Edit by Tiêu Tiêu <<Ren>>
Có lẽ là muốn đi khoe yêu thú mới một phen, khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, đáy mắt đều là ý cười, nhưng khi thấy Bạch Chỉ ngã dưới đất, ánh mắt thêm thâm trầm.
"Thì ra các ngươi đang ở đây đánh Bạch Chỉ, ta có thể tham gia không?" tay nàng hưng phấn, trong mắt đầy chờ mong.
Mặt Đế Tiểu Vân tràn đầy nghi hoặc, không rõ cô nương này từ đâu ra?
Sở Y Y liếc Đế Tiểu Vân, xem như nàng không thích nữ nhân muốn cướp Tiểu Thần Nhi nhưng vẫn giải thích một câu: "Biểu muội Bạch Nhan."
Biểu muội tẩu tử? Vậy chính là người mình?
Hai mắt Đế Tiểu Vân sáng rực, nhiệt tình kéo Lam Tiểu Vận: "Biểu muội, ngươi không cần khách khí, tùy tiện đánh, đánh chết ta chịu trách nhiệm."
Bạch Chỉ suýt hộc máu, cái gì gọi là không cần khách khí? Đế Tiểu Vân xem nàng là cái gì rồi?
So với nàng ta, Lam Tiểu Vận càng ngơ ngác hơn, từ lúc nào mà nàng thành biểu muội nữ nhân này rồi?
Tại sao nàng không biết?
"Các ngươi đủ chưa! Ta..."
Lời còn chưa dứt, một chân liền đạp xuống, giẫm lên mặt Bạch Chỉ, khiến lời nàng cũng ngậm lại.
"Ai cho phép ngươi nói chuyện?" Đế Tiểu Vân hừ một tiếng, "ta chưa tính sổ với ngươi xong, ngươi còn dám nói chuyện? Ngươi cho là ta sẽ bỏ quên ngươi sao?"
Lam Tiểu Vận thấy Đế Tiểu Vân đánh rất thoải mái, trong mắt cười âm hiểm: "Bạch Chỉ, ngươi cũng có ngày hôm nay! Trước đó đánh ngươi còn chưa đủ, hôm nay tiếp tục!"
"Ô ô ô!"
Bạch Chỉ không ngừng nức nở, không phát ra được một lời, trong mắt tràn đầy lệ và tuyệt vọng, nỗi hận dần gặm nhấm đáy lòng.
Sức của ba nữ nhân không thể xem thường, các nàng một cước dưới đùi, phút cuối Bạch Chỉ muốn khóc cũng không được, cuối cùng bị bọn họ đạp cho hôn mê bất tỉnh. Xương sườn cũng gãy mấy cây
"Để xem sau này ngươi có xem ta là đồ ngu hay không!" Đế Tiểu Vân hận nhất là bị người lừa gạt.
Dù sao lúc còn ở Yêu giới, nàng chưa từng bị người lừa gạt, cũng may có lão ca và quốc sư trông chừng, mới không khiến nàng tổn thương.
"Tiểu cô cô, " Bạch Tiểu Thần đến bên Đế Tiểu Vân, kéo ống tay áo nàng: "Vừa tới đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại quen Bạch Chỉ?"
Đế Tiểu Vân bĩu môi, nói hết chuyện ra, nói xong, còn cho Bạch Chỉ thêm mấy đạp, khiến nàng ta không chịu nổi.
Bạch Tiểu Thần kinh ngạc mở to mắt, đây là... Muội muội của cha bại hoại? Không phải là giả mạo chứ?
Không phải hồ tộc rất xảo trá âm hiểm? Tại sao cô cô hắn ngốc như vậy? Suýt chút nữa liền tin người khác?
"Thần Nhi, đây là cô cô ngươi?" Lam Tiểu Vận chớp chớp mắt, tò mò nhìn Đế Tiểu Vân.
Nàng xác thực dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng tình tình này... Không thể tin nổi, nàng lại là muội muội Đế Thương!
"Đương nhiên ta là cô cô Tiểu Thần Nhi! " Hai tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, "Hàng thật giá thật, lần này ta ở xa tới, chính là muốn gặp cháu trai và tẩu tử."
Lam Tiểu Vận ngẩn người: "Không phải ngươi muốn tìm ca ca sao?"
"Cái này..." Đế Tiểu Vân rối rắm, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn thành thật, " Hắn là phụ thôi, gặp hay không cũng không quan trọng."
Bạch Tiểu Thần lần nữa ngơ người, sao hắn có cảm giác đôi huynh muội này không hề bình thường?
Trước đó cha bại hoại muốn treo tiểu cô cô lên đánh, bây giờ tiểu cô cô mấy năm không gặp cha bại hoại, tới một chuyến lại nói chỉ là phụ thôi? Có gặp hay không cũng không quan trọng?