Văn Nhân Liên cười nhẹ nhàng nhưng cũng không quá nhiệt tình, cho dù hỏi về vấn đề này cũng không khiến cho người ta cảm thấy ác cảm.
Nếu Khuông Chính là một ngọn núi, Cát Chúc là một làn gió mát, vậy thì Văn Nhân Liên chính là một con hồ ly ranh mãnh. Y không đoán bằng cách xem tay sở trường, cũng không bí mật quan sát như Trác Trọng Thu, mà y sẽ bộc lộ sự tò mò này ra ngoài ánh sáng, đặt một câu hỏi trông có vẻ dễ trả lời nhưng lại không hề dễ đáp.
Tất nhiên Giang Lạc chưa từng lên giường với Trì Vưu rồi.
Thật ra vấn đề này chỉ có một đáp án mà Văn Nhân Liên cũng biết điều đó. Bởi vì câu chuyện do Lục Hữu Nhất là Diệp Tầm kể, sau khi Trì Vưu chết thì Giang Lạc mới nhận ra tình yêu của mình.
Lúc Trì Vưu còn sống, sao Giang Lạc có thể lên giường với Trì Vưu được?
Thế nhưng…
Giang Lạc chống cằm, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính rọi vào người cậu, năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên. Đột nhiên ngoài cửa sổ có một chú chim sẻ nho nhỏ nhẹ nhàng bay xuống đậu ở bệ cửa sổ gần Giang Lạc, đôi mắt nhỏ như hạt đậu cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế.
Giang Lạc đưa tay sờ lên chú chim sẻ nhỏ, nhìn làn khí may mắn màu vàng trên không trung. Dưới loại phong thủy trù phú này, loại quỷ như Trì Vưu hay bất cứ một loài nào khác cũng không thể hiện thân được.
Thế nên cậu bạo gan nói: “Chưa.”
Văn Nhân Liên cong đôi mắt, không ngạc nhiên một chút nào, y còn đang định nói gì đó thì Giang Lạc lại đáp: “Nhưng đêm qua, tôi bị bóng đè.”
Chú chim sẻ ngoài cửa sổ khẽ động đậy nhìn đăm đăm vào Giang Lạc.
Trên khuôn mặt tuyệt diễm của Giang Lạc từ từ nổi lên sắc đỏ ửng như hoa đào. Màu sắc từ nhạt dần chuyển đậm hơn, thay đổi như những gợn sóng lay động lòng người. Gương mặt cậu phản chiếu trong đôi mắt vô hồn của chú sẻ, ngày cả hàng lông mi run run rũ nhẹ của cậu cũng đều được thu vào trong đáy mắt nó không bỏ sót chút nào.
Giang Lạc đỏ mặt khiến cho người bên cạnh có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Giang Lạc mất tự nhiên ho khan vài tiếng: “Tôi gặp mộng xuân.”
Văn Nhân Liên kinh ngạc đến mức mở to mắt.
Bởi vì trong <Ác Ma> thì Trì Vưu là thụ, nên Giang Lạc rất tự nhiên xem bản thân mình là người nằm trên. Dù gương mặt cậu còn đẹp hơn cả Trì Vưu, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tự tin của cậu.
Dường như Giang Lạc có hơi ngại nên đưa tay ôm lấy mặt, mái tóc đen hai bên rũ xuống che lấy mặt cậu, cậu chậm rãi nói: “Trong mơ, thầy ấy chủ động lắm.”
Giang Lạc nín cười, mang một chất giọng ngọt ngào miêu tả cơ thể đặc thù của Trì Vưu: “Thế nên tôi mới biết hóa ra trên bụng thầy ấy có ba nốt ruồi nho nhỏ dính liền nhau.”
Kể từ lần đối đầu gần đây nhất, Giang Lạc và Trì Vưu đã bị tách ra.
Trì Vưu không có hứng giết cậu, nhưng một khi đã có hứng thì hắn càng phải giết cậu, đúng là một tên điên điển hình. Mà đã là một thằng điên, kiểu gì cũng sẽ tìm cách giết cậu cho bằng được. Để bảo vệ cái tính mạng này, cậu không còn cách nào khác ngoài dùng mọi thủ đoạn.
Bây giờ cậu đang hơi hả hê vì được thêm mắm dặm muối, thỏa mãn trả thù lần trước bị hắn bóp cổ.
“Không biết thầy ấy có bị thương không.” Giang Lạc buông tay xuống, lo lắng nói, đôi mắt cụp xuống buồn bã như sắp khóc: “Thầy ấy luôn như vậy… làm gì cũng muốn tôi được vui vẻ, từ trước đến nay chẳng nghĩ đến bản thân.”
Người bên cạnh: “Shhh—-”
Mọi người hít sâu một hơi.
Họ thân với Trì Vưu hơn Giang Lạc nhiều, trong đó có vài nam sinh còn từng thấy Trì Vưu ở hồ bơi suối nước nóng phía sau trường, nên hiển nhiên biết trên người Trì Vưu có ba nốt ruồi rất lạ ở trên người.
Nốt ruồi ở những vị trí khác nhau sẽ mang ý nghĩa khác nhau. Trong mắt họ, không thể coi thường ý nghĩa của nốt ruồi được, nhưng hàm nghĩa ba nốt ruồi trên người Trì Vưu thì họ lại không thể hiểu được.
Nhưng Giang Lạc lại nói được đặc thù bí ẩn này của Trì Vưu, chứng tỏ những lời cậu nói có một độ chân thật nhất định.
Vẻ mặt của đám người này bắt đầu trở nên quái lạ.
Sao họ nghe kiểu gì cũng giống như Giang Lạc đang nằm trên cơ vậy.
Giang Lạc xoay Trì Vưu hết sức vui vẻ. Cậu len lén mỉm cười, vừa liếc nhìn lại bắt gặp ánh mắt của con chim sẻ nhỏ đang đứng trên bệ cửa sổ.
Cậu giật mình, nhẹ nhàng đưa tay qua sờ con chim, con chim nhỏ im lặng để cậu sờ. Tới lúc Giang Lạc định rút tay về thì nó đột nhiên mổ vào tay cậu một cái rồi bay mất.
Cảm giác như kim đâm nhói lên, Giang Lạc đưa tay lên nhìn, trên đầu ngón tay chỉ có chút đỏ và một ít máu chảy ra to bằng hạt gạo.
Cậu lấy khăn giấy lau máu đi, bình tĩnh nhìn vết thương một chút rồi nói: “Chim ở đây dữ dằn thật.”
“Bóng đè, mộng xuân…” Văn Nhân Liên chậm rãi ngồi dậy: “Đúng là ngoài dự đoán của tôi mà.”
Cảm thán một hồi, Văn Nhân Liên cười nói: “Giang Lạc, đêm nay cậu ở lại trường nhé?”
Giang Lạc nhẹ gật đầu.
Thật ra ngành học của họ nhất định phải ở lại trường. Nhưng nguyên chủ ghét cuộc sống học đường quá đơn giản, lại thêm chuyện ai trong lớp cũng mạnh hơn mình, cho nên dựa vào gia thế của mình chẳng coi trọng quy định của trường học.
Mà quy định cũng chẳng nhiều gì, ngay cả trưởng nữ dòng họ Trác là Trác Trọng Thu còn ở lại. Bình thường trừ khi nhận ủy thác nhiệm vụ thì họ sẽ không rời khỏi trường. Không phải vì quy định mà vì họ không nỡ rời khỏi phong thủy trù phú nơi đây.
Sinh khí và linh khí giao nhau âm thầm tạo ra hiệu quả của long mạch, lợi đến như vậy thì ai mà muốn đi?
Chỉ có mỗi nguyên thân ngốc nghếch nghĩ bản thân mình giỏi lắm, còn thầm coi thường trưởng nữ nhà họ Trác – Trác Trọng Thu.
Vì lâu rồi Giang Lạc không ở lại trường nên ký túc xá của cậu không khác gì nhà kho. Văn Nhân Liên giải thích một chút: “Tạm thời sẽ sắp xếp cậu vào ở phòng của thầy Trì Vưu, như thế ổn chứ?”
Chỉ sợ là thăm dò lần nữa.
Nếu như Giang Lạc nói dối hoặc chính Giang Lạc là người giết Trì Vưu, vào phòng người chết tất nhiên sẽ sợ hãi và khó chịu, thà không ở lại trường chứ không muốn vào đó. Nhưng Giang Lạc lại rất cảm động mà đáp rằng: “Tớ đã muốn đến ký túc xá của thầy ấy từ lâu rồi.”
Ký túc xá trường học nằm ngay phía sau tòa nhà dạy học, một lớp tám người cứ chiếm nguyên cả vùng lớn như thế. Đi cùng nhau, Giang Lạc thấy sân huấn luyện, phòng thiền, phòng âm nhạc còn thêm bể bơi, suối nước nóng, sân vận động các loại.
Giang Lạc: …
Đây là cuộc sống ‘đơn sơ’ trong trí nhớ của nguyên chủ sao?
Phòng Trì Vưu còn lớn hơn cả phòng học sinh, dù gì Trì Vưu cũng là giáo viên. Giang Lạc đẩy cửa bước vào, thấy căn phòng này lớn thật.
Cậu ước chừng nó phải 180 mét vuông, nếu ở một mình chắc chắn sẽ cực rộng. Giang Lạc đến từng gian phòng một, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đi cùng, sợ cậu sẽ gặp vật nhớ người.
Diệp Tầm nói: “Nếu cậu không muốn ở đây thì có thể sang ở chung với bọn tôi.”
Giang Lạc hỏi: “Phòng các cậu lớn chừng nào?”
Lục Hữu Nhất nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Năm mươi mét?”
Giang Lạc nhanh chóng nói: “Không được, tôi sẽ ở đây.”
“Ở đây cũng được.” Diệp Tầm thản nhiên nói: “Nhưng tốt nhất cậu đừng hy vọng Trì Vưu sẽ xuất hiện về gặp cậu. Đây là trường học nên tất cả tà ma không thể ra vào, dù cậu có ở đây cũng không gặp được đâu.”
Giang Lạc tỏ vẻ như bị đoán trúng tim đen, vẻ mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Diệp Tầm như hiểu ra: “Hai ngày này sẽ có người tới dọn phòng cho cậu, cậu cứ ở đây một đêm đi. Giang Lạc, nhân quỷ khác đường, cậu nên tỉnh táo thì hơn.”
Giang Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, vùi đầu vào bả vai run rẩy.
Những người khác thấy cảnh này đều có biểu cảm rất phức tạp, Cát Chúc lắc đầu thở dài rồi ra ngoài đầu tiên, để cho đôi uyên ương số khổ này chút không gian yên tĩnh.
Văn Nhân Liên là người ra sau cùng, đang định đóng cửa lại thì nghe Giang Lạc nói nhỏ rằng: “Văn Nhân Liên, cho tớ gói thuốc được không?”
Văn Nhân Liên sững sờ, lập tức mỉm cười. Y quay người lại đến gần ghế salon, lịch sự lấy ra một gói thuốc lá dành cho phụ nữ từ trong túi nhỏ và đặt lên bàn, rồi lấy thêm một cái bật lửa hình hoa hồng có gai: “Ngửi thấy mùi thuốc lá trên người tôi à?”
Giang Lạc “Ừ” một tiếng.
Văn Nhân Liên lại cười cười, kéo áo choàng lại: “Bạn Giang Lạc, hút ít thôi nhé.”
Tiếng giày cao gót từ từ xa dần, cửa đóng lại.
Chờ khi chắc chắn mọi người đã đi xa Giang Lạc mới lười biến tựa lên ghế salon. Cậu hất rơi giày, đứng lên đi tới phòng ngủ mở tủ quần áo Trì Vưu ra.
Trì Vưu mới chết mấy ngày nên trong phòng vẫn rất sạch sẽ. Quần áo Trì Vưu toàn là đồng phục chả có lấy một kiểu dáng thoải mái nào. Cậu tìm thấy một cái sơ mi khá rộng còn mới, mở bài nhạc trên điện thoại rồi ngân nga bước vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên, nửa giờ sau, Giang Lạc bước ra mà nước vẫn còn nhỏ giọt.
Cậu bước chân trần tới trước tủ lạnh, tìm một chai bia ướp lạnh, rửa một cái ly rồi đến bàn dùng khăn mở nắp chai.
Tâm trạng của Giang Lạc rất tốt, những giọt nước trên lọn tóc thấm vào chiếc khăn xám trên cổ. Chiếc áo sơ mi trên người cậu rất rộng, phủ kín toàn bộ cặp đùi.
Sau khi tắm xong uống một ly bia ướp lạnh là sướng nhất. Giang Lạc than một tiếng, bưng ly rượu rồi rút một điếu thuốc trong bao, nghiêng đầu châm lửa rồi chậm rãi đi tới ban công.
Nắng ban trưa chói lòa, gió nhẹ quét lên cơ thể vừa tắm xong đang cực kỳ thoải mái của cậu. Giang Lạc chống tay lên lan can, vui sướng rít một phát rồi phả khói.
Vạt áo bị gió thổi lên rồi mau chóng rơi xuống. Một con chim sẻ nhẹ nhàng bay ở cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống Giang Lạc đứng ở ban công.
Mái tóc đen ẩm ướt của Giang Lạc bị ánh nắng chiếu vào nhanh chóng khô lại. Tóc đen bị gió thổi cho rối xù lên, hai chân thon dài thẳng tắp ung dung đứng bên ngoài. Cậu hút hết điếu này đến điếu khác, lẳng lặng nhìn khung cảnh trong sân trường.
Chim sẻ nhìn thấy hết thảy, con ngươi của nó trống rỗng, nhìn qua giống hệt như một con chim đã chết.
Giang Lạc ngắm cảnh đẹp nên tâm trạng tự nhiên cũng tốt theo. Cậu nhìn phong cảnh buổi trưa mà tâm trạng cũng nhẹ nhõm được kha khá, thế rồi trở về phòng đi ngủ.
Không khí ở học viên cực kỳ tươi mát, chỉ một lúc sau Giang Lạc đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm buông dần.
Con chim sẻ trên cây rẽ cánh đậu trên ban công, nó đi vào phòng ngủ, đập đánh bay lên giường.
Chim sẻ nhả giọt máu tươi trong miệng lên ấn đường Giang Lạc.
Dòng máu tươi âm u bỗng lóe lên tia sáng mơ hồ. Giang Lạc khẽ cau mày, sau đó bị cuốn vào giấc ngủ sâu hơn.
…
Giang Lạc thấy mồ hôi đổ như tắm.
Hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, cả người như bị lửa đốt hết sức khó chịu, chóp mũi ngửi thấy một mùi gì đó khét khét.
Hít vào thở ra.
Đầu óc dần dần thanh tỉnh nhưng cơ thể như bị một ngọn núi đè lên không cách nào động đậy.
Đệt.
Bóng đè.
Giang Lạc cố sức mở mắt, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng ai đó cười, tiếng cười này vừa vang lên thì sức nặng đè trên người cũng lập tức biến mất, cậu mở bừng mắt ra.
Ngay lập tức đập vào mắt cậu là ngọn lửa cháy rực.
Trong phòng cháy rồi, mà chiếc giường cậu đang nằm là khu vực ảnh hưởng nặng nề nhất.
Giang Lạc giật mình, vô thức muốn ngồi dậy nhưng cậu lập tức bị kéo về giường. Cậu nhìn lên thấy hai sợi xích sắt được buộc chặt vào cổ tay mình.
Vẻ mặt Giang Lạc rất khó coi ngẩng đầu nhìn về một hướng khác.
Bên bàn đọc sách có bóng của một người cao gầy. Người đó đang cầm quyển sách một cách rất thanh lịch, khóe miệng mang nụ cười dối trá như một thân sĩ cao quý bình thường. Hắn mặc một bộ vest đen vừa vặn, đi đôi giày da bóng loáng, giống như vừa đi về sau một buổi tiệc được rất được nhiều người săn đón.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của Giang Lạc, mỉm cười và đặt cuốn sách lên chân, đôi tay thon dài gõ nhẹ lên sách rồi nói với Giang Lạc: “Chào buổi tối.”
Đây là Trì Vưu.
Giang Lạc tâm tình ngổn ngang nhìn hắn.
Các góc đều tối om, toàn bộ căn phòng nhưng hình như chỉ có mỗi vị trí trung tâm nơi cậu ngồi là được vây quanh bởi ngọn lửa rực rỡ. Giang Lạc tuyệt đối không tin một Trì Vưu hồn phi phách tán giờ có thế xuất hiện trước mặt cậu dưới hình dạng này và cậu tuyệt nhiên không tin Trì Vưu dám quang minh chính đại đi vào trường học.
Cậu cố hết sức tránh đi làn sóng nhiệt để nhanh chóng xoa dịu đại não. Không lâu sau đó cậu phát hiện có điều gì đó không thích hợp. Ngày hôm qua bàn đọc sách rõ ràng nằm bên phải thế mà bây giờ lại nằm bên trái. Cậu cố gắng ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ảm đạm và kỳ lạ, cảm giác rợn rợn như dưới địa ngục. Không những thế tay nắm cửa số vậy mà gắn ngược lại.
Mọi thứ đều trái ngược với thực tế, vẻ mặt của Giang Lạc dần dần trở nên bình tĩnh hơn, cậu nhìn về cái bóng ở phía bàn học, như cười như không: “Đây là trong gương hay trong mơ vậy?”
Không đợi Trì Vưu nói cậu đã tự nhủ: “Tôi thấy giống như là mơ, bây giờ anh không có cách nào kéo tôi vào gương ngay trong trường được.”
“Phải vậy không, thầy Trì Vưu?”
Trì Vưu cười cười, đặt sách trên đùi lên bàn —– chữ trên sách cũng ngược.
Tiếng giày da xen lẫn tiếng lửa tách tách tạo thành một bản nhạc méo mó điên cuồng. Trì Vưu chậm rãi bước đến bên giường, ngọn lửa sắp lan tới giường chiếu lên khuôn mặt anh tuần của hắn rồi chia đôi nó thành những mảng sáng tối vặn vẹo. Trì Vưu khẽ cười một tiếng, từ trong bóng tối thò ra một bàn tay.
Rõ ràng tay của hắn không chạm vào Giang Lạc, nhưng cậu cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó bóp lấy cổ. Cậu bị ép ngẩng đầu lên như con thiên nga bị bóp cổ sắp chết, khiến tóc trượt xuống sau lưng.
“Thân là một kẻ thầm thích cậu, thích muốn chết đi được nên mới phải kéo cậu theo.” Giọng điệu của cái người đứng cuối giường càng lúc càng vui vẻ, giống như hắn tìm được một thứ đồ chơi mới nên cực kỳ hứng thú. Thế nhưng chỉ khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh cả người: “Tất nhiên là tôi muốn thỏa mãn tâm nguyện của cậu rồi.”
Hắn chầm chậm bước nhẹ nhàng đến gần, tiếng giày da như tiếng đếm ngược của cuộc đời cậu.
Bàn tay vô hình trên cổ biến mất, Giang Lạc ngã bịch xuống giường. Cậu ôm lấy cổ mà thở, một bàn tay duỗi đến đỉnh cầu, bắt lấy một lọn tóc đen của cậu.
Giang Lạc ngửa đầu nhìn vừa hay chạm phải luôn mặt như ác ma của Trì Vưu dưới ánh lửa, hắn cười nói: “Bóng đè cơ à?”
Trì Vưu vừa nói xong Giang Lạc lập tức cảm thấy có một lực đánh tới, ngọn lửa bùng lên đốt tới vị trí cậu nằm.
Trong hơi thở của Giang Lạc đầy mùi khói và mùi khét, cậu nghe thấy tiếng tóc mình bị đốt cháy, cảm nhận được cơn đau đớn khủng khiếp từ tay chân lan đến toàn thân.
Cậu không thể nhúc nhích, thứ duy nhất cử động được là đôi mắt. Đau đớn mãnh liệt vì bị thiêu đốt như địa ngục, Giang Lạc ở trên giường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trì Vưu.
Trì Vưu mỉm cười với cậu, nhưng sâu trong nụ cười đó là hầm băng lạnh lẽo. Bóng người bao phủ lấy cậu, nụ cười trong ánh lửa đó thật tàn nhẫn khiến người ta không rét mà run.
Giang Lạc bị thiêu sống đến chết.
Sau sự đau đớn khủng khiếp khiến đó cậu mở mắt một lần nữa.
Vẫn là căn phòng ghê rợn, vẫn là một giấc mơ đối lập với thực tế.
Giang Lạc thất thần trở mình xuống giường, bước nhanh tới tủ lạnh, lấy một chai bia bên trong nện rầm xuống góc bàn. Sau đó cầm một nửa chai bia sắc nhọn đi khắp phòng tìm người.
Hết phòng này đến phòng khác, cho đến khi bước vào nhà vệ sinh. Bất chợt cậu bị ai đó phía sau ấn đè vào trong bồn tắm.
Bồn tắm lớn mới vừa trống rỗng giờ đây đã tràn ngập nước, nước lạnh thấu xương. Giang Lạc bị một bàn tay dìm xuống nước.
“Cậu đang tìm tôi sao?”
Giọng nói tao nhã của Trì Vưu vang lên trên mặt nước, hắn mỉm cười, lặp lại câu mà Giang Lạc đã nói ban sáng: “Vậy thì không được, dù sao cũng trong mơ, người chủ động phải là tôi chứ.”