Edit by Lảm Nhảm Lam_Nham
Tay Bạch Nhược đặt trên cổ tay cung nữ, giọng nói có chút run rẩy, hỏi.
Mà cuộc đối thoại của mấy nam nhân bên cạnh lại vừa vặn giải thích nghi hoặc trong lòng nàng.
"Vị cốc chủ Cầm Âm cốc này, thoạt nhìn vô cùng thanh cao, không ngờ lại là một nữ nhân đê tiện, bất quá xét về dung mạo xinh đẹp kia, ta cũng nguyện ý bỏ tiền ra mua lần đầu tiên của nàng."
"Hả? Nàng ta sao lại vào đây bán thân?"
"Ngươi vẫn chưa biết sao? Nàng Mộ Khinh Ca kia thầm mến Thương Vương, nhưng Thương Vương đã có người trong lòng, nàng yêu mà không có được, liền đến làm phiền Bạch Nhan cùng Lam gia! Ai ngờ lại chọc giận Thương Vương, Mộ Khinh Ca trực tiếp bị ném tới Phượng Lâu."
Nam nhân dừng một chút, cowfi ha hả: "Trùng hợp ngày đó ta đang ở chỗ ấy, ta tận mắt nhìn thị vệ của Thương Vương lôi Mộ Khinh Ca ném xuống, ngay cả chuyện Cầm Âm Cốc bị huỷ diệt, đều là chỉ định của Thương Vương."
"Xem ra vị Thương vương này lòng dạ trước sau như một, vì Bạch cô nương mà cự tuyệt một nữ tử tuyệt sắc như cốc chủ Cầm Âm cốc."
"Này, sao có thể nói như vậy được, cốc chủ Cầm Âm cốc dù xinh đẹp thế nào, so với Bạch Nhan vẫn có chênh lệch, nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ lựa chọn Bạch Nhan, nhưng vị cốc chủ này đem về làm thị thiếp cũng không tồi..."
...
Bạch Nhược suýt té ngã mấy lần, may mà cung nữ phía sau cẩn thận đỡ nàng nên thân mình mới đứng vững được.
"Thái tử phi..." Cung nữ quan tâm hỏi thử một tiếng.
"Bổn cung không sao, chúng ta trở về."
Đôi mắt Bạch Nhược hơi hơi nhắm lạt, lại từ từ mở ra, nàng giơ tay đẩy tay cung nữ, chậm rãi đi ra ngoài Phượng Lâu.
Chỉ là giờ khắc này, chân nàng đều run rẩy, dung nhan trắng bệch không chút huyết sắc, so với giấy còn trắng hơn
Thái tử yêu nàng như vậy, lại cũng vẫn cưới thiếp
Huống hồ phàm là nam nhân, đều sẽ có lòng thương tiếc đối với mỹ nhân.
Vì sao Đế Thương lại có thể vì Bạch Nhan mà cự tuyệt dụ hoặc như vậy?
Vì cái gì nam nhân như vậy, cố tình lại yêu Bạch Nhan?
Trái tim Bạch Nhược vẫn luôn run rẩy, nàng dùng sức hít vào mấy ngụm khí, vẫn không kìm nén được nội tâm chua xót cùng ghen ghét...
Lần hồi cung này, nàng có lẽ là muốn điều chỉnh lại tâm tình nên không ngồi trên kiệu, ngược lại đi lang thang không có mục tiêu trên phố.
Có lẽ do trong lòng đang rối loạn, nàng đi đường không nhìn phía trước, lại đụng phải thiếu nữ lỗ mãng ngay trước mặt.
"Rầm!"
Không biết vì sao thiếu nữ kia sức lực rất lớn, một cú va đập này khiến bước chân nàng lui về phía sau hai bước, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Miêng vết thương trên lưng rách ra, máy chảy không ngừng, đau đớn khiến Bạch Nhược nhíu chặt mày.
"Thái tử phi!"
Các cung nữ kinh hoảng thất sắc, nhanh chóng tiến lên nâng Thái tử phi dậy.
Mấy tên thị vệ tốc độ cũng rất nhanh, trong giây lát đã vây quanh thiếu nữ lỗ mãng kia.
"Lớn mật, vậy mà dám va chạm Thái tử phi! Ngươi chán sống rồi!"
Đế Tiểu Vân thấy chính mình không cẩn thận đụng vào người khác, vốn định xin lỗi, lại bị mấy tên thị vệ này quát lớn, tính tình cũng nóng nảy, nàng cao ngạo nâng cằm nhỏ, hừ một tiếng.
"Chính nàng đi không nhìn đường, bị ta đụng phải trách ai?"
"Làm càn!"
Sắc mặt thị vệ trầm xuống, đang muốn động thủ, phía sau lại truyền đến giọng nói của Bạch Nhược
"Khoan đã," Bạch Nhược chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng lệnh bài bên hông thiếu nữi, ánh mắt lóe lên, "Lệnh bài này khá đẹp, không biết có thể cho ta xem một chút được không?"
"Để làm gì?" Đế Tiểu Vân lập tức bảo vệ lệnh bài, biểu tình kia giống như đang ôm con gà mái vậy.