiểu Mễ, ngươi lại muốn ta chui lỗ chó!"

"Sự tình là ngươi gây ra, chẳng lẽ ngươi không nghe lời mẫu thân, đem chính mình bại lộ ra?"

Tiểu Mễ trợn trắng mắt, mỉa mai nói.

Cho dù thân thể Bạch Tiểu Thần đang ở dạng hồ ly, nhưng khi Tiểu Mễ nói câu này xong, có thế biết thần sắc hắn đại biến.

Càng là một bộ dáng muốn khóc!

"Tiểu Mễ, ngươi lại dùng mẫu thân uy hiếp ta! Không phải chỉ là một cái lỗ chó, chả nhẽ ta chui không được?"

Dù sao cũng tốt hơn làm mẫu thân tức giận.

Tiểu Mễ nâng mắt nhìn Bạch Tiểu Thần từ từ đi về phía lỗ chó, khóe môi nhếch lên một đường cong.

Tiểu chủ nhân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một mình mẫu thân...

Lúc này Bạch Tiểu Thần có một loại cảm giác như bị giải ra pháp trường, hai mắt hắn nhắm lại, thân thể cử động "hưu" một tiếng từ lỗ chó chui ra.

Đợi Bạch Tiểu Thần chui ra từ lỗ chó, Tiểu Mễ cũng không do dự chui theo ra ngoài...

...

Đường cái rộng rãi, ánh trăng chiếu rọi xuống dưới, một mảnh trong vắt.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thần khẽ động, thấy từ trên đường cái từ từ đi tới, một nữ tử hồng y tuyệt diễm.

Đáy mắt của hắn xẹt qua tia vui mừng, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, lập tức đem lời nuốt xuống, dùng ánh mắt ủy khuất đầy ai oán nhìn chằm chằm Bạch Nhan...

"Biểu tỷ, ngươi mau nhìn, tiểu hồ ly kia hình dáng thật đáng yêu!"

Edit: ThienDa

Lam Tiểu Vận kéo lấy cánh tay Bạch Nhan, mắt nhìn thẳng về phía trước, thời điểm nhìn thấy hồ ly màu bạc hiện lên tia kinh diễm.

Nàng là thiên kim tiểu thư Lam gia, mặc dù không thể khế ước với yêu thú, nhưng vẫn có duyên gặp được yêu thú cường hãn...

Thế nhưng...

Nàng tuy thấy hồ ly, nhưng không có một con nào có thể sánh với ngân hồ này.

Nhất là đôi mắt sạch sẽ thanh tịnh, như một dòng nước yên tĩnh, đáng yêu tới mức tim Lam Tiểu Vận đập mạnh lên.

Bạch Tiểu Thần cũng mặc kệ Lam Tiểu Vận, cơ thể hắn xẹt qua bầu trời đêm, vọt về phía Bạch Nhan, chui vào lồng ngực nàng.

Cái đuôi tiểu ấu hồ mềm mại phất qua tay Bạch Nhan, mềm mềm ngứa ngứa, làm nàng chịu không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ.

"Ngươi tại sao lại ở đây?"

Bạch Tiểu Thần quét mắt nhìn Lam Tiểu Vận, không mở miệng, hắn dùng móng vuốt chỉ vào Tiểu Mễ, ý là hắn và Tiểu Mễ cùng đi.

Bạch Nhan hơi híp mắt lại, Tiểu Mễ rời khỏi Bạch gia, vậy chứng tỏ tình huống của Bạch Tiêu là an toàn....