Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 235: Ngươi nhất định phải ở lại?




"Ngươi nhất định phải ở lại?" Ánh mắt Bạch Nhan lấp lóe mấy lần, khóe môi câu lên một đường cong, cười nhẹ mà hỏi.

Mắt Đế Tiểu Vân sáng lên: "Ta thật sự có thể ở lại?"

"Ngươi muốn ở lại thì ta hoan nghênh, chỉ mong... ngươi đừng hối hận là được."

Hiện tại Đế Tiểu Vân còn chưa biết, Đế Thương vẫn luôn ở lại phủ đệ Bạch Nhan, đợi nàng phát hiện ra, đã muộn...

"Nhan tỷ tỷ!" Sở Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, không cam lòng trừng mắt với Đế Tiểu Vân, ánh mắt nàng vô cùng đáng thương nhìn sang Bạch Nhan, "Ngươi thật sự muốn cho nữ nhân này ở lại?"

Đế Tiểu Vân hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều nâng gương mặt xinh đẹp: "Tại sao ta không thể ở lại? Đây là nhà tẩu tử ta, cũng không phải của ngươi, không cần ngươi nói nhiều."

"Đế Tiểu Vân, có phải ngươi muốn đánh nhau hay không?" Sở Y Y giương khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ nói.

"Đánh thì đánh, Đế Tiểu Vân ta chẳng lẽ lại sợ ngươi?"

Cho dù từ nhỏ Đế Tiểu Vân bị Đế Thương áp bách, nhưng những trưởng lão Yêu giới đều sủng nàng vô pháp vô thiên,  lại thêm chuyện quốc sư đều thuận theo ý nàng.

Cho nên...

Tính cách nàng lạ thường là giống như Sở Y Y, đều là hai tiểu công chúa được nuông chiều.

Ầm!

Mắt thấy hai người muốn lôi ra đánh nhau, một đạo âm thanh nặng nề truyền tới, nhất thời, Sở Y Y và Đế Tiểu Vân đều giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Bắt gặp Bạch Nhan tung một quyền vào khung cửa, vẻ mặt điềm nhiên, lúc thấy hai nữ tử nhìn mình, ngữ khí lạnh lùng truyền ra.

"Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh cho ta! Đánh xong rồi muốn lăn đi đâu thì lăn, không cần quay về!"

Sở Y Y cùng Đế Tiểu Vân bị dọa lùi về sau hai bước, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, đều ủy khuất nhìn Bạch Nhan.

"Đã ở chỗ ta phải tuân theo quy củ của ta, " Bạch Nhan thấy hai người đã yên tĩnh, ngữ khí dần dần hạ xuống, "Nếu không nghe lời, ta lập tức mang các ngươi đi, Thần Nhi, chúng ta đi."

Bạch Nhan quay đầu, kéo tay Bạch Tiểu Thần, lại xách Tiểu Mễ đang xem trò vui, chậm rãi đi về hậu viện.

Sau khi đạo hồng y tuyệt diễm biến mất, Đế Tiểu Vân không kìm nén liền phun ra, nàng đưa tay vuốt ngực một cái, bộ dáng sau kinh hãi.

"Làm ta sợ muốn chết..."

Khó trách lâu như vậy mà lão ca không chinh phục được tẩu tử, nữ nhân mạnh mẽ như vậy, lão ca có thể tùy tiện chinh phục mới là lạ.

"Ngươi xem như còn nhẹ, " Thần sắc Sở Y Y buông lỏng, "Năm đó ta thả lửa đốt Tàng Bảo Các của mấy sư công Bạch Nhan, suýt chút nữa là chết..."

"Đáng sợ như vậy?" Đế Tiểu Vân cảm giác ngực mình nhảy binh binh, nàng nhìn Sở Y Y bên cạnh, cảm giác đồng bệnh tương liên, "Ta cảm thấy đồng tình với ngươi..."

Ánh mắt Sở Y Y nhìn qua: "Nếu ngươi đồng tình với ta, không bằng nhường tẩu tử cho ta đi?"

Vẻ đồng tình trên mặt Đế Tiểu Vân còn chưa hết, nghe một câu bất thình lình như vậy, gương mặt xinh đẹp giận lên đỏ bừng.

"Ngươi nằm mơ! Tẩu tử đẹp như vậy, làm cái gì cũng đúng, ta tuyệt đối sẽ không tặng cho ngươi!"

Nhìn hai người lại muốn cãi nhau, cuối cùng Lam Tiểu Vận cũng lấy lại tinh thần, nàng kinh ngạc hô một tiếng: "A, biểu tỷ... sao ngươi ra đây làm gì?"

Một câu kia, dọa cho hai người tim ngừng đập, Đế Tiểu Vân cái khó ló cái khôn, duỗi hai tay dùng sức ôm Sở Y Y.

"Y Y, lúc trước ta chỉ đùa một chút với ngươi thôi, sau này nhất định không đánh nhau với ngươi đâu."