Edit: Heo
Ánh trăng lọt vào phòng từ những kẽ hở trên rèm, uốn lượn chảy trên mặt giường, che khuất đi vẻ diễm lệ ôn nhu.
Giản Mộ nằm lỳ trên giường, hơn nửa khuôn mặt chìm vào trong chiếc gối mềm mại.
Tạ Bắc Vọng dùng ngón tay lau mồ hôi mỏng trên lưng, khiến Giản Mộ rùng mình một chút.
“Sờ ở đây cũng thoải mái?” Tạ Bắc Vọng trầm thấp nở nụ cười, như thể đã tìm được công tắc thần kỳ.
“Ngứa.” Giản Mộ vặn vẹo không cho hắn nói tiếp, mồ hôi ướt tóc mái buông xuống che hơn nửa đôi mắt đẹp.
“Khi nào thì cắt tóc?” Tạ Bắc Vọng vén tóc mái của Giản Mộ lên, cọ vào hàng mi dài đen dài.
Mí mắt Giản Mộ run lên, anh ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm ở bên người Tạ Bắc Vọng, “Hơ khô thẻ tre xong mới có thể cắt đi.”
*hơ khô thẻ trẻ: khi một diễn viên đóng máy, hoàn tất nhân vật của mình
“Ngày mai đi diễn?”
“Ừ.” Giản Mộ hoãn lại sức lực, chống khuỷu tay lên, “Tôi đi tắm đây.”
“Đi đi.” Tạ Bắc Vọng vỗ vỗ cái mông trần trụi của anh, lôi kéo người nhận một cái hôn, hơi thở dính nị quấn quýt chốc lát, đột nhiên chia lìa, Tạ Bắc Vọng vươn mình xuống giường khoác áo ngủ lên.
“Anh đang làm gì vậy?” Giản Mộ quay đầu nhìn hắn một cái.
“Bật máy tính xử lý ít chuyện.”
“Ồ.” Giản Mộ thu hồi ánh mắt, ngay trước khi anh bước vào phòng tắm, Tạ Bắc Vọng lại đột nhiên nói, “Gần đây có kịch bản nào muốn diễn không?
“Lâm Đông gửi những cái đó tới à?”
“Ừm.”
“Thôi, không muốn diễn.” Giản Mộ mệt mỏi cười, “Ông chủ lớn cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, để tài nguyên tốt phân phát đều cho những người khác đi.”
“Tùy theo em.” Tạ Bắc Vọng cũng không bắt buộc, nghe Giản Mộ từ chối liền không nói thêm nữa, chuyên chú nhìn chằm chằm máy vi tính.
Ánh sáng màn hình máy vi tính chiếu vào trên mặt, phản chiếu sâu hơn ngũ quan mạnh mẽ của hắn, Giản Mộ quan sát thêm hai giây, sau đó quay lưng đi vào phòng tắm.
Cánh cửa nhỏ chia hai người thành hai không gian, đối diện với gương trong phòng tắm, vẻ mặt của Giản Mộ trở nên ảm đạm.
Thời gian Giản Mộ rửa ráy không lâu lắm, thời điểm đi ra lại không nhìn thấy Tạ Bắc Vọng ở phòng ngủ.
Anh kéo áo ngủ lại, cất bước ra khỏi phòng, quả nhiên nghe thấy tiếng ho khan đang kìm nén của Tạ Bắc Vọng.
“Không thoải mái?” Giản Mộ nhíu mày, đi tới bên người Tạ Bắc Vọng, đưa cho hắn chén nước ấm.
Tạ Bắc Vọng không lên tiếng, hắn nuốt viên thuốc với nước.
“Ngày mai mấy giờ máy bay?” Tạ Bắc Vọng hỏi.
“10h.” Giản Mộ không di chuyển nhìn chằm chằm vào đôi mắt rũ xuống của Tạ Bắc Vọng.
“Ngủ đi.” Tạ Bắc Vọng đem chén nước thả xuống.
Giản Mộ vươn tay lau sạch vết nước trên khóe miệng, cúi người hôn một cái, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, bị Tạ Bắc Vọng đè lại trao đổi nước miếng, vị đắng còn sót lại những viên thuốc được trao đổi trong lối đi hẹp này, gần như chỉ trong nháy mắt Giản Mộ nhíu mày lại.
“Cần gì phải trêu chọc tôi như vậy.” Tạ Bắc Vọng nhéo mông Giản Mộ, cười buông người ra.
Sau khi vị đắng trong miệng nhạt đi, Giản Mộ ngước mắt lên nói: “Không sao chứ?”
“Quan tâm đến tôi nhiều như vậy?” Tạ Bắc Vọng hỏi.
“Xuất phát từ lịch sự thôi.” Mặt Giản Mộ không có biểu cảm gì.
“Không sao đâu.”
Phổi của Tạ Bắc Vọng luôn không khoẻ, bệnh viêm dạ dày cũng rất nghiêm trọng, thuốc trong nhà đều là thuốc theo từng đợt, được đóng một cái tủ chuyên dụng, mãi đến khi Giản Mộ đi theo hắn mới biết ấm sắc thuốc là cái gì.
Lúc rạng sáng, Giản Mộ bị cơn ho của Tạ Bắc Vọng đánh thức.
Anh nhìn lén Tạ Bắc Vọng đang chôn nửa mặt, dùng đôi mắt miêu tả cẩn thận.
Dù còn buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng nhìn sắc trời không sai biệt lắm, liền lập tức rời giường.
Hành lý đã thu dọn vào ngày hôm trước, thời gian rảnh rỗi còn nhiều, Giản Mộ bắt đầu làm một nồi cháo.
Tạ Bắc Vọng thích cháo, đặc biệt là cháo hải sản.
Giản Mộ là người miền nam nên không biết nấu nhiều thứ khác, nấu cháo cũng được.
Lần đầu nấu còn ngượng tay, mà về sau càng nấu càng quen, hơn nữa còn đặc biệt nấu đúng khẩu vị của Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng, con người này cũng thật kỳ lạ, đối với quần áo, ngủ nghỉ không quá cầu kỳ, chỉ có điều đồ ăn vào miệng rất kén chọn.
Sau khi nấu được nửa giờ, Giản Mộ để cháo sang một bên để nguội, tự nướng vài lát bánh mì rồi cho trứng và tương cà vào.
Một tay chống lên kệ bếp nhấp một ngụm sữa, Giản Mộ đột nhiên bị người ôm vào trong lòng.
Lúc đầu anh run lên, nhưng nhận ra người đến là ai, liền từ từ bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn Tạ Bắc Vọng.
“Dậy sớm vậy?” Tạ Bắc Vọng vân vê tương cà đỏ trên môi Giản Mộ, tiến tới bên mép nếm thử.
“Ngủ không được.” Giản Mộ giơ tay nhìn đồng hồ xác nhận thời gian, “Có cháo, ăn không?”
“Để Tiểu Hà lái xe chở em?” Tạ Bắc Vọng buông Giản Mộ, nhìn vào nồi cháo nguội.
“Rong biển và tôm bóc vỏ.” Giản Mộ nói xong liền hỏi: “Không cần, Lâm Đông một lát nữa đi đón tôi.”
“Ừm.”
Lúc 8:40 Lâm Đông đến, Giản Mộ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tạ Bắc Vọng đi ra ngoài sớm hơn anh một bước, được Tiểu Hà đưa đến công ty.
Sau khi vào cửa, Lâm Đông co rúm người lại, Giản Mộ liếc anh ta một cái rồi nói: “Tạ Bắc Vọng không có ở đây.”
“Ồ.” Lâm Đông đứng thẳng lưng, cảm thấy tự tin hơn hẳn.
“Tối hôm qua ông chủ không đến sao?” Là người thân cận nhất với Giản Mộ, Lâm Đông biết mọi thứ về anh và Tạ Bắc Vọng, đại khái thời điểm Tạ Bắc Vọng đưa Giản Mộ về nhà, anh ta đã biết được.
“Đây.” Giản Mộ ném vali cho Lâm Đông, “xách xuống”.
Lâm Đông nhận lệnh, cam tâm làm cu li, nhưng anh ta kéo một chốc đột nhiên cảm thấy không đúng, đi tới cửa mới phát hiện Giản Mộ không đi theo.
“Cậu không đi?” Lâm Đông kinh ngạc hỏi.
“Anh đi xuống trước đi.”
Giản Mộ cũng không quay đầu lại, mở tủ thuốc của Tạ Bắc Vọng lấy hộp đóng gói.
Phân loại xong vài viên thuốc và cất đi, Giản Mộ làm không biết mệt, chất đầy mười hộp, chờ thu thập thỏa đáng thì đứng dậy, vừa quay lại Giản Mộ đối mắt với Lâm Đông.
Giằng co nửa ngày, Lâm Đông mới lên tiếng nói: “Cậu … cậu nên biểu lộ nhiều sự tranh giành trước mặt ông chủ chút.”
Giản Mộ đem kính râm trên bàn đeo lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Làm sao anh biết tôi không làm.” Nhá hàng chương 1.