Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Bạch Chỉ run lên, lấy lại tin thần, nàng ta cắn chặt môi, oán giận nhìn Đế Tiểu Vân.
“Hi vọng ngươi đừng hối hận.”
Đế Tiểu Vân từ nhỏ nhận sự sủng ái cho đến lớn, ngoại trừ ca tẩu, nàng chưa bao giờ sợ qua bất kỳ kẻ nào.
Bây giờ nghe được âm thanh oán giận của Bạch Chỉ, đôi mắt to xinh đẹp của nàng lập tức trừng lên: “Người đâu, đem nữ nhân này bắt lại cho ta!”
“Vâng, Đế cô nương.”
Những thị vệ của Phượng Lâu đã sớm như hổ rình mồi, hiện tại nghe thấy lời này của Đế Tiểu Vân, nhanh chóng hướng về Bạch Chỉ vây lại, trong nháy mắt đem nàng ta bao vây ở giữa.
Rốt cuộc Bạch Chỉ có chút luống cuống: “Ngươi làm gì?”
“Làm gì?” Đế Tiểu Vân tà ác cười một tiếng, “Ta vừa rồi để ngươi đi ngươi không chịu đi, bây giờ ngươi đi cũng đi không được! Mấy người các ngươi, đem tóc nàng ta cạo sạch đi, trói lên cây, mặc cho người tham quan.”
Nữ tử thích nhất là chưng diện, nhất là đối với Bạch Chỉ mà nói.
Cho nên, sau khi nghe Đế Tiểu Vân nói, trong mắt nàng ta hiện lên một vẻ hoảng sợ: “Không, ta sai rồi, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta.”
Hai tên thị vệ một mực đè Bạch Chỉ lại, từ một người khác lấy dây thừng, kéo nàng ta về phía đại thụ bên cạnh.
“Ai đi lấy thanh đao tới đây, khắc lên đầu nàng ta hai chữ tiện nhân,” Đế Tiểu Vân giương lên cái cằm, “Luôn có điêu dân đến khi dễ tẩu tử! Hôm nay, ta sẽ giúp tẩu tử trút giận!”
Bạch Chỉ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng nàng tràn đầy hận thù.
Nàng hận Bạch Nhan, hận Bạch Tiểu Thần, hận Đế Tiểu Vân, cũng hận Bạch Chấn Tường…
Nếu không phải vì Bạch Chấn Tường, nàng sẽ không tìm Bạch Nhan, càng sẽ không… bị hủy hoại trong nháy mắt!
Nhìn lại nàng cách đại thụ ngày càng gần, đầu hơi khẽ rủ xuống, hai tay nắm chặc thành quyền.
Mối thù này, ngày sau, nàng sẽ nghìn vạn lần trả lại!
…
Ngay khi Bạch Chỉ chịu đủ mọi tra tấn, trong cung khắp nơi oanh động.
Nam Cung Nguyên vội vàng từ trong cung ra ngoài điện nghênh đón, liếc mắt một cái đã nhìn thấy lão giả một thân tiên phong đạo cốt áo bào màu trắng.
Lão giả đi phía sau một đám thị vệ, đám thị vệ nhao nhao nâng đỉnh một chiếc lồng, đáng tiếc chiếc lồng kia bị một khối vải đỏ che đậy, Nam Cung Nguyên chỉ có thể ẩn ẩn cảm nhận sự áp bách từ trong lồng truyền tới.
“Lôi Minh trưởng lão.” Nam Cung Nguyên khôi phục thần sắc, nịn nọt đi ra phía trước, “Trẫm đã đợi ngươi rất lâu, không biết trong lồng này là vật gì?”
Lôi Minh nhướng mày, phân phó người phía sau đem chiếc lồng nhấc xuống dưới, mới lần nữa dùng ánh mắt đạm mạc kia nhìn về phía Nam Cung Nguyên.
“Nam Cung bệ hạ, chúng ta tìm chỗ nói, nơi này cũng không tiện lắm.”
Nam Cung Nguyên sững sốt, gật đầu nói: “Được, Lôi Minh trưởng lão xin mời đi theo ta.”
Dứt lời, Nam Cung Nguyên chậm rãi quay người, đi về phía ngự thư phòng.
Chờ hắn sau khi mang Lôi Minh về ngự thư phòng, cho tả hữu* lui xuống, nhìn lão giả trước mắt cười nịnh.
Tả hữu*: người thân cận đứng hầu sát hai bên.
“Lôi Minh trưởng lão, ngài hiện tại có lời gì liền có thể nói.”
Lôi Minh bình tĩnh gật đầu: “Ta lần này đến, là vì tìm người khiến cho vạn thú triều tông, lúc đó, còn cần bệ hạ giúp đỡ đem tất cả hài đồng khoảng năm tuổi trên đất nước đến hoàng cung.”
Nam Cung Nguyên có chút trợn mắt: “Lôi Minh trưởng lão, không phải tới đây vì Lân nhi sao?”
“Lân nhi?” Lôi Minh khẽ cau mày: “Bản trưởng lão có biết hắn không? Đã không biết, thì tại sao lại đến đây vì hắn?”
Trong chớp mắt, sắc mặt Nam Cung Nguyên chuyển từ thanh sang trắng, thưa dạ nói: “Hoàng trưởng tôn chính là người dẫn ra kỳ tích, Lôi Minh trưởng lão cũng không cần chờ lâu, ta liền có thể cho người dẫn hắn đến đây."