Biên tập: Cún
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
***Sau khi biết được dục vọng của mình đối với Giang Lạc là gì, Trì Vưu lập tức tràn đầy kiên nhẫn và hứng thú đối với mọi hành động của cậu.
Lúc này, Giang Lạc đang lẩn trốn giữa đám người, nhờ vào hương vị lẫn lộn của người sống để che giấu khí tức của bản thân. Nhưng đây giống như việc tháo chiếc nơ cuối cùng trước khi hộp quà được mở, hoặc là vẽ nét trang trí cuối cùng trước khi trưng bày chiếc bánh kem lên.
Mà điều này càng khiến hắn tràn đầy thích thú.
Ác quỷ bước vào đám đông, hoàn toàn tách biệt khỏi những người xung quanh. Thế nhưng không một ai bước lên để đuổi hắn, càng không có ai dám nhìn thẳng vào người hắn.
Ác quỷ bước tới đâu, chỗ đó liền biến thành khoảng trống, vì vậy hắn có thể quan sát xung quanh một cách rõ ràng.
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, một tấm bùa bay đến từ bên trái rồi dán lên người Trì Vưu.
Có người cười lên nói: "Mọi người đóng vai quỷ thì cứ đóng vai quỷ đi, đừng ném rác lung tung như thế."
Người của hai bên cãi nhau kịch liệt, nhưng không ai biểu hiện kì lạ.
Ác quỷ cúi đầu xuống thì thấy chỗ áo vest bị lá bùa bám vào đã bị đốt một lỗ to, lửa nóng bốc lên cùng làn khói ngùn ngụt. Hắn chỉ nhếch môi. Rồi một chiếc dao găm vàng từ sau bay đến, ác quỷ kịp né nhưng trên cổ hắn vẫn bị cắt một vết dài, còn chiếc dao găm vàng kia trong chớp mắt đã biến mất giữa không trung.
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.
Trì Vưu quay đầu nhìn về hướng dao găm bay đến, có điều không tìm thấy người âm thầm ra tay.
Hắn sờ lên vết thương, ngón tay nhấn vào vệt máu đen đục ngầu. Trì Vưu hơi nheo mắt, quay người lại đi về phía sau. Bỗng lại có một chiếc roi từ đâu quấn vào chân hắn và giật mạnh ngược về sau.
Ác quỷ sớm đã có chuẩn bị, đôi giày da thoáng lùi lại sau mấy bước. Hắn thuận theo hướng đòn roi nhìn lại, nhưng một giây sau, roi vàng liền chui xuống dưới đất rồi lẫn vào đám người.
"Hồ ly gian xảo." Ác quỷ cảm thán: "Thật là thông minh!"
Đoàn người du hành chậm rãi rẽ sang con đường tiếp theo. Từ trong đám đông, một con tiểu quỷ không có gì đặc biệt từ từ lùi lại rồi chui vào trong một cái hẻm nhỏ.
Nó bước càng lúc càng nhanh, không ngừng rẽ phải giữa những con hẻm. Chẳng mấy chốc, khu đèn lồng náo nhiệt giờ đã chuyển thành một con hẻm vắng.
Ở giữa đường chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường leo lắt, chiếu sáng yếu ớt xuống mặt đất.
Bướm đêm bâu quanh bóng đèn chớp tắt.
Nhưng tiểu quỷ lại đột nhiên dừng bước.
Nó chậm rãi lùi về sau vài bước rồi quay người trở về đường cũ, không ngờ phải đối diện với làn sương đen.
Bóng đen đứng dưới đèn đường cười nói: "Ỏ, trò chơi kết thúc rồi."
Giang Lạc xoay người, bình tĩnh cởi chiếc mặt nạ và áo choàng đen xuống rồi nhìn Trì Vưu.
Trên trán thanh niên tóc đen ướt đẫm mồ hôi, mặt nạ lấm tấm hơi nước từ những cái thở gấp, còn mặt cậu cũng đỏ ửng vì hơi nóng. Trông cậu lúc này như một bông hồng tuyệt sắc được khắc họa với bao tâm tư dưới ngòi bút của người họa sĩ.
Ác quỷ rời khỏi bóng của cây đèn bước ra ngoài ánh sáng, đôi mắt đen ngòm của hắn tràn đầy sự hứng thú, âu phục bị Giang Lạc đốt cũng như chiếc giày da bị cậu kéo hư đã được khôi phục lại như cũ.
Viên đá quý màu đỏ lóe lên thứ ánh sáng mê hoặc mà cũng rất nguy hiểm. Ác quỷ bước tới trước mặt Giang Lạc, nói nhỏ nhẹ: "Em định trốn đi đâu?"
Không còn đường thoát.
Thật ra, Giang Lạc chạy cũng mệt rồi.
Mây mù tan hết, cuối cùng Giang Lạc cũng phải đối mặt với thời khắc này, tuy nhiên cậu lại bình tĩnh đến lạ thường.
Thậm chí có loại hứng thú kỳ lạ được tạo nên từ ác ý thuần túy.
"Không trốn nữa." Thanh niên tóc đen nhếch miệng cười, mà dưới ánh đèn, đôi môi kia như một lớp mật ngọt. Cậu khiêu khích nhìn ác quỷ, nói: "Tôi cũng chơi chán rồi."
Ác quỷ bước tới trước mặt Giang Lạc.
Làn sương đen từ người hắn vây lấy Giang Lạc, chia tách ánh đèn và ánh trăng thành hai phần riêng biệt. Giang Lạc bị hắn dồn đến bức tường của con hẻm vắng người, trước mặt cậu ngoài tên ác quỷ kia ra thì chỉ có một vùng tăm tối.
Giang Lạc ngước đầu lên nhìn ác quỷ không một chút sợ hãi. Nhìn thấy dục vọng âm thầm bỗng hiện rõ trong mắt hắn, như những cơn sóng cuộn chuẩn bị nổi lên từ đại dương sâu thẳm, trong lòng Giang Lạc tự nhiên sinh ra một thứ cảm giác trớ trêu nhưng lại thoải mái. Cứ như thể con ác quỷ đạo đức giả, âm hiểm và vô cùng nguy hiểm này cuối cùng cũng đã quy phục cậu, cuối cùng cũng cúi đầu trước cậu. Khao khát chinh phục bị ác ý bao trùm, bản tính ác độc bỗng trỗi dậy.
Giang Lạc thấp giọng cười, đi những ngón tay trên cà-vạt của Trì Vưu, rồi nhẹ nhàng vẽ quanh chiếc kim băng hồng ngọc hình hoa hồng: "Quý ngài ác quỷ à, không phải tôi đã vứt cái bộ trang sức hồng ngọc này vào sọt rác rồi sao?"
Cậu nhướn mày, liếc ác quỷ: "Chẳng lẽ thầy Trì cao cao tại thượng đây lại tự mình lục thùng rác để lấy lại đồ à?"
Ác quỷ đưa tay lên vén những sợi tóc đen dính trên trán Giang Lạc ra sau tai cậu, nói với một tông giọng thấp: "Bất cứ thứ gì tôi muốn đều sẽ có vô số người xếp hàng dài dâng lên, chẳng việc gì tôi cần phải tự mình động tay cả."
"Kể cả đó có là đồ ở trong thùng rác." Ác quỷ tươi cười cúi đầu xuống, mập mờ thỏ thẻ bên tai thanh niên tóc đen: "Cho dù đó có là em."
"Thật là vinh hạnh cho tôi quá." Giang Lạc cười khẩy nói: "Được anh tự mình "động tay" thế này cơ mà."
Ác quỷ cười đáp lại: "Em thì khác."
Hắn gỡ bản tay đang cầm cà-vạt của Giang Lạc ra rồi bỗng mạnh bạo kéo cả hai tay cậu lên trên, những câu nói kia đã là tận cùng của sự lịch lãm trong người Trì Vưu. Giờ đây sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt, trong khi Giang Lạc vẫn còn đang cau mày, hắn nghiêng người tới theo bản năng.
Vẫn là một nụ hôn cứng nhắc và hoang dại.
Có điều nụ hôn lần này dường như có thêm sự quyến rũ do dục niệm mang lại. Ác quỷ không cần thở, ngay từ đầu Giang Lạc đã tỏ ra vô cảm, chỉ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt càng trở nên tà tính quỷ mị vì dục niệm. Lạnh lẽo và ấm áp hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi lạnh như băng của ác quỷ luồn vào đôi môi của Giang Lạc, thậm chí còn muốn thọc sâu hơn vào trong.
Giang Lạc dần hụt hơi, cậu nhấc chân đá tới nhưng thứ cậu vừa đá giống như hòn đá không biết đau là gì. Cảm giác khó thở ập tới khiến Giang Lạc giật đầu về phía sau. Ác quỷ cũng thoáng rời khỏi miệng cậu, cười nhẹ nói: "Sao thế?"
Giọng hắn khàn khàn.
Giang Lạc cảm thấy có gì đó đụng vào phía dưới cậu. Cậu thở gấp, mặt thì đỏ gay, ánh mắt sắc lẹm như muốn găm thẳng vào ác quỷ không thương tiếc: "Anh tính làm tôi ngạt thở chết à?"
"Lúc nào cũng vậy." Giang Lạc cười cợt: "Kỹ thuật hôn của anh dở tệ."
Trì Vưu xoa nhẹ đôi môi diễm sắc, tâm trạng hiện giờ sung sướng đến mức không thèm đặt lời khiêu khích của Giang Lạc vào tai: "Vậy tôi chỉ cần tập hôn với em nhiều thêm là được chứ gì?"
Vừa dứt lời, hắn liền đưa bàn tay ra sau gáy Giang Lạc rồi kéo cậu tới hôn lần nữa, không cho cậu cơ hội chống cự.
Dựa sát lên mặt tường thô ráp của con hẻm nhỏ.
Cánh tay của Giang Lạc hơi đỏ lên vì bị chà sát. Đôi môi từng bị ác quỷ hôn không biết bao nhiêu lần giờ khô khốc kinh khủng, da môi còn dính chặt vào nhau khi tách ra. Cơ thể mỏng manh của con người sao có thể đáp ứng được nhưng đòi hỏi không hồi kết như thế. Một lần nữa, đôi môi Giang Lạc lại rách, máu ứa ra làm ướt cánh môi khô khốc kia.
Mùi máu tươi từ môi một người lan đến môi hai người. Vì quá mệt mỏi nên quay đầu đi, không muốn tiếp tục nữa, nhưng ác quỷ như con cá mập đuổi theo mồi sau khi đánh hơi được mùi máu tươi, hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giọt.
Dường như trong thế giới bao trùm bởi sương đen này chỉ có hai người họ và những tiếng thở dốc chồng chất lên nhau. Trầm thấp gợi cảm, không biết trôi qua bao lâu, chỉ khi tầm mắt Giang Lạc tối sầm lại vì thiếu dưỡng khí, lúc này ác quỷ mời rời khỏi đôi môi của cậu.
"..." Giang Lạc há miệng, cảm thấy từng cơn nhoi nhói trên môi, như thể từng thớ thịt đều bị ác quỷ đặt trong miệng nhấm nháp một lần: "Trì Vưu."
Giọng cậu khản đặc không nói ra hơi. Lúc cậu thều thào, khí nóng và hơi thở nóng rực lên: "Anh là chó à?"
Ác quỷ cúi đầu xuống nhìn cậu, yết hầu nhấp nhô, ánh mắt thì sâu hoắm.
Sắc thái mỹ miều của nhân loại nát ra từng mảnh, rốt cuộc chỉ còn sự tham lam vặn vẹo hằn rõ trên mặt.
Nhưng lại vô cùng nóng hổi, mãnh liệt như một ngọn lửa đỏ rực.
Giang Lạc có thể cảm nhận được ánh mắt dữ dội của hắn quét qua người mình, từ môi, xuống cổ, rồi giống như hóa thành thực thể dừng trên xương quai xanh cậu.
Ánh nhìn này chất chứa đầy nguy hiểm. Nó khiến cho Giang Lạc bắt đầu thở gấp, cổ họng đau rát và ngứa ngáy. Cậu rướn cổ lên để làm dịu cơn ngứa, chiếc cổ thon dài, mềm mịn và trắng trẻo khiến ánh mắt của ác quỷ càng thêm nóng bỏng hơn. Lúc thấy Giang Lạc rùng mình, cảnh tượng ấy càng khơi dậy cơn hưng phấn lẩn sâu trong máu, trái tim hắn đánh trống reo hò, đập càng lúc càng nhanh.
Gương mặt của Giang Lạc ửng hồng, trên môi cũng nhuốm máu đỏ. Cậu nhếch môi lên, nhìn dáng vẻ ác quỷ trông chẳng khác gì một con quỷ gợi cảm chuyên dụ người xuống địa ngục.
"Trì Vưu" Cậu thả lỏng người đứng dậy, cổ áo bị ác quỷ và vách tường làm nhăn nhúm, rũ xuống bờ vai như đang phát sáng của cậu: "Bây giờ trông anh đúng là... chật vật."
Vài sợi tóc của thanh niên tóc đen vương lên người Trì Vưu. Tuy hai tay bị trói chặt, người thì bị đẩy vào góc tối vắng vẻ, nhưng nếu chỉ nhìn khí thế và tư thái thôi thì trông cậu mới giống người chiếm thế thượng phong.
Giang Lạc nhếch mép, hờ hững nói: "Tội nghiệp như ăn mày, cần tôi bố thí cho anh vài đồng không?"
Trì Vưu thở dài, thấp giọng nói: "Miệng lưỡi sắc bén lắm."
Sương đen chui vào ống quần Giang Lạc, cố ý chậm rãi bò lên trên. Từ bắp chân, nó quấn chặt mọi ngóc ngách, không buông tha bất kỳ đoạn da thịt nào. Cơn ngứa tràn ngập, da gà cứ thế nổi lên. Biểu cảm Giang Lạc cứng đờ, lạnh giọng cảnh cáo: "Rút sương đen ra đi."
Trì Vưu đặt tay lên lưng Giang Lạc.
Nhìn thì giống lơ đãng để lên nhưng lại khiến Giang Lạc cảm thấy bất an, bởi vì cánh tay kia đang thong thả xoa lên quần áo cậu.
Thủ pháp hời hợt, không đến nơi đến chốn nhưng tích chứa dục niệm như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cực kỳ bỡn cợt.
Giang Lạc có dự cảm không lành. Cậu cau mày lại, hạ giọng nói: "Buông ra, tôi tự làm."
"Em tự làm?"
Ác quỷ bật cười: "Không được rồi, chuyện này phải để tôi làm chứ."
Mí mắt Giang Lạc giật giật, giọng cậu lộ ra chút bối rối: "Anh định làm gì?"
Ác quỷ kéo cổ áo cậu rồi thưởng thức hương vị trên cổ. Hắn cười to thật sảng khoái: "Em hỏi tôi định làm gì à?"
Ác quỷ chưa từng có khát khao mạnh mẽ hưng phấn đến mức trong mắt như bốc lên đốm lửa. Hắn từ từ rũ bỏ lớp mặt nạ của mình, mỉm cười nói: "Đương nhiên là... làm chuyện đó với em rồi!"
Hắn kéo cổ áo Giang Lạc lên, dòng máu âm u chết chóc chảy càng nhanh: "Người yêu em có nhu cầu, tất nhiên em phải cố gắng thỏa mãn, đúng không."
Đây chính là những gì Giang Lạc đã từng nói với Trì Vưu khi đóng giả làm sư huynh Kiều.
Nội tâm Giang Lạc hoang mang không kém.
Cậu cất cao giọng: "Anh muốn làm tôi?!"
Nụ cười và ánh mắt đáng sợ của ác quỷ đã cho cậu câu trả lời.
Giang Lạc bỗng thấy khó thở, không phải cậu đang trên cơ Trì Vưu sao?
Thế quái nào giờ lại thành Trì Vưu trên cơ cậu rồi?
Không phải theo truyện gốc thì Trì Vưu là thụ à?
Giang Lạc vô cùng hoang mang.
Bàn tay của ác quỷ luồn vào trong vạt áo, động tác dứt khoát của hắn đánh tan mọi bối rối trong đầu cậu.
Thanh niên tóc đen lập tức tối sầm mặt lại, hơi thở nặng nhọc. Ác quỷ hôn từ cổ cậu hôn xuống, tới khi hắn gần chạm đến vùng nguy hiểm thì Giang Lạc gằn giọng dọa: "Trì Vưu, anh mà dám làm tới tôi nhất định sẽ thiến anh."
Lồng ngực ác quỷ rung động: "Nếu em có thể."
*
Ác quỷ vuốt ve đùi Giang Lạc.
Người đẹp tóc đen da trắng nõn nà.
Chỉ cần đè mạnh hơn một chút là sẽ lưu lại dấu tay.
Xúc cảm tuyệt vời.
Đầu Giang Lạc ướt sũng mồ hôi. Cậu kháng cự một hồi lâu, những giọt mồ hôi trên mặt bắt đầu chảy xuống cằm, mặt cậu đỏ lên như phát sốt, ngột ngạt và bồn chồn xen lẫn trong lửa giận.
Tay của ác quỷ nâng lên dần, càng lúc càng lấn tới. Giang Lạc kêu một tiếng đau đớn rồi cắn lên cổ hắn, lần nữa hung dữ uy hiếp: "Mẹ nó anh bỏ cái tay anh ra."
Ác quỷ đưa bàn tay đặt lên ngực cậu. Thấy nhịp tim một lúc một nhanh, ác quỷ nó bóng nói gió: "Đập càng lúc càng nhanh."
Khắp người Giang Lạc bị sương đen bọc kín, cậu lại đau đớn kêu lên. Ác quỷ men theo bờ vai cậu trượt tay xuống, chà sát chỗ từng giấu ngọc Nguyên Thiên trên cánh tay. Vết sẹo vỡ ra, máu tươi chảy ồ ạt.
"Nơi này có hương vị ngọc Nguyên Thiên." Ác quỷ cười nói.
Tim Giang Lạc gần như nhảy khỏi lồng ngực, thậm chí cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập. Ác quỷ tựa lên vai Giang Lạc, cậu không ngừng chửi thầm, nhưng cậu càng mắng, ác quỷ càng hưng phấn, động tác càng hung hăng.
Giang Lạc hoảng loạn cực độ, cảm giác nguy hiểm đang đến rất gần rồi. Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm bùa màu vàng bỗng xuất hiện trên cổ cậu, ngay tức khắc, cậu biến mất khỏi con hẻm nhỏ.
Bùa hộ mệnh.
Ác quỷ vẫn giữ nguyên tư thế ôm Giang Lạc, hẳn là môi của hắn nên tiếp tục dán trên cổ Giang Lạc.
Trong vòng tay hắn trống không.
Sắc mặt Trì Vưu hiếm hoi sa sầm xuống, đen như tàu mực.
Kiềm chế lửa giận: "Phủ Thiên Sư..."
*
Sau một hồi đầu óc quay cuồng, Giang Lạc ngã bịch xuống sàn ở đại sảnh Phùng gia.
Phù văn trên cổ Giang Lạc nóng vô cùng, mọi thứ trước mắt cậu hóa thành một màu đen. Một lúc sau, cậu mới nhận ra tấm bùa hộ mệnh mà Phùng Lệ vẽ cho cậu vừa phát huy tác dụng.
Cậu được dịch chuyển trực tiếp từ con hẻm đến nơi Phùng Lệ vẽ bùa cho cậu.
Giang Lạc chống tay lên sô pha, lảo đảo đứng dậy, đây là bùa gì? Sao lại ghê gớm như vậy?
Không đúng, quan trọng nhất là...
Trong đầu cậu hiện lên phản ứng không thể tin khi thấy lá bùa trên cổ cậu phát sáng.
Giang Lạc đột nhiên cười lớn, pha chút hả hê: "Ha ha ha ha."
Cứ để hắn ta tức điên thôi.
Đồ chó Trì Vưu.