Lục Hữu Nhất: “…”
Giang Lạc vừa dứt câu, Lục Hữu Nhất không khỏi rùng mình, da đầu hắn tê rần, ngón tay níu lấy góc áo của người trước mặt.
Chất vải thô ráp, nếu ngửi kỹ sẽ ngửi thấy một mùi ẩm mốc không thể giải thích được, giống như dầm mưa rất lâu và mùi bùn đất như có như không.
Chắc chắn không phải là Giang Lạc.
Mồ hôi lạnh của Lục Hữu Nhất cứ chảy ròng ròng, hắn muốn buông tay ra nhưng lại sợ làm phiền tới ‘người này’: “Diệp Tầm, giữa tôi và Giang Lạc có thêm một thứ.”
Cái ‘người’ mới vào vẫn không nhúc nhích mà cứ đứng nguyên ở đấy, giống như không hiểu họ đang nói gì.
Diệp Tầm hỏi: “Là cái gì?”
Lục Hữu Nhất muốn bật khóc tới nơi: “Tôi không biết, nhưng mùi nó cứ làm sao ấy, giống như mùi xác vậy.”
Sao xác chết lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Tầm nhíu mày rồi nhét lá bùa vào tay Giang Lạc: “Dán nó lên thiên trung, thiên đình và tư không.”
Giang Lạc: “Là sao… ba chỗ đó là chỗ nào?”
Diệp Tầm: “Dán nó lên giữa trán ấy.”
Giang Lạc ôm con thỏ bông bằng tay trái, đưa tay kia cầm lấy miếng bùa chuẩn bị dán. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chạm phải một thứ gì đó kinh khủng, nhưng không ngờ cậu chẳng đụng phải thứ gì cả.
Giang Lạc thoáng sững người, đưa ngón tay xuống dưới thì đụng phải một chất lành lạnh dinh dính. Nó vừa cứng vừa mềm, thứ sâu bọ nào đó cứ cuồn cuộn lên khi cậu chạm vào, giống như con giòi.
Giang Lạc lập tức rụt tay lại, đen mặt nói: “Nó không có đầu.”
Thứ cậu sờ là lớp thịt trên cái xác.
Miếng thịt hư thối sinh ra giòi bọ, cậu không muốn nói nữa.
Diệp Tầm tóm lấy tay Giang Lạc định bước tới để xử lý nó, Giang Lạc tóm tay hắn cản lại, bình tĩnh nói: “Chúng ta mở đèn trước. Nó đã đứng sau lưng nhưng không làm gì, tạm thời an toàn, dẫn nó vào studio mở đèn rồi tính tiếp.”
Giang Lạc nói cũng phải, đối phó với thứ này trong bóng tối không phải là một lợi thế cho họ. Ba người vẫn giữ tư thế cũ đi về phía trước. Lục Hữu Nhất đi phía sau cái xác còn thấy hên hên: “May là nó đi theo ông.”
Giang Lạc cảnh giác nguy hiểm có thể đến từ phía sau lưng, cậu thuận miệng nói: “Sao ông biết nó đi theo tôi? Nó không có đầu, nhỡ mặt nó quay về phía ông còn tay cầm áo của tôi thì sao?”
Lục Hữu Nhất nổi da gà: “Đù má, ông đừng đùa nữa!”
Cái xác đó níu lấy áo cậu càng lúc càng nặng, tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn, âm thanh không khác nào đang kéo lê một cái xác trên đất. Đoàn người nơm nớp lo sợ đi đến phòng studio. Diệp Tầm tìm công tắc điện, một phút sau, ánh đèn bỗng bừng sáng.
Lục Hữu Nhất chớp chớp mắt theo bản năng, ngay sau đó liền nhìn rõ hình dáng của cái xác trước mặt, vị trí đầu trống rỗng. Xác chết mặc một bộ quần áo tù nhân màu đỏ nhuốm máu, làn da xanh tím, trên cổ nó có vết thương rất dữ tợn, máu thịt lòi ra ngoài còn sót lại vết dao và thêm giòi bọ ngoe nguẩy.
Giang Lạc đã chạy được vài mét, cậu tìm được một cái khăn ướt rồi lau mạnh tay, nhìn cái xác đang đi không một chút cảm xúc. Vì lúc đi xác chết nắm góc áo của cậu rất chặt nên khi cậu vừa trốn chạy thì áo cũng bị xé rách một góc xuýt lộ cả eo.
Hiệu ứng hình ảnh của xác chết biết đi thật sự rất đáng sợ, Lục Hữu Nhất sợ hãi nói: “Vãi đạn nó đi được thật này…”
Còn chưa dứt lời, hắn hoảng sợ nhìn trừng trừng bởi vì khi cúi đầu xuống hắn thấy được chân của cái xác.
Mũi chân đang hướng về phía hắn.
Lục Hữu Nhất thét lên: “ĐM á á á!!!!!!”
Cái xác chết biết đi này thực sự quay về phía hắn như lời Giang Lạc nói!!!
Lục Hữu Nhất vừa la hét vừa giơ chân đạp tán loạn, vội vàng chạy về phía Giang Lạc và Diệp Tầm. Xác chết loạng choạng xoay người về phía họ, đột nhiên lao đến.
Ba người vội vàng tháo chạy, Diệp Tầm rất bình tĩnh, nhìn Giang Lạc chạy trước mà vẫn không quên lau tay rồi an ủi: “Các chuyên gia đã nghiên cứu rằng giòi bọ không bẩn, sau khi chúng nó ăn xác thối có thể tiết ra chất muối sát trùng, trong cơ thể có chất kháng sinh cao và tăng cường khả năng miễn dịch, thật ra là một loại trùng khá tốt.”
Giang Lạc cười giả lả: “Anh hai ơi, nếu không làm gì thì bản thân cũng sẽ được nếm thử mùi giòi bọ đó.”
Diệp Tầm dừng lại, hắn lấy một miếng lưới màu đen từ miệng thỏ bông: “Lục Hữu Nhất!”
Lục Hữu Nhất kéo Giang Lạc dẫn cái xác chết biết đi kia chạy về một hướng: “Mau lên Diệp Tầm với tốc độ này tôi không giữ lâu được đâu!”
Hắn gấp đến độ nước bọt văng tung tóe, miệng nói không ngừng, còn Giang Lạc thì sắp bị hắn kéo muốn bay cả lên, cậu gào to: “Lục Hữu Nhất, cậu không có cách nào đối phó với nó hay sao?”
Lục Hữu Nhất gào còn to hơn: “Giang Lạc, đầu ông bị hỏng à! Trong lớp ông đứng thứ nhất từ dưới đếm lên còn người đứng thứ hai từ dưới đếm lên là tôi đó!”
Giang Lạc: “…”
Lục Hữu Nhất nhớ những lời ca ngợi và tin tưởng lúc nãy Giang Lạc nói với hắn mà thẹn trong lòng, càng chột dạ thì giọng càng to hơn, giống như một viên đạn đại bác: ”Với lại đó giờ tôi chỉ nghe thấy xác sống thôi chứ đã thấy bao giờ đâu!”
Giang Lạc: “… Cậu đừng nói nữa.”
Bỗng nhiên cậu tăng tốc, chạy thẳng lên phía trước Lục Hữu Nhất.
Lục Hữu Nhất trợn mắt há hốc mồm: “Cái ***!”
Xác chết không đầu đuổi theo sát, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ cách Lục Hữu Nhất nửa mét. Lục Hữu Nhất khẽ cắn môi, đột nhiên xoay người gào lên: “TAO LIỀU MẠNG VỚI MÀY!”
Nhưng cái xác không đầu vụt khỏi hắn, mục tiêu mà nó đuổi theo lại là Giang Lạc.
Mặt Lục Hữu Nhất toàn là dấu chấm hỏi.
Hạnh phúc tới bất ngờ vậy sao?
Giang Lạc thấy cảnh đó mà huyệt thái dương giật đùng đùng: “Sao nó lại đuổi theo tôi?”
Chạy nhanh khiến nhịp thở của cậu ngày càng trở nên gấp gáp, nguyên chủ tập luyện qua loa, có thể chạy vụt qua mặt Lục Hữu Nhất đã là chuyện khó tin rồi. Giang Lạc thấy hơi thở nóng rần rần lên, cổ họng ngứa ran, cậu dùng đầu lười đè lên hàm trên để cố gắng giữ nhịp hô hấp.
Diệp Tầm dựa vào cột nhà kéo lưới đen ra, cao giọng nói: “Giang Lạc, chạy về hướng này!”
Giang Lạc xoay người kéo cái xác sống chạy theo hướng kia.
Xác sống không biết mệt nên tốc độc chạy càng lúc càng nhanh, vì chạy nhanh như thế khiến cho cái mùi thối rữa của xác chết lan tỏa khắp lối đi và phòng studio. Giang Lạc nghe thấy hơi thở mình mỗi lúc một nặng và tim đập loạn liên hồi, tay chân bủn rủn sắp đến giới hạn.
Cậu ngẩng đầu nhìn cái lưới đen cách đó không xa, lưới đen rơi xuống cũng cần thời gian mà khoảng cách giữa cậu và xác sống còn chưa tới 3m, dù lưới đen có rơi xuống cũng khó mà phủ hết lên xác sống được.
Cậu phải nhanh hơn chút nữa, ngay lúc lưới đen rơi xuống phải thoát ra ngoài.
Mùi máu tươi từ cuống họng tràn lên khoang miệng, Giang Lạc có phần khổ sở với tố chất cơ thể này của mình. Cậu hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực sau cùng để tăng tốc, vụt thẳng qua vị trí lưới đen.
Gần như trong một thoáng khi cậu vụt qua đó, lưới đen của Diệp Tầm rơi xuống, bao lấy cái xác chết không đầu.
Cái xác không đầu vùng vẫy, lớp da lập tức bị lưới đen đốt thành vết cháy đen, mùi thịt thối bị đốt cực kỳ cay mũi. Lục Hữu Nhất nôn khan vài tiếng, che miệng đưa cho Giang Lạc một bình nước.
Hai chân Giang Lạc run rẩy vịn tường đứng một hồi lâu rồi ngồi lên bàn làm việc gần đó. Hơi thở của cậu vẫn còn hơi gấp gáp, tóc đen dính trên cổ và má nhìn nhếch nhác chẳng ra sao. Cậu không quan tâm đến thứ mùi hôi thối trong không khí nữa mà há miệng thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới có sức vặn bình nước uống một hớp: “Cái lưới đen đó là gì vậy?”
“Dây ngâm bằng máu chó mực.” Lục Hữu Nhất lấy hai cục giấy nhét vào lỗ mũi, ngồi xổm bên cạnh nghiên cứu xác sống trong lưới: “Bên trong chắc còn thêm một lớp bùa chú.”
Tấm lưới đen của Diệp Tầm quấn chặt xác chết không đầu, cái xác đó không còn nhúc nhích như đã chết hoàn toàn. Lục Hữu Nhất tò mò nhìn hồi lâu: “Diệp Tầm, cậu nói xem sao nó lại quyết định đuổi theo Giang Lạc vậy?”
Diệp Tầm lắc đầu: “Không biết.”
Giang Lạc ho khan vài tiếng, khó chịu nhéo nhéo cổ họng nói: “Hình như trên người nó đang mặc áo tù.”
Lục Hữu Nhất nói: “Đúng vậy.”
“Nhìn kiểu dáng của chiếc áo, hẳn cái xác này đã chết mấy trăm năm.” Giang Lạc đánh giá xác chết rồi khẳng định: “Nếu người từ thời xa xưa thì chắc nó sẽ có một mái tóc dài, trong ba người tóc tớ là dài nhất, chắc nó nghĩ rằng đầu tớ chính là đầu của nó.”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đều hiểu ra, Lục Hữu Nhất nói: “Có lý.”
“Tiếng bóng cao su trên bậc thang mà mình nghe được chắc là đầu của nó.” Giang Lạc lại uống một ngụm nước: “Chỉ là không biết tại sao đầu nó lại tách khỏi cái xác này mà thôi.”
Dường như Diệp Tầm còn suy nghĩ, bất ngờ lên tiếng: “Ba nữ sinh mất tích cũng có tóc dài.”
Lục Hữu Nhất xiết chặt nắm đấm: “Ghê tởm! Chắc chắn cái xác này đã tưởng đầu của họ là của nó, nên mới sát hại như vậy.”
Giang Lạc thấy chưa chắc.
Nếu xác chết không đầu giết ba cô gái kia, cho dù nó lấy đi đầu của ba người vậy tại sao không thể nào tìm thấy xác?
Huống chi hiện trường hôm họ mất tích rất sạch sẽ không có lấy một vết máu, chẳng lẽ ba cô gái đó chủ động đi theo cái xác không đầu này sao?
Nhưng cậu không phản bác lại Lục Hữu Nhất mà chỉ nhún vai, xuống khỏi mặt bàn: “Muốn đi tới chỗ còn lại mà làn khói chỉ không?”
Dĩ nhiên là có rồi.
Trên đường đi, Lục Hữu Nhất kéo cái lưới đen rất mạnh bạo, hắn quay đầu lại ghét bỏ mà nói với Giang Lạc: “Giang Lạc, sau khi về trường ông có muốn đi tập thể dục với tôi không? Thể chất của ông kém quá.” Bị quỷ đuổi thì trốn không thoát đâu.
Giang Lạc vừa mới chạy xong nên còn mệt, vẫn rùng mình: “Được, đúng là tôi nên rèn luyện thêm.”
Cây nhang trong tay Diệp Tầm đã cháy hết hai phần ba, tàn nhang rơi xuống lớp gạo, sợi khói vẫn chia làm hai ngã, một sợi bay về phí cái xác không đầu, sợi còn lại thì bay đến một căn phòng xa lạ trước mặt bọn họ.
Giang Lạc bước lên gõ cửa một cái, cứ làm vậy hai lần, bên trong không có ai trả lời nên cậu đẩy cánh cửa ra, khói hương bay vào rồi len lỏi xuống gầm giường.
Trong phòng không một bóng người.
Ba người cẩn thận vây quanh giường, Diệp Tầm đặt bát hương lên mặt giường, ôm lấy con thỏ bông trên tay Giang Lạc, nói với chất giọng lạnh băng: “Cút ra đây.”
Đột nhiên dưới giường vang lên tiếng đập của quả bóng cao su, một cái đầu lăn từ góc giường ra ngoài, mái tóc đen ngòm quấn quanh đầu lâu giống như quả bóng mọc đầy tóc.
Diệp Tầm không nhúc nhích, cái đầu lâu lăn về phía Giang Lạc rất tự nhiên, từ trong đống tóc lộ ra một con mắt: “Bạn nhỏ kia ơi, tóc của cậu bồng bềnh bóng mượt thế, có thể cho tiểu sinh đây biết cách làm sao để dưỡng tóc được vậy không?”
(Tiểu sinh: vai nam trẻ (trong hí khúc) / Tiểu sinh (học trò tự xưng, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu)
Lục Hữu Nhất cười lạnh một tiếng, tiến lên tóm lấy đầu lâu nói với vẻ hung tợn: “Tao thấy tóc mày cũng được lắm mà!”
Đầu lâu phát ra một tiếng rít chói tai: “Đừng tóm tóc tôi thế, tôi trọc mất! Tôi trọc mất!”
Lục Hữu Nhất rùng mình một cái, nụ cười dữ tợn cũng không duy trì được nữa, suýt thì hắn buông cả tay ra: “Đệt mợ mày đừng có la!”
Đầu lâu khóc nghẹn: “Chết tiệt, cậu đừng túm tóc tôi.”
Lục Hữu Nhất rùng mình vì buồn nôn, đặt cái đầu lên giường, ánh mắt ba người từ ba phía nhìn chăm chăm vào cái đầu lâu này: “Nói, tại sao mày lại ở khách sạn 129 này.”
Đầu lâu nhảy hai cái hất mái tóc ra sau đầu, lộ khuôn mặt trắng bệch rồi nói: “Tiểu sinh tên là Ninh Tu, ngày xưa là một thư sinh. Rất lâu về trước, vì tiểu sinh nhìn lén con gái nhà quan tắm nên bị chặt đầu, chết trên pháp trường.”
Mới nói đến đó đã bắt đầu nức nở: “Tiểu sinh chết mất mặt lắm, người nhà còn không muốn hốt xác cho tiểu sinh, người chết không toàn thây thì sao nhập mộ được? Tiểu sinh cứ ôm đầu đi tới đi lui, hồi trước ở đây là một tiệm may, nên tiểu sinh đến đây định nhờ thợ may vá lại cái đầu.”
Diệp Tầm: “Lò mổ bên cạnh lâu lắm rồi, hình như hồi trước là pháp trường.”
Quanh pháp trường sẽ có những tiệm may, vì người xưa coi trọng việc toàn vẹn thi thể. Người nhà sẽ đem thi thể của nạn nhân bị chặt đầu vào trong tiệm may, để vá lại sọ cho họ. Nếu thi thể không có người nhà tẩm liệm thì chờ đến đêm, thi thể sẽ tự ôm đầu mình đến để nhờ họ vá.
Đầu lâu nói: “Nhưng trời chưa tối thì thợ may đã đóng hết cửa, tiểu sinh không tìm thấy ai vá đầu cho mình cả, thế là cứ chờ rồi chờ. Mãi đến một tháng trước, bỗng nhiên tôi phát hiện bà chủ ở đây cũng là thợ may, thế là cứ nửa đêm tôi lại đến phòng của bà ấy để tìm, định nhờ bà ấy vá hộ.”
Lục Hữu Nhất hỏi thăm cũng chẳng thân thiện gì cho cam: “Vá đầu thì vá đầu chứ sao anh lại giết người.”
Đầu lâu mở to hai mắt nhìn, nổi giận đùng đùng nói: “Anh bạn nhỏ đừng ăn không nói có đổ oan cho người khác, tiểu sinh giết người bao giờ?”
Lục Hữu Nhất thoáng sững sốt, nghi ngờ hỏi: “Trong khách sạn này có ba cô gái mất tích, chẳng lẽ không phải do anh giết?”
Đầu lâu tức giận nhảy tưng tưng hai phát, la lớn: “Cái thằng oắt con, cậu đừng tưởng tôi dễ tính thì thích nói gì thì nói nhé!”
Giang Lạc đưa tay sờ cằm vô tình kéo vạt áo của mình lên. Ở vị trí này, vạt áo bên trái bị xé rách lộ ra một vùng eo to bằng lòng bàn tay trắng như ngọc, có cảm giác mịn màng mát lạnh làm sự quyến rũ của cậu tăng lên. Giang Lạc cong môi cười nói: “Thư sinh, đêm nào anh cũng tới phòng tìm bà chủ à?”
Thư sinh ngơ ngác nhìn cậu, vốn là một tên háo sắc, lúc này hai gò má lại càng ửng đỏ lên: “Đúng vậy, đêm nào tiểu sinh cũng tới tìm bà chủ.”
Giang Lạc nói: “Nhưng hình như bà chủ không còn ở đây nữa.”
Đầu lâu khó hiểu hỏi: “Cậu bạn nhỏ, cậu không biết đâu. Một tháng trước ông bà chủ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, tính tình bà chủ càng trở nên quái dị thế nên họ mới chia phòng để ở. Bà chủ ở ngay căn phòng này, tôi từng thấy bà ấy xe chỉ luồn kim sửa lại cơ thể của mình, nhưng cứ nửa đêm tôi đến thì bà ấy lại không ở đây.”
Diệp Tầm nắm lấy mấu chốt: “Sửa lại cơ thể mình?”
Đầu lâu nói một cách nhẹ nhàng: “Đúng vậy, bà ấy là một thợ may xuất sắc biết nhường nào, chắc chắn bà ấy có thể ghép đầu tôi và cơ thể tôi lại với nhau.” Nhưng sau khi nhìn cơ thể nằm trong cái lưới đen đầu lâu đã không kìm được lộ ra vẻ đau khổ: “‘Nhưng giờ tôi thấy cơ thể này của mình, chắc chẳng thể vá lại được nữa rồi.”
Giang Lạc cười cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất: “Các cậu nói xem, một bà chủ nửa đêm nửa hôm không ngủ mà sửa chữa cơ thể mình bằng kim chỉ, bà ta có thể đi đâu được?”
Diệp Tầm nhíu mày suy tư một lát, tóm đầu lâu ném vào trong lưới, Lục Hữu Nhất kéo cái xác về lại hành lang rồi gọi điện cho ông chủ.
Điện thoại riêng được nối với một mạch điện khác, dù khách sạn 129 có bị ngắt điện hay không thì cũng không ảnh hưởng.
Điện thoại ‘tút’ một hồi thì giọng mơ màng còn ngái ngủ của ông chủ truyền đến: “Alo?”
Diệp Tầm hỏi: “Bà chủ đâu.”
Ông chủ lập tức tỉnh người, cẩn thận hỏi han: “Làm sao vậy, cậu Diệp hả? Vợ tôi đang ở cùng với bà nội để ru thằng nhỏ ngủ.”
“Phòng của bà ấy không phải 102 à?”
“Đúng rồi, tôi với bà ấy cãi nhau nên đến phòng 102 ở.” Ông chủ cười khổ nói: “Chắc vì kinh doanh của tôi càng lúc càng tụt dốc nên tính tình bà ấy nóng giận hơn nhiều, ban ngày cũng không biết đi đâu, thỉnh thoảng mới thấy bà ấy mà trang điểm càng đậm hơn… nhưng bà ấy không bỏ đứa nhỏ được, mỗi lần trời tối sẽ về ngủ với nó, ở đến sáng thì không còn thấy tăm hơi đâu, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với bà ấy mà còn chưa có thời gian nữa.”
Nơi gia đình ông ở đối diện tòa nhà này, Diệp Tầm càng nghe càng cảm thấy vô lý, quyết định mau lẹ nói: “Bây giờ tụi cháu sang.”
Ba người cứ lần mò mà đi, khi đến được tòa nhà đối diện thì nhang cũng chảy hết. Diệp Tầm thở dài, đặt bát cơm ở một góc khuất rồi mới đi lên lầu. Sau khi lên họ đã nhìn thấy ông chủ đứng chờ ngay ở cửa.
Ông chủ dắt họ vào nhà, nhìn điệu bộ có vẻ bất an, ông còn xoa xoa tay nói: “À thì, cái ý lúc nãy các cậu mới nói là…”
“Chúng cháu muốn gặp vợ của chú.” Diệp Tầm nói: “Có thể bà ấy gặp một chút vấn đề.”
Ông chủ lập tức siết chặt tay lại, ông im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng cười: “Các cậu đừng đùa với tôi thế chứ.”
Lục Hữu Nhất nhìn ông rất thông cảm: “Ông chủ, nếu chú muốn xử lý xong chuyện này sớm, phải chuẩn bị luôn khả năng xấu nhất có thể xảy ra.”
Cả người ông như suy sụp, ông dắt họ đến trước một cánh cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Một bóng đen đứng đờ ở cuối giường nhìn chằm chằm bà lão và đứa nhỏ đang ngủ trên giường. Màn sương đen bao phủ khắp cơ thể cái bóng đen này, đó chính là làn sương đen mà Giang Lạc đã thấy trên cánh tay đứa nhỏ.
Lục Hữu Nhất thấp giọng kinh hô: “Âm khí dày quá!”
Cửa vừa đẩy ra một luồng khí lạnh đánh về phía Giang Lạc, tầm mắt Giang Lạc rơi trên chăn bông, cái chăn nhô lên hai dáng người đang ngủ, một già một trẻ ngủ rất sâu không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh.
Cái bóng đứng cuối giường nghe thấy tiếng động, cái đầu cứng đờ quay sang nhìn bọn họ.
Con ngươi Giang Lạc co lại.
Chỉ thấy trên cơ thể của bà chủ khách sạn này đầy rẫy những vết khâu vá, bà giống như một đống thịt nát, chỉ có thể dựa vào những vết kim chỉ để khâu lại bản thân, mặt mày méo mó, máu thịt be bét nhìn cực kỳ khiếp sợ.
Ông chủ sau lưng ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy: “A a a ——!”