Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 236: Đế Tiểu Vân đúng tình hợp lý




Khóe miệng Sở Y Y hơi cứng lại, nhưng vẫn phối hợp nói: "Ta biết gần đây có mấy quán trà không tệ, ngày mai ta dẫn ngươi đi thưởng thức một chút."

"Được," Mặt Đế Tiểu Vân cười tươi như hoa, ánh mắt nàng nhìn sang một bên, đôi mắt xinh đẹp dường như biết nói chuyện, rực sáng động lòng người: "Tẩu tử, ngươi muốn đi cùng không? Ấy? Tẩu tử đâu?"

Bên cạnh các nàng... một mảnh trống rỗng, làm gì có bóng người?

Sở Y Y cũng ngẩn người, sau đó lấy lại tinh thần: "Lam Tiểu Vận gạt chúng ta!"

"Cái gì?" Đế Tiểu Vân kêu lên một tiếng, muốn tìm Lam Tiểu Vận tính sổ, đột nhiên phát hiện Lam Tiểu Vận luôn bên cạnh đã biến mất...

Sở Y Y cắn môi: "Chúng ta còn muốn đánh nữa không?"

"Đánh cái gì mà đánh? Vạn nhất thật sự bị tẩu tử đuổi rồi ngươi sẽ thu lưu ta à?" Đế Tiểu Vân liếc nàng một cái, "Còn nữa, ngươi vừa nói quán trà, ngày mai đưa ta đi!"

"Ngươi trả tiền?"

"Ta không có bạc."

Đế Tiểu Vân rất thẳng thắn nói, trong túi trữ vật của nàng có rất nhiều trân bảo, chỉ thiếu mỗi bạc.

"Xem như ta không may!" Sở Y Y tức tới bỏ bừng mặt.

Nàng còn chưa thấy mời khách lại có bộ dạng này.

Đế Tiểu Vân nghe thấy Sở Y Y đồng ý mời khách, sắc mặt tốt hơn nên hứa hẹn: "Xem ở phần ngươi muốn mời ta uống trà ăn điểm tâm, ta liền tha thứ cho ngươi vụ cướp tẩu tử của ta."

Sở Y Y tức khí, nàng cuối cùng đã tin nha đầu này là muội muội Đế Thương.

Ngày đó, Đế Thương ở trước mặt Bạch Nhan, cũng mặt dày vô sỉ như thế!

...

Trong thư phòng.

Hoa La từ ngoài cửa đi vào, nàng nhìn nữ tử hồng y đưa lưng ra phía ánh nắng, hơi khuất thân nói: "Chủ tử, người tìm ta có gì phân phó?"

"Hoa La, ngươi tới vương phủ một chuyến, gặp thị vệ Đế Thương, nói là... người hắn muốn tìm tới rồi."

Bạch Nhan giương môi, thản nhiên nói.

"Dạ."

Hoa La nhận lệnh lui ra.

Thời điểm nàng muốn rời đi, tiếng Bạch Nhan lần nữa truyền tới: "Đợi chút."

"Chủ tử còn gì phân phó?"

"Tiện thể ngươi cho người báo với Đế Thương, dù Đế Tiểu Vân tự ý rời khỏi nhà là có lỗi, nhưng nguyên nhân cũng vì hắn bỏ rơi nàng nhiều năm mà ra, nếu hắn ở đây nói những lời quá đáng, đời này, ta sẽ không để hắn đặt chân vào địa bàn ta một bước."

Bạch Tiểu Thần an tĩnh đùa giỡn với tiểu Mễ, bỗng dưng nghe Bạch Nhan nói vậy, hắn sửng sốt một chút, sầu mi khổ kiếm.

Hắn có nên nói cho mẫu thân biết, tiểu cô cô nói có gặp phụ thân bại hoại hay không đều không quan trọng?

"Dạ."

Hoa La cười một tiếng.

Đừng nhìn chủ tử nhà nàng vừa rồi khiển trách vị Đế cô nương kia, kỳ thật rất quan tâm nàng, nếu không, cũng sẽ không để người chuyển Đế Thương câu này.

Sau khi Hoa La đi khỏi, Bạch Tiểu Thần trưng lên khuôn mặt non nớt, cắn chặt môi xoắn xuýt nửa ngày: "Mẫu thân đang lo cho tiểu cô cô?"

"Nàng là một tiểu cô nương từ nơi xa xôi chạy tới tìm huynh trưởng đã không dễ dàng, nếu vì chuyện này mà Đế Thương trách móc nặng nề nàng, vậy không phải nàng sẽ rất thương tâm sao?"

"Tiểu cô cô... Nàng không phải vì phụ thân bại hoại đâu."

Nhìn gương mặt ngây thơ của Bạch Tiểu Thần, Bạch Nhan xoa đầu hắn cười: "Không phải vì hắn, thì tiểu cô cô ngươi tìm tới đây làm gì? Mà ta trông thấy Đế Tiểu Vân, liền nghĩ tới Tiêu Nhi..."

Không phải nàng đã bỏ rơi Tiêu Nhi nhiều năm? Làm Tiêu Nhi đợi nàng nhiều năm? Kiểu chờ đợi này khó mà chịu nổi, nếu như Đế Tiểu Vân bị trách móc nặng nề, nàng còn đáng thương hơn Tiêu Nhi...

- --

Lời editor: Có nàng nào muốn edit cùng ta không?