Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ
Người trong phủ Thiên Sư còn đông hơn so với tưởng tượng của Giang Lạc. Vừa mới liếc sơ qua, từ con nít đến người già, từ người buôn bán đến người làm to, loại người nào cũng có. Thậm chí Giang Lạc còn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc là những ngôi sao nổi tiếng hay xuất hiện trên tivi.
Những người này có kẻ vẻ mặt lo lắng lại có kẻ cung cung kính kính, rất nhiều người ra vào. Trong sân lớn cũng không hề huyên náo, mọi người ý thức giữ yên lặng.
Nhưng hầu hết những người này đều không thể tận mắt nhìn thấy Thiên chủ.
Giang Lạc phải sửng sốt về tiếng tăm của Phùng gia, Trần Bì dắt cậu băng qua đám người đang chờ đợi để đi vào bên trong. Bước qua cánh cổng đầu tiên có một người đệ tử trẻ tuổi đứng gác ở cổng này, đệ tử nhìn thấy ông liền chắp tay nói: "Trần sư thúc, Phùng tiên sinh đang ở trong chờ hai người."
Giang Lạc liếc mắt sang Trần Bì, vị sư phụ hờ này muốn dẫn cậu đến gặp Phùng Lệ làm chi vậy trời?
Bước qua cửa viện, người bên trong như ít hẳn đi. Bọn họ vào trong chưa bao lâu thì đi ngang một hồ sen, trong hồ sen đặt một bộ bàn ghế tạc bằng đá có hai người đang ngồi.
Một người chòm râu bạc phơ bồng bềnh trông vừa hiền hòa lại hòa ái, lúc Trần Bì đi qua còn lễ phép nói: "Sư phụ."
Vị này chắc là lão thiên sư, Giang Lạc bắt chước gọi một tiếng: "Sư tổ."
"Ừm." Lão thiên sư cười hiền lành, nói với Trần Bì vài câu rồi nhìn về phía Giang Lạc: "Đây là đồ đệ của con vừa đứng đầu bảng cuộc thi đấu đó sao?"
Trần Bì nói: "Dạ, thằng bé này tên Giang Lạc."
"Giang Lạc." Lão thiên sư suy nghĩ về chữ 'nhãn' này: "Không tệ, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan."
Trì gia?
Giang Lạc vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại cực kỳ tập trung chú ý.
Cậu liếc nhìn lão nhân kia, ông ấy tầm bảy tám mươi tuổi, tay và mặt đầy nốt đồi mồi, trán hẹp cùng với đôi lông mày rậm, xương gò má nhô ra và đôi mắt sáng tỏ: "Lão thiên sư nói đứa nhỏ nào nhà tôi nhỉ?"
Lão thiên sư cười nói: "Trừ đứa nhỏ Trì Vưu thì ai có thể gánh được hai chữ thiên phú này nữa chứ?"
"Thiên phú con cháu dòng chính đều rất mạnh." Lão giả Trì gia hơi lạnh lùng nói: "Thiên phú cao thì tốt, nhưng phạm phải cái mệnh đó liệu có đứa nào sống qua được tuổi ba mươi không?"
Nói xong ông nhìn sang Giang Lạc: "Nhìn trường thọ đấy, lão thiên sư, đồ đệ của ông không tồi đâu."
Trần Bì nói lời tạm biệt với lão thiên sư rồi dắt Giang Lạc rời khỏi hồ sen.
Bọn họ nhanh chóng đi vào phòng thờ.
Giang Lạc vừa mới vào liền bắt gặp Phùng Lệ đang đốt hương. Phùng Lệ vẫn mặc bộ quần áo thời Đường, y thắp hương xong quay người sang rồi thản nhiên nói: "Đến rồi à?"
Tuy Trần Bì lớn hơn Phùng Lệ và không biết lớn hơn bao nhiêu, thậm chí còn được Lão thiên sư thu làm đồ đệ trước Phùng Lệ, nhưng ông vẫn không dám đứng trước mặt Phùng Lệ ra vẻ ta đây, chỉ có thể cung kính nói: "Sư đệ, huynh dẫn theo Giang Lạc tới."
"Ừm." Phùng Lệ nhìn người con trai tóc đen từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nhíu mày lại: "Đây là cái gì?"
Mắt y dán vào một lọn tóc trắng ẩn hiện bên tai cậu.
Ánh mắt Giang Lạc lóe lên: "Dạ?"
Phùng Lệ bước tới, kéo sợi tóc trắng của cậu ra, ngay khi y nhìn thấy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Con đã gặp cậu ta rồi."
Giang Lạc vô tội trừng mắt nhìn.
Bỗng Phùng Lệ nhổ một sợi tóc trắng của Giang Lạc xuống, đi đến trước bàn lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra, xếp thành người tí hon. Hắn quấn sợi tóc lên người giấy rồi nghiêng đầu phân phó Trần Bì: "Đi lấy tám chén nước."
Trần Bì và đệ tử trong phòng thờ mang lên tám chén nước. Phùng Lệ đặt tám chén nước quanh người giấy làm một trần đồ bát quái, sau đó kết ấn trên tay, chỉ vào người giấy nói: "Động."
Người giấy nằm trên bàn trà đột nhiên chuyển động, có lẽ nó bị một thứ gì đó bám vào, đứng trên mặt bàn ngơ ngác nhìn xung quanh.
Người giấy không có mặt mũi, nhưng khi nhìn đến Giang Lạc thì dừng lại, không hiểu sao Giang Lạc lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc nào đó từ người giấy nho nhỏ này.
Mi tâm Giang Lạc nảy lên một cái. Cậu nhìn Phùng Lệ hỏi: "Phùng tiên sinh?"
Phùng Lệ lạnh lùng đáp: "Ta nói lại lần nữa, nếu để ta nhìn thấy con vẫn ở cùng một chỗ với hắn, ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán."
Nói xong, không đợi Giang Lạc phản ứng, Phùng lệ nhẹ nhàng chạm vào cái chén ở phía đông nam: "Tốn phong." Nước trong chén khẽ dao động, đồng thời trên mặt bàn bỗng nổi lên một cơn gió mạnh. Cơn gió điên cuồng, sắc bén như dao, tấn công người giấy không chút thương tiếc.
Người giấy đứng yên tại chỗ, nhưng gió lớn chưa kịp tới gần người giấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phùng Lệ từ tốn nói: "Được lắm."
Nhưng nếu đối phương là quỷ hồn của Trì Vưu thì Phùng Lệ đã sớm đoán ra.
Y lần lượt chạm vào từng cái chén phía Tây Nam và Đông Bắc, tượng trưng cho quẻ Khôn và Cấn.
Bỗng dưng mặt bàn trở nên gồ ghề nhấp nhô, từng chỗ phồng lên như ngọn núi cao khiến người giấy không còn nơi đặt chân xuống.
Người giấy nhẹ nhàng chà chà chân trái, thế là toàn bộ núi cao phút chốc sụp đổ. Không những núi cao vỡ tan tành, mà hai cái chén Tây Nam và Đông Bắc cũng bị vỡ nát, nước trong vắt lập tức lênh láng khắp mặt đất.
Trong phòng thờ im ắng lạ thường.
Đầu Trần Bì gần như vùi vào ngực, trong lòng âm thầm than khổ. Ông lớn đến ngần tuổi này rồi mà còn phải chịu tội như vậy à trời. Thiên sư đấu với người ta kết quả thua luôn, chuyện này liệu ai thấu?
Đặc biệt Phùng Lệ lại là một người đàn ông có thù tất báo, điều đó làm người khác không có lá gan chọc tới y.
Phùng Lệ nhìn đống hỗn độn trên bàn, biểu cảm của y không có gì thay đổi, y đặt chén sứ màu trắng ở hướng bắc rồi nói: "Khảm Thủy."
Khảm thủy thuộc dương, ngũ hành là nước, nước lại càng thêm nước, âm dương tương khắc, vừa mới xuất hiện khí thế đã hừng hực, hung hãn đến mức muốn xé toạc người giấy.
Người giấy thật sự bị dòng nước nhấn chìm.
Trần bì nhẹ nhàng thở ra, len lén lau mồ hôi trên trán, vui mừng nói: "Thiên sư đúng là thiên sư, ngay cả tà ma cũng không chạy thoát được Ngũ Chỉ Sơn."
Giang Lạc không yên tâm ngay như Trần Bì. Nếu Trì Vưu bám vào người giấy thì sao có thể đối phó dễ dàng như thế?
Cậu chăm chú nhìn dòng nước cuộn trào mãnh liệt trên mặt bàn. Ngay khi mọi người vừa yên tâm một chút, người giấy bỗng phóng lên từ mặt nước rồi lao ra khỏi phạm vi bát quái trận, sau đó bay thẳng về phía Giang Lạc.
Giang Lạc lập tức lui về phía sau, chợt một bàn tay xuất hiện ở hông cậu, bàn tay ôm lấy cậu rồi kéo lại, giọng nói có vẻ như quan tâm: "Sư đệ cẩn thận."
Vốn lúc đầu Giang Lạc có thể né tránh ổn thỏa, nhưng vì cái người tốt không tên tự dưng vẽ thêm chuyên khiến cậu đứng không vững, suýt ngã sấp xuống. May thay cậu tóm được tay của tên đệ tử đó rồi đứng thẳng, thiệt thòi này cậu lại chẳng thể nói ra, Giang Lạc chỉ đành tủi tủi nói: "Cảm ơn."
"Không cần đâu." Người tốt bụng không tên còn cười với cậu một cái, rồi nhìn về phía kia: "Phùng tiên sinh, đã thu phục được người giấy rồi ạ."
Giang Lạc sững sờ, quay đầu nhìn về phía người giấy. Chỉ thấy người giấy bị bút lông đâm xuyên nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Phùng lệ cầm khăn lau tay, đệ tử bên cạnh cậu cảm thán rằng: "Phùng tiên sinh giỏi quá, dù là yêu ma quỷ quái gì, vào tay Phùng tiên sinh cũng không sống được một giây."
Giang Lạc cứ cảm thấy có điều không đúng: "Thứ bám vào người giấy thì sao?"
"Chết chứ sao." Đệ tử cười cười, nhìn người giấy nát vụn vì ngâm nước: "Một cú vừa rồi của Phùng tiên sinh nhanh như chớp, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn hắn ra đã chết."
Giang Lạc nghĩ thầm, vậy chắc chắn đã có điều bất giờ rồi.
Cậu tuyệt đối không tin rằng Trì Vưu sẽ chết vì mấy thứ vớ vẩn này.
"Hình như sư đệ rất quan tâm đến tà ma đó." Giọng người bên cạnh cắt ngang mạch suy nghĩ của Giang Lạc, đệ tử trẻ tuổi tò mò hỏi: "Vậy sư đệ có quan hệ gì với tà ma đó không?"
Người phủ thiên sư ai cũng nhiều chuyện thế này à?
Suy nghĩ này vừa lóe lên một cái, Giang Lạc đã lập tức được nước đẩy thuyền: "... Đúng là có một chút quan hệ."
Cậu chỉ hận không thể nói cho cả thế giới này biết về 'tình yêu' của mình với Trì Vưu, để khi Trì Vưu gϊếŧ cậu thì tất cả mọi người sẽ đứng về phía cậu. Mắt Giang Lạc rũ xuống, vẻ mặt u sầu nặng nề nói: "Anh ấy là người mà tôi thích."
Người đệ tử đó nhìn cậu, đôi môi hồng của cậu hơi mím lại, cũng rũ mắt xuống, hắn cười cười: "Oh, là vậy sao."
"Cậu đừng buồn." Đệ tử nhẹ giọng an ủi: "Nếu không, chắc chắn anh ta sẽ..."
Cậu mở miệng không chút chần chừ, giọng điệu cũng hơi vút cao: "Sẽ rất đau khổ."
Tác giả có lời muốn nói:
Đệ tử mỉm cười: "Tôi cam đoan hắn sẽ rất khổ sở."