Edit: Heo
“Trợ lý của cậu đâu?” Giản Mộ tìm thuốc, rót nước.
“Trợ lý nghỉ phép, không ở trong khách sạn.
” Lịch Miểu cầm ly nước một ngụm, lẫn viên thuốc con nhộng nuốt xuống.
“Tôi giúp cậu gọi anh ta nhé?” Giản Mộ nói.
“Không cần, tôi chỉ uống thuốc là được rồi.
” Lịch Miểu lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng từ trên ghế sô pha nhỏ ngồi dậy, “Xin lỗi thầy Giản, muộn như vậy rồi còn đánh thức thầy.
”
Giản Mộ vung tay, “Không có gì.
”
Phòng của Lịch Miểu và Giản Mộ ở trên cùng một tầng, gần nhau, các trợ lý và nhân viên khác sống ở tầng dưới, vì vậy không có gì sai khi có chuyện cậu tìm tới anh.
Chính là thời gian tới không đúng lúc, mới sáng sớm nếu thay đổi tính tình, không chừng có thể mắng người đến khóc.
Giản Mộ không có sức lực giáo huấn hậu bối, chỉ là thuận tay giúp đỡ một chút, Lịch Miểu cầm lấy chén uống một hớp, uống cạn nước, áy náy nói: “Thầy Giản, tôi không quấy rầy thầy nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đã.
”
“Ừm,” Giản Mộ khép vạt áo, hỏi thêm, “Ngày mai trợ lý của cậu sẽ về chứ?”
“Vâng.
” Lịch Miểu sửng sốt, đáp.
“Để anh ta xin nghỉ phép cho cậu.
”
Ngày mai quay Giản Mộ là chính, lại có nhiều cảnh độc diễn, Lịch Miểu muốn xin nghỉ rất dễ dàng.
“Ừm, nếu không được, tôi xin nghỉ.
” Lịch Miểu nói rồi lại cúi đầu, “Cảm ơn thầy Giản.
”
Giản Mộ vô duyên vô cớ chịu hai cái đại lễ, thật bất đắc dĩ, anh ta giơ tay lên: “Được rồi, đi thôi.
”
Bị trì hoãn cả một đêm, thức dậy vào ngày hôm sau, trạng thái của Giản Mộ không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, sắc mặt không được tốt.
A Thụ đau lòng gào gọi, chen vào bên cạnh anh để đắp mặt nạ sơ cứu.
“Anh ơi, anh thức khuya à?”
“Ừ.
” Giản Mộ nhắm mắt để A Thụ loay hoay trên mặt anh.
“Hôm nay có quá nhiều pha cận cảnh …” A Thụ lầm bầm nhưng tay cũng không ngừng, sau khi đắp mặt nạ lên liền bắt đầu thao túng tóc giả của Giản Mộ.
Giản Mộ nhắm mắt chợp mắt một chút, phòng hóa trang liền yên tĩnh lại, người đến đều rón rén, Lâm Đông chờ anh mở mắt mới tiến lên trước.
“Tạ tổng tối hôm qua tới đây à?” Lâm Đông cũng không kiêng kị, phòng hóa trang đều là đoàn đội của mình, nói cái gì cũng có thể nói rõ ràng.
“Ừm.
” Giản Mộ gật gật đầu.
“Trời đất chứng giám, tôi không báo gì với Tạ tổng.
” Lâm Đông giơ ba ngón tay lên thề, hiển nhiên đã nhìn thấy tin nhắn tối hôm qua Giản Mộ gửi cho anh ta.
“Anh gửi ảnh cho anh ấy à?”
“Ầy,” Lâm Đông cân nhắc vẻ mặt của Giản Mộ, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, ” Tạ tổng đến đây để nghiệm thương?” (Kiểm tra vết thương đó)
“Nghĩ gì thế?” Bộ tóc giả xẹt qua mắt Giản Mộ, anh nhắm mắt lại, vén lên tóc mái, nói: “Tiện đường.
”
“Đông, tây, bắc, nam thế mà thuận đường cùng đoàn phim? Nói linh tinh.
” Lâm Đông nói nhỏ.
Giản Mộ nước đổ đầu vịt, điện thoại kêu leng keng.
Anh nhấc điện thoại lên xem, là Tạ Bắc Vọng, người vừa được bàn luận tới gửi tin.
Tạ Bắc Vọng: Làm việc?
Giản Mộ: Ừm.
Tạ Bắc Vọng: Để Tiểu Hà gọi đồ ăn nhẹ, nhớ nhờ Lâm Đông lấy nhé.
Giản Mộ: Đồ ăn nhẹ gì?
Tạ Bắc Vọng: Không biết.
Qua loa.
Giản Mộ rũ mi.
Giản Mộ: Anh đã uống thuốc chưa?
Tạ Bắc Vọng: Em đã bôi thuốc chưa?
Hai người quá đồng bộ, Giản Mộ cũng không ngờ tới, anh sửng sốt một lúc, rồi cầm điện thoại mỉm cười.
Anh cười lớn tiếng, một số người trong phòng hoá trang đều nhìn chằm chằm vào anh.
“Làm sao?” Lâm Đông nghiêng đầu hỏi.
Giản Mộ: Chưa bôi, lát muộn mới bôi.
Tạ Bắc Vọng: Ừ, uống rồi.
“Không có chuyện gì.
” Đáp lại tin nhắn, Giản Mộ đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm mình trên gương rồi nói thêm: “Lát nữa nhớ lấy đồ ăn nhẹ.
”
“Đồ ăn nhẹ gì?”
“Không biết.
”
Lâm Đông: …
Gầm gầm gừ gừ.
Tuần này up bù thêm 2 chương cho tuần trước, tần suất post truyện này không ổn định đâu, khuyên ai có hứng với bộ này thì đợi mình hoàn rồi hẵng đọc.
.