Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 20: [Canh 2] Tôi với cậu lưng tựa lưng




Không ngờ tới, thật sự là không ngờ tới.

Ban đầu Giang Lạc vì những tài liệu kia mà bỏ đi nghi ngờ đối với Bạch Diệp Phong, không nghĩ tới lại có cơ hội trùng hợp như vậy để lột áo của đối phương.

Phát hiện này khiến cho tâm trạng của Giang Lạc khá hơn hẳn.

Cậu không che giấu được ý cười, lau sạch tro giấy giữa các ngón tay. Đúng lúc cậu vừa lau sạch tay xong thì Từ Nham ở bên ngoài trở về.

Không biết Từ Nham đã đi nơi nào trên giày có dính ít bùn, Giang Lạc quay đầu nhìn y một cái, Từ Nham cực kì cảnh giác trừng mắt nhìn lại.

Giang Lạc cười: “Về rồi hả? Chậm chút nữa thôi là ngoài trời sẽ mưa đấy.”

Tục ngữ dạy không giang tay đánh người mặt cười, huống chi Giang Lạc cười xinh đẹp đến vậy, cậu tỏ ra rất quen thuộc, dễ như trở bàn tay hóa giải bầu không khí có hơi thù địch giữa hai người. Làm cho Từ Nham xấu hổ nhìn cậu chăm chằm, cứng đờ “Ừ” một tiếng.  

Giang Lạc cầm phích nước nóng rót hai ly nước, tự nhiên nói: “Ngồi đi, đứng đấy làm gì?”

Từ Nham do dự hồi lâu rồi đi đến cạnh bàn ngồi xuống.

Giang Lạc cũng ngồi xuống, cười híp mắt chống cằm nhìn y. Khăn mặt màu xám dùng để lau tóc phủ trên mái tóc đen của cậu, khuôn mặt trắng nõn, lông mày thanh mảnh cộng thêm vẻ ngoài lộng lẫy, đôi mắt trắng đen rõ ràng như điểm mực, đôi môi đỏ hồng tươi tắn, thoạt nhìn giống như người đẹp dân tộc thiểu số môi hồng răng trắng đội khăn trùm đầu.

“Bạn học, cậu quen biết bạn học Bạch bao lâu rồi?”

Từ Nham vô thức trả lời: “Sáu năm.”

“Ồ” Giang Lạc bừng tỉnh đại ngộ, tò mò truy hỏi: “Bạn học Bạch nhiệt tình thân thiết với người khác như vậy, trước kia cũng giống thế sao?”

Từ Nham nghe cậu khen Bạch Diệp Phong, địch ý đối với cậu tiêu bớt một chút: “Bạch ca vẫn luôn tốt như vậy.”

Y nghĩ nghĩ, mới dần phát hiện ra ấn tượng trước kia về Bạch Diệp Phong trong đầu mình thế mà không có: “Trước kia… Trước kia Bạch ca tương đối ít nổi tiếng.”

Giang Lạc: “Tôi nghe nói năm năm trước hắn mới bắt đầu phấn đấu tiến lên, tính ra là năm đầu tiên của cấp ba ha, quả nhiên là người có thiên phú, lớp mười mới bắt đầu cố gắng cũng không muộn.”

“Đúng vậy.” Từ Nham bổ sung thêm một câu: “Trước khi Bạch ca lên cấp ba, chúng ta đều không phát hiện hóa ra Bạch ca có thiên phú đến thế.”

Giang Lạc cười nói: “Thiên tài nha.”

Năm năm trước.

Khi đó Trì Vưu còn chưa chết.

Đây quả thật là một bí mật lớn động trời, Giang Lạc nhảy cẫng muốn lập tức hố Trì Vưu một vố. Nhưng cậu nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống, bí mật lớn như vậy, cậu đương nhiên phải để dành.

Giang Lạc thuận theo tán gẫu sang chủ đề khác với Từ Nham, dẫn hai câu hỏi này ra, đến khi Bạch Diệp Phong và Trác Trọng Thu từ phòng tắm trở về, liền thấy bọn họ đang trò chuyện trong bầu không khí có thể nói là hòa hợp.

Bạch Diệp Phong cười đi tới: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Nói về truyền thuyết kinh dị của đại học Sơn Hải.” Giang Lạc đáp: “Trường các cậu thú vị thật đấy.”

Vẻ mặt của cậu không hề có tí khác biệt nào, thái độ đối xử với Bạch Diệp Phong lạnh nhạt hơn so với Từ Nham, thái độ như vậy mới là bình thường, dù sao Giang Lạc mới bị Bạch Diệp Phong dùng thủ đoạn thổi phồng hố một lần.

Bạch Diệp Phong không chút nghi ngờ, cười nói: “Bạn học Giang Lạc, hoan nghênh cậu đến trường chúng tôi chơi. Nếu có thể thì chuyển đến trường của chúng tôi luôn cũng là một ý định không tồi.”

Trác Trọng Thu “Chậc” một tiếng: “Trắng trợn đào chân tường đấy hả?”

Đột nhiên một tiếng sấm ầm vang ngoài cửa sổ, tia sét lóe sáng, nhóm người ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mưa to chợt trút xuống.

Về sau mưa càng ngày càng lớn, xé rách trời cao rơi xuống mặt đất, đập đùng đùng rung lắc cả cửa sổ thủy tinh.

Bạch Diệp Phong nhìn mưa to nửa ngày, nói: “Nghỉ ngơi thôi.”

Tín hiệu ở khu phòng học cũ không tốt, vì phòng ngừa học sinh chuẩn bị kiểm tra chơi điện thoại, trường học cũng không sửa lại tín hiệu. Điện thoại của bọn họ không có cách nào lên mạng, nhiều nhất chỉ có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn.

Khoảng thời gian không có việc gì để làm rất dễ làm con người ta buồn ngủ, nương theo tiếng mưa rơi, Giang Lạc chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống.

Vào nửa đêm, đột nhiên Giang Lạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu ngái ngủ cầm điện thoại lên, trên điện thoại hiển thị một số lạ hoắc.

Trong ký túc xá yên lặng, thấp thoáng tiếng hô hấp, không có người nói chuyện, tất cả đều bị sự tĩnh lặng bao vây.

Giang Lạc ấn nhận cuộc gọi, nhắm mắt hỏi: “A lô?”

“…”

Giang Lạc: “Cậu là ai?”

“… Ầm… Ầm…”

Âm thanh sóng điện ồn ào đứt quãng, một giọng nữ như thể đang trên bờ tan vỡ vang lên: “Tôi… Ầm, tôi ở… Tôi ở đây…”

Bỗng nhiên Giang Lạc tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, cậu ngồi dậy, một cơn gió lạnh luồn qua khe hở cửa sổ lọt vào, cậu nắm chặt điện thoại xem xét xung quanh, không có thứ gì.

“Ầm…”

Giọng nữ cứng đờ tiếp tục nói: “Tôi và cậu… Lưng tựa lưng.”

Đột nhiên điện thoại cúp máy.

Trán Giang Lạc thình thịch hai lần, gió lạnh thổi qua làm cậu nổi hết da gà. Cậu ngồi dậy dựa lưng lên bức tường trắng, mở điện thoại ra định xem lịch sử cuộc gọi, nhưng số lạ vừa thấy lúc nãy đã biến mất.

Cậu lật qua lật lại lịch sử cuộc gọi nhiều lần, không hề thấy ghi chép của cuộc điện thoại vừa rồi, Giang Lạc chắc chắn rằng cậu vừa gặp được sự kiện linh dị.

Tôi và cậu, lưng tựa lưng?

Cậu chầm chậm xoay người nhìn sau lưng, sau lưng của cậu ngoài một bức tường được lấp kín thì không có thứ gì khác. Giang Lạc đang định thu hồi ánh mắt, chợt dừng lại trên bức tường.

Chẳng lẽ trong tường có cái gì đó?

Phải chăng chính là nữ sinh đã mất tích năm 2012 kia?

Đằng sau Giang Lạc có chút phát lạnh, cậu ngồi dậy rời xa tường trắng, mở đèn pin điện thoại lên cẩn thận dò xét bức tường một lần.

Tường trong phòng ký túc xá không cũ nát như ở bên ngoài, trên tường không có lỗ, Giang Lạc nhẹ nhàng gõ gõ mặt tường, âm thanh đục đục vang lên giống như không có gì dị thường.

Cậu nghĩ nghĩ, cầm điện thoại chiếu lên các bức tường khác một vòng. Ngoài ra ba người trong phòng không hề có động tĩnh, vừa nãy chuông điện thoại vang lên to như thế cũng không thể đánh thức bọn họ.

Giang Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới hai giờ đêm.

“Cậu đang làm gì?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng.

Da đầu Giang Lạc nháy mắt nổ tung, cậu “Sượt” một vòng lăn về sau lấy bùa chú dưới gối đầu ra, kẹp giữa hai ngón tay chặn trước người mình, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn pin điện thoại cậu thấy mặt của Bạch Diệp Phong.

Bạch Diệp Phong không đeo kính, gương mặt được chiếc kinh bạc làm cho nhu hòa hơn vào ban ngày giờ đây ảm đạm dưới ánh đèn, lại có vẻ quỷ quyệt lạnh lẽo. Nhưng hắn nhanh chóng nở nụ cười: “Hơn nửa đêm rồi sao chưa ngủ?”

Giang Lạc thu bùa về: “Đột nhiên muốn đi vệ sinh.”

“Cùng đi đi.” Bạch Diệp Phong nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi vệ sinh.”

Trong ký túc xá chỉ có phòng tắm, không có phòng vệ sinh. Nhưng một con ác quỷ khoác tấm da người đi nhà vệ sinh, nhất là ác quỷ này còn không có ý tốt với cậu, Giang Lạc đâu phải đồ ngốc, không lẽ bọn họ còn có thể thi xem ai tiểu xa hơn hả?

Giang Lạc cúi đầu bấm điện thoại: “Tôi chơi điện thoại một lát, cậu đi trước đi.”

Bạch Diệp Phong cười cười: “Được.”

Tiếng bước chân xa dần, mấy phút sau, Bạch Diệp Phong trở lại.

Trước khi ngủ, bị quán quân dự bị này ôn nhủ nhắc nhở Giang Lạc: “Bạn học Giang Lạc, nghẹn nước tiểu không tốt cho cơ thể đâu.”

Giang Lạc: “…” Ha ha.

Nửa đêm còn lại, Giang Lạc không ngủ tiếp nữa. Cậu chờ thẳng đến khi trời sắng, tiếng mưa rơi mới ngừng.

Lúc Trác Trọng Thu rời giường thấy cậu với bọng mắt xanh đen ngồi trên giường, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu dậy sớm thế?”

Giang Lạc đáp: “Tôi không ngủ được.”

Cậu xoay người xuống giường, đi toilet rửa mặt rồi nói với Trác Trọng Thu: “Chúng ta đi tìm một cây búa và một cái xẻng.”

Hai người bọn họ xuống chỗ nhân viên quản lý ở lầu một để hỏi dụng cụ rồi trở về lầu sáu. Bạch Diệp Phong và Từ Nham đang ngồi nói chuyện ở bàn, thấy bọn họ cầm dụng cụ đi vào, hai người đều kinh ngạc: “Các cậu định làm gì vậy hả?”

Giang Lạc lời ít ý nhiều đáp: “Đục tường.”

Bấy giờ Trác Trọng Thu mới biết cô sắp làm là việc gì, cô hỏi: “Giang Lạc, đục tường thật hả?”

Giang Lạc gật gật đầu.

Trác Trọng Thụ hoạt động cổ tay, gọn gàng nói: “Thế thì đục thôi.”

Bạch Diệp Phong khuyên nhủ: “Sau khi chúng ta đi các học sinh trở lại, các cậu đục bể tường thì bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Quả nhiên không hổ là một bông sen trắng thiện lương săn sóc, Giang Lạc mỉm cười xinh đẹp nhìn Bạch Diệp Phong: “Bọn tôi sẽ sửa tốt tường trước khi bọn họ trở về.”

Bạch Diệp Phong thở dài, làm ra thủ thế “Xin cứ tự nhiên”.

Giang Lạc và Trác Trọng Thu lôi giường của ký túc xá ra, bắt đầu đục bức tường trắng. Vách tường trong ký túc xá chả tốt là bao, rất nhanh đã bị đập ra một lỗ hổng nhỏ.

Cuối cùng lỗ thủng đã bị đập ra to bằng một cái thùng rác, nhưng nằm ngoài dự liệu của Giang Lạc, trong bức tường không có xác chết như cậu đã tưởng tượng, chỉ có mấy con mối bò qua bò lại.

Cậu cau mày suy nghĩ, là nữ quỷ lừa cậu, hay là do cậu hiểu sai ý của nữ quỷ?

“Tôi và cậu tựa lưng vào nhau.”

Dựa theo cách lý giải thông thường, không phải là trong bức tường ư?

Bạch Diệp Phong ngồi uống nước một bên nhàn nhã hỏi: “Phát hiện được gì không?”

Tư thế của hắn cực lỳ ung dung, giống như đã sớm biết trong bức tường sẽ không có thứ gì. Ánh mắt Giang Lạc lóe sáng, nhớ tới vết bùn trên chân Từ Nham hôm qua.

Lúc trời còn chưa mưa, phần lớn mặt đất đều khô ráo, trừ phi Từ Nham được Bạch Diệp Phong phân phó nếu không sẽ không rời khỏi Bạch Diệp Phong, cho nên Từ Nham nghe theo Bạch Diệp Phong, mới đi đến chỗ nhiều bùn lầy?

“Không có.” Giang Lạc tiếc nuối thở dài, hỏi ngược lại: “Bạn học Bạch, cậu phát hiện ra gì rồi?”

Bạch Diệp Phong buồn cười nói: “Bạn học Giang Lạc, cậu xem trọng tôi quá. Đến bây giờ tôi còn chưa ra khỏi ký túc xá thì có thể phát hiện cái gì?”

Giang Lạc nói: “Tôi thấy cậu có vẻ không hề gấp rút.”

“A” ánh mắt của Bạch Diệp Phong lướt qua đuôi tóc màu đen của Giang Lạc, rồi chuyển qua chỗ đuôi mắt đỏ lên của cậu sau một đêm không ngủ, hắn run run đầu lưỡi, nhẹ nhàng tươi cười: “Gấp cũng vô dụng.”  

Giang Lạc liếc qua hắn, rời khỏi ký túc xá với Trác Trọng Thu, trả dụng cụ đã mượn về chỗ cũ xong thì đi tìm bạn bè trong nhóm.

Trên đường Trác Trọng Thu hỏi cậu: “Tại sao đột nhiên muốn đi đục tường vậy?”

Giang Lạc kể lại cuộc gọi nhận được lúc nửa đêm hôm qua cho cô nghe, Trác Trọng Thu nghe xong, không suy nghĩ về nội dung cuộc điện thoại trước mà cảm thán thể chất của Giang Lạc: “Cậu đúng là xui xẻo thật đấy.”

Giang Lạc muốn giải thích cho bản thân một chút: “Tôi đâu phải luôn xui xẻo như thế.”

Ít nhất trước đó lúc gặp phải Trì Vưu, Giang Lạc vẫn … Cũng vẫn rất xui xẻo.

Cậu đổi chủ đề: “Hình như bọn họ đến đông đủ rồi.”

Một đám người tụ tập tại địa điểm gặp mặt hôm qua, Giang Lạc nói phát hiện của mình cho mọi người: “Tôi chuẩn bị đến phòng hồ sơ tra xét sổ ghi chép năm 2012, ai muốn đi với tớ?”

Trác Trọng Thu và Diệp Tầm đứng sau lưng Giang Lạc, Lục Hữu Nhất và Samuel cũng giơ tay lên, nhưng Giang Lạc không muốn dẫn đồ ngốc theo: “Đi thôi, Trác tỷ Diệp Tầm, ba người chúng ta cùng đi.”

Văn Nhân Liên nâng cằm suy nghĩ: “Vậy tớ và Khuông Chính sẽ tìm kiếm những nơi có đất bùn.” Y cong môi nở nụ cười hết sức hư hỏng: “Bạch Diệp Phong đã để lộ thông tin cho chúng ta, chúng ta không nhận phần lễ vật này thì thực sự có lỗi với hắn.”

Giang Lạc vui mừng gật đầu đồng ý nói: “Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Lục Hữu Nhất hỏi: “Còn bọn tớ thì sao.”

Ba người còn lại lom lom nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc cười híp mắt nói: “Các cậu làm giúp tớ một chuyện rất quan trọng… Giúp tớ lấy được số điện thoại của tất cả những người dự thi.”

“Càng nhiều càng tốt.” Giang Lạc nháy mắt mấy cái với họ.

Chia ra ba đường, ba người Giang Lạc đầu tiên tìm đến phong hồ sơ của trường học. Lúc bọn họ đến, phòng hồ sơ đã có rất nhiều người, người ôm một chồng sổ ghi chép ngồi dưới đất đầu đầy mồ hôi chăm chú đọc.

Bọn họ đi tới ngăn tủ chứa hồ sơ năm 2012, phần lớn tài liệu bên trên đã bị lấy đi.

Là những người biết trước thông tin về cuộc thi, nhóm Giang Lạc tốt hơn đám người ở chỗ, mặc dù bọn họ không biết danh tính thực của nữ sinh bị mất tích năm ấy, nhưng bọn họ biết nữ sinh đó học lớp nào.

Lớp mười hai (4).

Bọn họ tìm được sổ ghi chép của lớp mười hai (4), kiểm tra thông tin trên từng tờ một.

Thời điểm mất tích nữ sinh còn chưa tốt nghiệp, thành thích học tập của cô ắt hẳn bắt đầu trống không từ lúc bị mất tích. Thông tin như vậy rất dễ tìm, bọn họ nhanh chóng tìm được người tương ứng, nhưng lại có tới hai nữ sinh phù hợp với thông tin.

Diệp Tầm thấp giọng nói: “Năm đó sau khi nữ sinh đầu tiên mất tích, tiếp theo lại liên tục mất tích thêm vài người.”

Hai nữ sinh khớp với thông tin, một người là Vương Hân Tuệ, một người là Phó Viện Nhi.

Trong sổ ghi chép có hình của hai người, hai cô bé mới mười tám tuổi xinh như hoa, ngượng ngùng cười với ống kính.

Giang Lạc ghi nhớ ngoại hình của các cô, tiếp tục so sánh thông tin của hai người trong sổ ghi chép.

Hai nữ sinh, một người mất tích trước, một người mất tích sau, chắc chắn trong phần thông tin của một người sẽ có đoạn thời gian trống nhiều hơn so với của người kia.

Giang Lạc rất nhanh đã xác định được nữ sinh mất tích đầu tiên tên là Phó Viện Nhi.

Cậu cầm điện thoại tìm kiếm tin tức về Phó Viện Nhi.

Trong tấm ảnh, ngoại hình Phó Viên ôn nhu có phần hướng nội, trên mặt điểm chút tàn nhang, chính là khuôn mặt của mối tình đầu tuổi dậy thì trong thẩm mỹ của mỗi người.