Edit: Tiêu Tiêu
"Lúc ấy Bạch Chỉ cũng kể chuyện này với tỷ tỷ, ai biết bị nàng giả mạo, kết quả Thương Vương tin nàng ta không nghi ngờ, còn... còn dưới sự mê hoặc của nàng ta mà phế đi cha ta."
Bạch Nhược ngẩng đầu, mắt sớm đã đầy lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Lúc đầu nghe Đế Thương bị người hạ thuốc, bất đắc dĩ phải tìm nữ nhân giải độc, trong lòng Mộ Khinh Ca giận run, nhưng nghĩ tới cũng không phải do chính Đế Thương muốn, khó chịu trong lòng nàng liền biến đi.
Chỉ cần sau này nam nhân kia thuộc về nàng, quá khứ trước kia, đều có thể bỏ qua.
"Chi tiết, ta đã hiểu, ngươi nói cho ta chỗ của nữ nhân Bạch Nhan, bây giờ bổn cốc chủ lập tức đi tìm nữ nhân kia!"
Sắc mặt Mộ Khinh Ca rất khó coi, từ từ đứng dậy, khóe miệng cười lạnh, trong mắt dần dần tỏa ra sát ý.
"Được, ta sẽ phái người dẫn cốc chủ tới đó."
Bạch Nhược nhếch môi, nàng không nói chuyện Phượng Lâu cho Mộ Khinh Ca, nếu không, chắc chắn Mộ Khinh Ca sẽ không sảng khoái tìm Bạch Nhan như vậy
"Không cần, ngươi nói nàng ở đâu cho ta là được rồi."
Mộ Khinh Ca liên tục cười lạnh, một người chưa thành thân đã mang thai, cũng dám đánh chủ ý lên người nàng coi trọng.
Bạch Nhược trầm mặc nửa ngày, trong mắt lóe sáng: "Ta không rõ cụ thể là Bạch Nhan ở đâu, ngươi có thể tìm đến Lam gia, nếu Lam gia gặp chuyện, nàng nhất định sẽ xuất hiện!"
Kỳ thực, sau khi Bạch Chấn Tường biết được Bạch Nhan có quan hệ với Phượng Lâu, đã đem chỗ ở của Bạch Nhan nói cho Bạch Nhược, nhưng Bạch Nhược chưa có ý định để Mộ Khinh Ca lập tức đối đầu với Bạch Nhan.
Nàng ta biết Bạch Nhan để ý nhất là Lam gia, nếu Lam gia gặp chuyện, tất nhiên sẽ khiến nàng tức giận.
Mộ Khinh Ca không nhiều lời nữa, chậm rãi quay người, rời khỏi phủ Thái tử.
Lúc nàng ra khỏi phủ, trong nháy mắt có một nữ tử lục y từ hư không đáp xuống, cung kính đứng sau Mộ Khinh Ca.
"Cốc chủ, thuộc hạ cho rằng Bạch Nhược không tin được, có cần thuộc hạ đi tra không?"
Mộ Khinh Ca nhếch môi: "Là thật hay không thì liên quan gì? Đế Thương là nam nhân mà bổn cốc chủ coi trọng, tiện tỳ đó câu dẫn Đế Thương là sự thật, mặc kệ là vì lý do gì, chuyện này cũng không thể tha thứ!"
Một tiện tỳ mà thôi, ở Cầm Âm cốc của bọn họ, loại tiện tỳ này nhiều vô kể, bọn họ không để trong mắt.
"Đi, đi Lam gia! Bổn cốc chủ muốn nhìn tiện tỳ kia một lần!"
"Dạ, cốc chủ."
...
Đại trạch Lam gia.
Nghe nói Bạch Tiểu Thần tới chơi, Lam lão phu nhân và lão gia tử cùng một đám người ra nghênh đón.
Lão phu nhân ôm Bạch Tiểu Thần vào trong ngực: "Chắt ngoan của bà cố, mấy ngày nay ngươi không ghé thăm bà cố rồi, ta nhớ ngươi chết mất."
Bạch Tiểu Thần bị ôm không thở được, nhưng, không đành lòng đẩy lão phu nhân ra, để mặc bà ôm hắn.
Cuối cùng vẫn do lão gia tử nhìn không nổi, ho khan hai tiếng, ánh mắt trách cứ nhìn lão phu nhân: "Ngươi muốn đứa nhỏ ngạt thở mà chết à?"
Lúc này lão phu nhân mới nhận ra khuôn mặt nhỏ của Bạch Tiểu Thần đỏ bừng, vội buông hắn ra, vẻ mặt áy náy: "Đứa bé, tại sao khó chịu mà không nói ra?"
Bộ dáng Bạch Tiểu Thần rất hiếu thuận: "Bà cố ngoại nhớ Thần Nhi nên mới thế, Thần Nhi vui còn chưa hết đâu."
Hắn hiểu chuyện làm lão phu nhân rất đau lòng, đứa bé ngoan như vậy, không biết loại Bạch gia lòng lang dạ sói kia, trước đó sao mà muốn bán hắn.