Biên tập: Moon Flower
Chỉnh sửa: Red Tea┃Đọc kiểm: Bí Đao
Sau khi quỷ La Sát bị Dần Hổ đè xuống đất, gã có một dự cảm không lành.
Khi thanh niên tóc đen ngồi trên cao kia mỉm cười nhẹ nhàng với gã, dự cảm bất an này lại càng nhộn nhạo mãnh liệt.
Quỷ La Sát nhìn đấu trường quỷ, giữa đấu trường, ma thú bị nhốt trong lồng sắt phía sau lao tới. Ngọn lửa xanh đói khát lóe lên trong mắt nó, nước dãi chảy ròng. Nó liếc mắt nhìn những con quỷ có mặt tại đấu trường.
Khuôn mặt quỷ La Sát toát ra vẻ khiếp sợ giống hệt như những khuôn mặt người đã từng bị gã giết. Trong một khắc gã chỉ muốn xoay người chạy khỏi nơi này.
Nhưng trước hết gã phải tránh thoát đám ma quỷ đang vây quanh thân như những mũi nhọn sắc bén này.
Mái tóc đỏ của quỷ La Sát giận dữ tung bay, những chiếc răng nanh của gã nhe ra, gã hét lên: "Chúng mày dám cản tao?"
Trong lòng gã đã phát hoảng, mặt mày càng trở nên vặn vẹo, diện mạo quỷ La Sát vốn đã dự tợn nay lại càng kinh khủng hơn.
Nhưng đám ma quỷ vây quanh gã không hề lui về sau dù chỉ một bước.
Kể cả quỷ La Sát có mạnh đến cách mấy cũng khó có thể chống lại nhiều quỷ như vậy. Gã bị đám quỷ nâng lên rồi ném vào giữa đấu trường quỷ.
Quỷ La Sát bị ném vào đấu trường quỷ cao ba mét, trong một đấu trường to lớn như vậy trông gã chẳng khác gì một đứa bé.
Tiếng hoan hô ngợp trời vang lên trong đấu trường quỷ.
"Xem kìa, tên quỷ La Sát sắp chết rồi."
"Tao cá nó không sống nổi một phút, ha ha ha, tao vốn cay nó từ lâu rồi."
"Mau thả ma thú ra đi, tao muốn thấy nó bị cắn thành đống thịt vụn! Quỷ La Sát, mày chết chắc rồi!"
"Kéo đầu nó xuống cho bọn tao đá bóng đi."
Âm tì địa phủ không có ngày và đêm, toàn bộ thành phố quỷ này được bao bọc bởi sự u ám tối tăm, những quỷ hồn giãy giụa như một đống bùn nhão xấu xí.
Yêu ma quỷ quái truyền tin vào tai Giang Lạc, cậu mỉm cười mà nghĩ, quả nhiên ác quỷ không có tình người.
Tàn khốc, máu lạnh, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Buồn nôn biết bao, ác độc biết nhường nào.
Nhưng linh hồn của Giang Lạc lại sôi trào lên vì điều ấy.
Đầu trâu bên cạnh hỏi: "Đại nhân, ngài muốn cho ma thú nào đấu với quỷ La Sát?"
Ánh mắt dò xét của Giang Lạc rơi vào bên trong lồng sắt.
Bên trên lồng vẽ hình ma thú, ánh mắt Giang Lạc dừng lại ở một con mãng xà chín đầu.
Cậu nghe thấy bản thân mình đang cười, lên tiếng: "Nếu quỷ La Sát thích ăn đầu lâu, vậy thì thả con rắn này đi."
Giọng điệu của đầu trâu như thầm đồng tình với quỷ La Sát: "Vâng."
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, khi gã hét lớn thả ma thú ra lại không cách nào kìm nén được cơn hưng phấn: "Thả Rắn Chín Đầu..."
Quỷ La Sát vẫn đang rống giận.
"Là ai ném tao vào đây? Tao không ăn nó không được!"
Tức giận quát mắng như vậy dường như có thể khiến gã không sợ nữa, tiếng mắng chửi của gã càng lúc càng vang. Đột nhiên có một giọt mưa rơi xuống đầu gã.
Giọt mưa trượt từ đỉnh đầu xuống chóp mũi, hình như quỷ La Sát nhận ra được gì đó. Gã cứng đơ đưa tay quệt giọt nước rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi tanh đặc quánh, nước mưa sền sệt nhơn nhớt.
Quỷ La Sát hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Một con mãng xà khổng lồ sừng sững, đôi mắt xanh lục nhìn gã chằm chằm.
Rắn Chín Đầu có chín đầu, ba đầu đàn ông ở phía dưới, ba đầu đàn bà ở chính giữa, ba đầu trẻ con ở phía trên. Chín cái đầu nhìn chằm chằm quỷ La Sát, thân rắn khổng lồ chầm chậm trườn tới.
Đầu trâu nói: "Cửu Đầu Xà sống được hai trăm năm rồi. Mùa đông trăm năm trước, nó suýt chết cóng thì được ba gia đình nuôi dưỡng. Đến khi Cửu Đầu Xà tỉnh lại, nó đã ở cạnh họ được hai năm. Hai năm sau, ba gia đình đó sinh con, Cửu Đầu Xà ngửi thấy mùi trẻ con liền thèm ăn nên đã ăn luôn đứa trẻ đó. Sau khi ăn xong nó bắt đầu thèm thịt người, rồi lại ăn hết vợ chồng ba gia đình nọ."
"Rồi sau đó, Cửu Đầu Xà mọc ra chín cái đầu này, đó là chín đầu mà nó thích ăn nhất."
Giang Lạc bừng tỉnh đại ngộ, chống cằm mỉm cười nhìn xuống đấu trường quỷ: "Vậy thì chắc chúng nó có tiếng nói chung rồi."
Ngay giây phút tiếp theo, quỷ La Sát thét một tiếng chói tai. Gã bị Cửu Đầu Xà xé toạc làm hai nửa. Đầu Cửu Đầu Xà chôn trên xác gã, đợi thật lâu sau, máu tươi lại nhuộm đỏ mặt đất đấu trường.
Hiện trường chợt im bặt như tờ sau đó lập tức tiếng reo hò vang vọng toàn bộ đấu trường quỷ.
Bên rìa đấu trường quỷ, vì quá phấn khích, thậm chí còn có vài tên yêu ma quỷ quái bị đẩy ngã vào đấu trường, trở thành khẩu phần ăn mới cho Cửu Đầu Xà khiến cho cả khán đài cười vang.
"Tiếp theo!"
"Thêm một tên nữa!"
Vô số ánh mắt nhìn lên vị trí trên cao.
Vua đấu trường quỷ biếng nhác đảo mắt quanh đám đông.
"Chọn tên này đi."
Rầm, rầm.
Từng con quỷ sốt sắng nhìn chằm chằm vào cậu.
Giang Lạc trầm ngâm nhìn làn sương đen đặc quấn quanh người đám ác quỷ.
Ác quỷ làm càng nhiều điều ác thì sát khí trên người sẽ càng dày đặc, đó cũng là mục tiêu lựa chọn của cậu.
Cậu không tự nhiên tốt bụng mà chỉ muốn nhân cơ hội này diệt trừ ác quỷ.
Đơn giản cậu cảm thấy rằng kẻ mạnh trông đẹp đẽ nhất là khi chúng vùng vẫy trước cái chết, như thế mới đáng xem.
Những con quỷ này làm đủ điều xấu xa, liệu bọn chúng có nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng như thế không?
Lúc bọn chúng đối mặt với cái chết, chúng sẽ khóc lóc hay vẫn sẽ ngoan cố chống lại đây?
Giang Lạc duỗi ngón tay ra, bàn tay trắng nõn thon dài như tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay đầy đặn. Nhưng bây giờ bàn tay ấy như lưỡi hái tử thần chỉ vào từng gương mặt tái nhợt của ác quỷ. Quỷ hồn không bị lựa chọn lập tức thở phào may mắn.
Cuối cùng ngón tay dừng tại luồng sát khí dày đặc, là lệ quỷ đã giết vô số mạng người.
Vẻ hưng phấn trên gương mặt lệ quỷ bay biến, hắn không dám tin bản thân mình bị đẩy vào giữa đấu trường quỷ.
"Chỉ có ma thú Cửu Đầu Xà ra sân thì bất công với những con ma thú khác quá." Vị vua trên cao bắt đầu suy tư, không nhịn được bật cười: "Chi bằng, thả hết cả đám ra thì sao nhỉ?"
Đầu trâu nuốt nước bọt, nói: "Đại nhân thấy được là được ạ."
"Cứ vậy đi." Giang Lạc hơi ngã người về sau, trong ánh mắt thoáng hiện màu đỏ như ác quỷ: "Năm con ma thú, năm tên ác quỷ. Xem vậy mới hay chứ."
Đôi bàn tay trắng nõn gõ vào tay vịn, ngã người ra sau rồi mỉm cười: "Nếu không thì, chỉ mới một giây mà trận đấu đã kết thúc thì chán quá."
*
Thoáng chốc đấu trường quỷ đã toàn máu là máu.
Không khí ngay đầu mũi dường như trộn lẫn với mùi máu. Vô số ma quỷ cởi áo như người sống, cởi trần đỏ mặt gào rống: "Lên đi!"
"Tên ác quỷ đối phó với Vô Diện Lang như cứt, uổng công tao cược hắn sống được một nén nhang, phí tiền giấy của tao quá, xì."
Hòa chung bầu không khí của chúng quỷ, nhiều màn cá cược nhanh chóng nổi lên. Dường như đấu trường quỷ đã trở thành một nơi để bọn chúng giải trí.
Giang Lạc cứ lẳng lặng mà nhìn.
Không khí ở hiện trường càng lúc càng sôi nổi nhưng cậu lại dần cảm thấy tẻ nhạt vô vị làm sao.
Nhịp tim đập kịch liệt dần trở lại tốc độ bình thường, thậm chí Giang Lạc thấy mình có thể ngủ thêm một giấc.
Cậu lắc lư đôi chân, buồn chán và ngán ngẩm nhìn nhóm ác quỷ tiếp theo bước vào đấu trường.
Những con quỷ trước đó trông cực kỳ dữ tợn nhưng không hề có một ai giết ma thú thành công, cuối cùng cũng sẽ bị dồn vào con đường tàn sát. Điều đó khiến hô hấp Giang Lạc dồn dập, máu trong người sôi trào, thế nhưng tinh thần lại cảm thấy buồn tẻ và đơn điệu.
Nếu có thể tới chơi một chút thì hay biết mấy.
Giang Lạc nghĩ.
Ánh mắt của cậu lơ đãng nhìn xung quanh rồi đột nhiên dừng trong một góc.
Tại nơi góc tối hẻo lánh âm u, sau đám ma quỷ có hai người đang đứng.
Một tên hòa thượng đầu trọc và một một kẻ mặc tây trang gọn gàng – Trì Vưu.
Giang Lạc nhìn Trì Vưu chằm chằm, nở một nụ cười kỳ bí. Cuối cùng cậu ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nói với đầu trâu hai câu gì đó.
Phía xa xa, Cát Vô Trần nhìn cảnh tượng ma quỷ nhảy múa điên loạn mà thương hại nói: "Lấy mệnh để đặt cược, đúng là một đám ngu xuẩn."
Song sự chú ý của Trì Vưu lại không đặt lên đám ác quỷ như trò hề này. Ánh mắt của hắn lướt qua đám đông nhìn thẳng lên phía ngai vàng.
"Đúng là không ngờ." Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt không rời: "Em lại có thể làm đến nước này."
Tượng tà thần có thần tính cũng có tà tính, mà tim của tượng thần chính là tinh hoa của pho tượng, là nơi quy tụ những thứ xấu xa và độc hại nhất.
Tim tượng thần trời sinh cực kỳ nhạy cảm với cái ác.
Ác ý đủ nhiều sẽ thức tỉnh trái tim tượng thần, có thể khám phá ra được năng lực của trái tim tượng thần này. Nhưng một thứ tà tính như thế sẽ khuếch trương "ác tâm" trong con người từng chút một, sau đó khống chế linh hồn người đó dễ như trở bàn tay. Vậy mà Giang Lạc không những giữ được lý trí mà còn lợi dụng được nó để mở ra đấu trường quỷ.
Điều đó chứng tỏ ác niệm của bản thân Giang Lạc đã đủ đầy để chống lại cái "ác" trong tim tượng thần.
Chuyện này với Trì Vưu mà nói bất ngờ tới mức nào đây?
Bức tượng thần này là cơ thể mà Trì Vưu đã chuẩn bị cho bản thân từ vài năm về trước. Hắn dùng máu thịt của chính mình để nuôi ra một bức tượng tà thần, ngoài việc bức tượng tự sinh ra ý thức một cách ngoài ý muốn thì dường như nó chính là một bản thiết kế riêng dành cho Trì Vưu.
Cái "ác" trong trái tim đó gần như là một màu đen đặc, bởi nó đã thấm đẫm cái ác của Trì Vưu.
Chính ngày hôm nay, Trì Vưu mới phát hiện hóa ra còn một cái "ác" khác có thể chống lại được hắn.
Bây giờ, so với việc giành lại trái tim thì hắn càng muốn biết bản chất cái "ác" của Giang Lạc sẽ thế nào?
Hắn nhìn Giang Lạc chăm chú, từng cử chỉ nhỏ nhất của cậu đều bị hắn thu vào mắt. Dáng vẻ lười biếng ngước lên nhìn xuống của thanh niên tóc đen nằm trong mắt Trì Vưu đều khiến hắn càng cảm thấy mong chờ trong sung sướng.
Đúng lúc này, đầu trâu từ trong đám quỷ đi về phía Trì Vưu, ồm ồm nói: "Vua ra lệnh cho mi xuống đấu trường quỷ."
Trì Vưu im lặng rồi từ từ bật cười: "Ta?"
Đôi mắt như chuông đồng của đầu trâu tỏ ra đôi chút đồng cảm: "Đúng, vua nói một mình ngươi đối phó với năm ma thú."
Trì Vưu ngước mắt lên, cách hàng ngàn quỷ hồn đối mắt với thanh niên tóc đen ngồi trên ngai.
Thanh niên tóc đen cong môi tặng hắn một nụ cười vừa quyến rũ vừa ác liệt.
"Đúng là quá độc ác." Trì Vưu thở dài, dùng tay kéo cà vạt và măng-sét cài tay áo ra: "Cát Vô Trần, rất tiếc phải nói với ngươi là chuyến đi hôm nay của chúng ta công cốc rồi."
Cát Vô Trần nhíu mày lại.
Lý do Trì Vưu đưa y tới thành phố quỷ Phong Đô, thứ nhất là để lấy được trái tim thuộc về cơ thể này của hắn, thứ hai là thu phục đám ma thú ở đấu trường quỷ trở thành con rối ma thú.
Cát Vô Trần không biết tại sao Trì Vưu lại đột nhiên có ý nghĩ khống chế ma thú, khi y hỏi thì Trì Vưu chỉ bảo rằng: "Chẳng qua ta cảm thấy điều khiển được loài dã thú này rất hay ho thôi."
Nhưng Trì Vưu luôn thích làm gì thì làm nấy, thậm chí có thể nói là tùy hứng. Cát Vô Trần không hỏi nhiều, dù sao đám ma thú rất mạnh, chúng trở thành con rối của chủ nhân có thể xem là một sự giúp đỡ lớn.
Thế là y đến nơi này với Trì Vưu, nhưng giờ mới bật ngửa, câu vừa rồi của Trì Vưu là ý gì?
"Chủ nhân, ý ngài là sao?" Cát Vô Trần thở dài, cố gắng khuyên nhủ: "Đã đến tận đây rồi mong ngài hãy nhịn một chút. Vờ như thua hoặc không giết chết đám ma thú này, chẳng phải như thế vẫn sẽ hoàn thành được mục tiêu của chúng ta hay sao?"
Chỉ cần những đám ma thú này bất tử thì chúng vẫn sẽ là con rối của họ.
Thật sự Cát Vô Trần không muốn chuyến đi này về vô ích.
Y còn tưởng rằng Trì Vưu tiếp thu lời khuyên can vì y tin Trì Vưu không muốn chuyến đi trở nên vô ích. Chỉ vờ thua hoặc thắng thảm thôi mà, mấy chuyện giả heo ăn hổ như vậy, Trì Vưu đã từng nhẫn nhịn tại Trì gia hơn hai mươi năm ròng nên Cát Vô Trần tự tin hắn sẽ nhịn xuống.
Song Trì Vưu lại cởi cà vạt và măng-sét đưa cho y, còn cười như có như không mà nói: "Nhưng ta vẫn cảm thấy cách chiến thắng đó vẫn chưa đủ đẹp."
Nói xong, hắn đi về trước hai bước, nhảy thẳng vào giữa đấu trường quỷ rồi bình ổn đáp xuống đất.
Ma thú trong đấu trường còn đang ăn đống xác chết thảm.
Trên mặt đất bẩn thỉu, không một con quỷ nào dám đi vào dọn dẹp xác vụn. Máu me và chân tay đứt đoạn văng tứ phía, nơi sạch sẽ trên mặt đất cũng chẳng còn bao.
Vừa khéo Trì Vưu đứng ngay chỗ sạch sẽ nhất.
Tiếng động của hắn đã thu hút đám ma thú đang cắn nuốt. Năm con ma thú hình thù kỳ dị khổng lồ đồng loạt quay đầu, con mắt kinh khủng nhìn chằm chặp lên người Trì Vưu.
Chúng nó cảm nhận được sự uy hiếp từ tên ác quỷ này, năm con ma thú không hẹn mà cùng nhả đồ ăn bên mép, cẩn thận áp sát Trì Vưu.
Cùng lúc đó, lồng sắt phía sau Trì Vưu vút lên tiếng thét gào.
Đám yêu ma quỷ quái ở phía trên đấu trường hóng trò vui không dám hò hét nữa, bọn chúng trố mắt nhìn ma thú nữa đi ra khỏi chiếc lồng sắt, sợ đến mức giọng run lên.
"Lại, mở thêm năm cái nữa..."
Lồng sắt giam giữ ma thú lại mở thêm năm cái.
Năm con ma thú cúi đầu bước ra khỏi lồng sắt, chúng nó đã bị mùi máu tươi trong đấu trường quỷ kích thích đến mức chảy dãi, rục rịch bước tới gần Trì Vưu.
Cuối cùng đám yêu ma quỷ quái trong đấu trường cũng bắt đầu tỉnh táo, chúng nín thở lùi từng bước, quay mặt nhìn nhau.
"Có, cược nữa không?"
"Giờ làm sao cược, có con ma thú này thì không sống nổi một giây đâu."
"Nói cũng phải, tận mười con ma thú mà. Một con quỷ như hắn không đủ nhét kẽ răng một con ma thú."
Giang Lạc nhìn xuống đám ma thú đang vây quanh Trì Vưu.
Trái tim vừa cảm thấy nhàm chán lại trở nên kích động, cơn sung sướng khiến cho cậu không kìm được muốn bật cười. Giang Lạc thầm cổ vũ cho đám ma thú, lên đi chứ, mau cắn nhau đi.
Đánh bại tên ác quỷ đó, xé toạc tây trang giày da của hắn đi, khiến hắn phải cúi đầu nhận thua, khiến hắn không cách nào chạy trốn.
Giữa đấu trường quỷ, Trì Vưu bị đám ma thú bao vây.
Trì Vưu đứng giữa bầy ma thú trông vừa đáng thương vừa bé nhỏ. Một con ma thú hung bạo gào lên phóng thẳng về phía hắn, miệng nó thổi ra luồng khí làm nổi lên một trận tà phong.
Quần áo Trì Vưu bị gió thổi loạn, tóc tai hỗn độn phất phới trước trán. Cổ áo không có cà vạt nên tung bay theo gió, thế mà lại có một cảm giác thảnh thơi thoải mái không tưởng.
"Mười con..." Trì Vưu lầm bầm: "Muốn thắng đẹp cũng khó thật đấy."
Vừa dứt lời, đám ma thú thấy hắn không đánh trả lập tức bạo gan hơn, hung hãn lao tới trước mặt hắn.
Trì Vưu tránh vết bẩn trên mặt đất, hắn không nhìn đám ma thú này mà đi thẳng về phía Giang Lạc. Lúc đám ma thú sắp chạy tới trước mặt hắn, nhóm ma thú đằng trước tự nhiên bỏ qua hắn mà tấn công nhóm ma thú đằng sau.
Hai con ma thú cùng nhau tấn công mà ma thú bị điều khiển thì hiển nhiên đã trở thành hộ vệ trung thành của Trì Vưu. Trì Vưu nhẹ nhàng bước qua một bên, trên người không dính một chiếc lá.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị đi ra khỏi đấu trường quỷ, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng chấn động khổng lồ.
Trì Vưu vừa xoay người thì thấy một con ma thú mới được thả ra lao về phía hắn, gần như vồ lấy hắn ngay lập tức.
Không kịp biến những con thú này thành rối, Trì Vưu nhíu mày giơ tay lên, làn khói đen quấn lấy ma thú rồi bóp chết chúng như bóp một con chim sẻ nhỏ. Máu tươi và tứ chi tan nát bắn thẳng lên người Trì Vưu, khiến cho quần áo hãy còn sạch sẽ của hắn trở nên dơ bẩn.
Vẻ mặt Trì Vưu lập tức tối sầm lại.
Máu ma thú hôi không tả nổi, hắn liên tiếp bóp chết từ con này đến con khác. Máu tanh cả người, hoàn toàn biến thành dáng vẻ đẫm máu chật vật.
Thắng rồi, nhưng chiến thắng này không đẹp đẽ như trong kế hoạch của hắn.
Quỷ khí của Trì Vưu dày đặc nhìn Giang Lạc.
Không cần nghĩ hắn cũng biết đây là ý xấu của Giang Lạc. Quả nhiên, thanh niên tóc đen mỉm cười không hề giấu giếm.
Trì Vưu lạnh lùng bặm môi, bước từng bước đến phía Giang Lạc.
Xem ra đầu trâu đã bắt đầu lo lắng: "Hắn ta sắp tới rồi."
Không thể tin được.
Thật sự có một người giết được toàn bộ ma thú và sống sót đi ra.
Chỉ cần có thể sống và thoát khỏi đấu trường quỷ là có thể gặp vua. Cả người Trì Vưu toàn là máu và sát khí, hắn đi tới trước mặt Giang Lạc.
Hắn cách Giang Lạc rất gần, cảm ứng giữa cơ thể của tượng thần và trái tim ngày một mạnh.
Trái tim của tượng thần đập dồn dập.
Trì Vưu có thể cảm nhận được trái tim đó đang nảy lên.
Tim của pho tượng thần sục sôi, cái "ác" mà nó mang theo càng dễ kiểm soát được tinh thần của họ. Đột nhiên Trì Vưu bật cười, bước nhanh đến trước mặt Giang Lạc. Hắn cúi lưng, nắm lấy bàn tay của Giang Lạc như một quý ông thực thụ rồi đặt một nụ hôn lên bàn tay đó.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy ngài rồi." Hắn thở dài, trong nụ cười còn một nỗi u ám: "Đấu trường quỷ của ngài quả thật vừa lợi hại vừa đẹp đẽ."
Hắn mỉm cười nhưng ác ý lại nồng đậm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, trái tim của tượng thần như bị cái ác của hắn kích thích đến cực hạn.
Hòa vào bản chất cái "ác" của Trì Vưu nó làm cho trống ngực Giang Lạc đập liên hồi.
Trì Vưu cố ý khiến mọi ác ý trong trái tim tượng thần ảnh hưởng đến Giang Lạc.
Trì Vưu là kẻ có thù tất báo, ngay bây giờ hắn cực kỳ muốn nhìn thấy Giang Lạc bị vạch trần bản chất ra thì sẽ thế nào.
Giang Lạc nhìn Trì Vưu rồi lại dời mắt sang đám ma thú phía sau hắn.
Toàn bộ hai mươi ma thú trong đấu trường đã chết sạch.
Trò chơi đã kết thúc trong khi nó có thể kéo dài cả một ngày, hơn nữa chẳng khiến cho Trì Vưu sứt mẻ một chút nào.
Giang Lạc lạnh lùng nhìn Trì Vưu.
Cậu nhẹ nhàng ngã người ra sau, lòng bàn tay vẫn còn dính máu của Trì Vưu. Tóc đen xõa trên vai cậu, màu đen tươi đẹp ấy chẳng khác nào một đóa hoa hồng mị diễm.
"Ai cho ngươi đứng nói chuyện?" Giang Lạc khó chịu trong lòng, cảm xúc buồn bực tiêu cực như bị phóng đại lên. Cậu thấy sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt Trì Vưu, mà cậu cũng không cần phải kiềm chế tâm tình trong hoàn cảnh này, vì vậy cau mày không thèm che giấu: "Ngươi làm ta cực kỳ mất hứng."
Trong đấu trường quỷ này, Giang Lạc là vua.
Trì Vưu vâng lời quỳ một gối xuống, lịch sự giả dối mà nói: "Như vậy ngài đã vừa lòng chưa?"
Giang Lạc nhìn từ trên cao xuống.
Ánh mắt tràn ngập địch ý, lực công kích cũng cực kỳ mạnh.
Ngay tại giây phút đó, ánh mắt này khiến cho Trì Vưu phấn khích. Hắn ngầm cười thật tươi, từ từ nắm chặt lấy tay Giang Lạc rồi nhẹ giọng nói: "Ngài đang nghĩ gì vậy?"
Giang Lạc đang nghĩ, làm sao để giết chết Trì Vưu đây.
Ác ý từ sâu thẳm trong lòng cậu như bộc lộ ra. Cậu cứ lạnh lùng nhìn chăm chú tất cả mọi thứ, dù là tình trạng thê thảm bên trong đấu trường quỷ hay sự e ngại của quỷ hồn, dường như với cậu nó chẳng là vấn đề gì cả.
Cậu không quan tâm cũng không có cảm xúc nào khác. Bi kịch không khơi dậy được lòng thương cảm nhưng cái chết đã đánh thức được cơn khát máu trong cậu.
Giang Lạc nhớ lại lúc cậu vừa đến thế giới này.
Khi cậu bất lực khóc trước quan tài của Trì Vưu, trong lòng cậu nghĩ, hóa ra trêu chọc ác quỷ lại vui sướng đến vậy.
Cậu thích nhân vật Trì Vưu, trong giây phút đó cậu bỗng cảm thấy thay vì yêu mến ác quỷ thì chuyện đùa bỡn với ác quỷ càng kích thích hơn nhiều.
Lừa gạt một con quỷ có sướng không?
Sướng, cực kỳ sướng.
Giang Lạc nhìn kẻ đầm đìa máu tươi trước mặt, con quỷ với hình dáng đáng sợ, trong lòng lại có một giọng nói tà ác vang lên.
"Chẳng phải giết chết ác quỷ là lạc thú này sẽ biến mất à, cảm giác thoải mái cũng mất luôn đúng không?"
Đúng vậy.
Vậy thì phải làm sao đây?
Giọng nói kia lại vang lên: "Tại sao không biến tên ác quỷ này trở thành một con chó bên chân ngươi nhỉ?"
"Để hắn ta giống như những lời nói dối của ngươi, yêu ngươi, mê ngươi đắm đuối. Ngươi nói gì hắn làm nấy, ngươi nói hắn chết thì hắn cũng ngoan ngoan mà chết."
"Giống như lúc tên ác quỷ đó uống bùa hòa hợp, mà có khi còn điên cuồng hơn thế nữa. Hắn ta nằm trong tay ngươi rồi thì không cần thuật luyện hồn rối nữa vẫn có thể thao túng một con quỷ. Tên ác quỷ tàn nhẫn hùng mạnh phục tùng chẳng phải là thứ kích thích nhất rồi sao?"
Hình như ngươi nói có lý.
Khiến Trì Vưu yêu cậu điên cuồng, khiến Trì Vưu van xin cậu, dường như là một chủ ý không tồi đâu.
Tơ máu trong đôi mắt Giang Lạc đỏ ngầu lên.
Trì Vưu ngửi được mùi vị cái "ác" đầy nhớp nháp.
Suýt nữa đến cả hắn cũng bị thứ ác ý này mê đảo.
Hắn sợ hãi than thở, nhìn Giang Lạc một cách đầy tán thưởng.
Ác ý đặc quánh mê người này làm Trì Vưu lập tức tin rằng...
Bản chất của Giang Lạc và hắn giống nhau.
***