Dưới ánh đèn tăm tối gần như không thấy được gương mặt của nhau. Phải tới thật gần mới có thể nhìn thấy rõ đường nét của đối phương.
Âm nhạc thay đổi tiết tấu, tiếng trống đánh dưới chân. Các cặp nam nữ thân mật tựa sát vào nhau, thân hình bọn họ uốn lượn, một người hướng về trước, một người lùi ra sau, giống như có sợi tơ trắng nối ở hai đầu. Thăm dò mập mờ mãnh liệt ẩn giấu bên trong không cách nào nói ra miệng.
Tuy nhiên Giang Lạc và người đàn ông này thì đang mắc kẹt ở việc nhảy bước nam hay nữ.
Mặc dù Giang Lạc thả tóc trông rất xinh đẹp nhưng khí thế lại cực mạnh mẽ, buộc tóc cao thì càng là khí chất đẹp trai phóng khoáng, tư thế hiên ngang.
Cậu chỉ nhảy bước nam.
Giang Lạc đối mặt với người đàn ông, trong mắt biểu thị chính xác thái độ của mình.
Truyện cười, người trước mặt có khả năng là con rối của Trì Vưu. Đối với Trì Vưu và rối của hắn, Giang Lạc chỉ cảm thấy hận đến nghiến răng, làm sao có thể lùi nửa bước.
Ánh mắt thâm thúy và u buồn của người đàn ông xa lạ này chăm chú nhìn Giang Lạc, ánh mắt này đủ khiến bất kỳ người nào bị hắn nhìn chằm chằm đều dâng lên cảm giác tội lỗi.
Nhưng Giang Lạc lại không hề dao động.
Tiếng nhạc ngày càng dồn dập vang dội, ánh mắt của người đàn ông xa lạ trượt xuống tay phải của Giang Lạc, thật giống như chỉ đang khen ngợi nói: “Vòng tay rất đẹp.”
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua vòng âm dương, vòng tay thần bí xinh đẹp không có tí phản ứng nào, cậu híp híp mắt, nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy nó rất đẹp.”
Tiếng nhạc lên cao trào rồi lại nhanh chóng hạ thấp xuống, khiến cho những ánh đèn màu chiếu xuống khu vực này chuyển ra xa.
Đột nhiên trong bóng tối, một bàn tay duỗi ra từ phía sau đẩy Giang Lạc về đằng trước, Giang Lạc bất ngờ không kịp chuẩn bị đụng vào lồng ngực của người đàn ông.
Người đó đỡ lấy cậu, tự nhiên kéo cậu vào điệu nhảy, dẫn trước chiếm được bước nam.
Bàn tay xa lạ đặt bên eo Giang Lạc, mùi nước hoa nam tính thanh lịch vờn quanh chóp mũi Giang Lạc.
Bên trong bóng tối, Giang Lạc không nhìn thấy cái gì, cậu giãy dụa, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tập trung.”
Giang Lạc cười lạnh hai tiếng, đang định bẻ gãy bàn tay đặt bên eo thì ánh đèn màu chuyển về. Dưới ánh đèn rực rõ, một bàn tay đầy vết chai dày vươn ra nắm cổ tay muốn cử động của cậu.
Tiếng cười của một người khác vang lên: “Động tác sai.”
Trước mặt có một người bị điều khiển, sau lưng lại thêm một người bị khống chế.
Khiến Giang Lạc không có chỗ tránh thoát.
Giang Lạc quay lại nhìn, đèn màu chuyển đi, bóng tối lại ập đến, trong bóng tối ấy một con rối biến mất không còn tung tích.
Cậu hít một hơi sâu, không những không giận mà còn cười, nương theo tiếng nhạc đột nhiên tiến lên một bước, dùng sức kéo lấy cà vạt của người đàn ông: “Quý ông đây, anh thật thiếu lịch sự.”
Người đàn ông bị sức kéo cà vạt ép cúi xuống, hứng thú lên tiếng: “Ồ?”
Giang Lạc chăm chú nhìn dáng vẻ của nam nhân trong bóng tối, hô hấp nóng rực phun lên khuôn mặt của người đàn ông: “Điệu nhảy này không có ý nghĩa gì cả.”
Khóe miệng hung dữ giương lên, thanh niên tóc đen nở nụ cười ác độc mê người: “Ngược lại anh khiến tôi mất hết khẩu vị.”
Tiếng nhạc bỗng dồn dập.
Nam nhân xa lạ cười cười, hắn cầm tay Giang Lạc, khiến Giang Lạc nhanh chóng gấp rút dời khỏi ngực hắn. Giây tiếp theo, Giang Lạc lại rơi vào bàn tay đầy vết chai của một người khác.
Giọng nói của người này khàn khàn, trên người mặc một chiếc áo khoác da, chắc hẳn là một người đàn ông cuồng dã, hắn nói: “Tôi rất tò mò.”
Giang Lạc hỏi: “Tò mò điều gì?”
Cậu thừa cơ sờ lên mạch đập cổ tay của áo khoác da, nhịp đập mạnh mẽ, là một người sống.
Giữa lông mày Giang Lạc lóe lên suy nghĩ, trong bóng tối phía bên phải, một con rối khác vươn tay ra nắm lấy tay cậu.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn, cánh tay nắm tay cậu thon dài, trẻ trung, lòng bàn tay đầy đặn, giống như tay của nam sinh viên.
Một nam nhân u buồn, một người mặc áo khoác da, ở đây lại thêm một người.
Ác quỷ vào ngày đầu thất sẽ lợi hại như vậy ư?
Lúc ở trường học, Trì Vưu cũng chỉ có thể điều khiển sinh hồn và tử hồn của chim chóc mà thôi.
Chết tiệt, tại sao vòng âm dương không có phản ứng gì, chẳng lẽ ngay cả vòng âm dương cũng không thể phân biệt được điểm khác nhau giữa người sống và con rối sao?
Nam sinh viên bước ra từ trong bóng tối, tiếp bước áo khoác da trở thành bạn nhảy mới của Giang Lạc.
Giang Lạc cao khoảng một mét tám, nhưng người này còn cao hơn cậu nửa cái đầu, nam sinh viên khôi ngô tuấn tú cúi đầu dựa bên tai Giang Lạc mỉm cười, giọng nói rét lạnh: “Em có thưởng thức ai trong số những người này không?”
Không đợi Giang Lạc trả lời, hắn tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng giả dối nói: “Còn tôi rất thích dảng vẻ em buộc tóc lên.”
Không biết con rối nào vươn tay lấy mất dây buộc tóc của Giang Lạc, mái tóc đen mất đi trói buộc lập tức xõa tung lên bờ vai Giang Lạc.
Một sợi tóc nghịch ngợm rơi trên đuôi mắt Giang Lạc, làm nổi bật nét mặt âm u của cậu.
Tiếng nhạc bắt đầu trở nên chậm rãi du dương, giống như đôi tình nhân sau khi trải qua tình yêu cuồng nhiệt, bắt đầu tận hưởng vuốt ve an ủi.
Giang Lạc tiếp tục dựa theo điệu nhảy cách xa người đó. Đến khi trở về, giữa ngón tay cậu kẹp một lá bùa, trong nháy mắt chạm đến lồng ngực của bạn nhảy, cậu không hề do dự đem là bùa giấy đánh mạnh vào lồng ngực người kia.
Lá bùa tự cháy rồi hóa thành tro, nam sinh viên giống như người máy hết pin đứng đơ tại chỗ. Một bàn tay đầy vết chai dày duỗi ra, Giang Lạc nhanh nhẹn xoay người, tóc đen tung bay, cậu dán bùa lên bàn tay đó.
Một lá khác, Giang Lạc đến nhìn cũng không thèm, trực tiếp ném lên người nam nhân u buồn.
Hai lá bùa lóe lên ánh lửa, ánh đèn quầy rượu bỗng nhiên sáng lên, âm nhạc đã chuyển sang một bài khác.
Giang Lạc nhìn ba con rối.
Ngoại hình của ba con rối đều đẹp trai, sau khi bọn họ tỉnh lại thì mê mang chớp chớp mắt, rồi tự nhiên tản ra giống như không hề phát hiện mình có gì không đúng.
Thuật luyện hồn điều khiển rối quả thật đáng sợ, những người bị điều khiển như rối sau khi được xóa bỏ khống chế thì vẫn không hề phát hiện có chỗ nào không đúng.
Giang Lạc bước nhanh xuyên qua đám người, đi về phía quầy bar.
Nhưng cậu vừa đến quầy bar thì chỉ thấy một đám người say mèm gục trên quầy. Cát Chúc đang ôm chai rượu sau lưng đọc Đạo Đức Kinh, thấy Giang Lạc đi tới, cậu ta ợ rượu, mơ mơ màng màng hỏi: “Giang Lạc, cậu đi đâu, chúng tôi không tìm thấy cậu.”
Giang Lạc: “… Các cậu làm sao lại uống tới mức này.”
Cát Chúc đã không nghe thấy cậu nói chuyện nữa, ôm chai rượu nói một mình, rồi bỗng đập đầu lên quầy bar ngủ thiếp đi.
Trác Trọng Thu đầu đầy mồ hôi chạy từ bên ngoài vào, sau khi nhìn thấy Giang Lạc cô liền nhẹ nhàng thở phào: “Cám ơn trời đất, cậu còn đứng được. Một đám phế vật mới uống một ngụm rượu đã say ngã ra đất, tôi đã đưa ba người lên xe đậu gần quán rượu rồi, cậu giúp tôi khiêng bọn họ ra đi.”
Giang Lạc: “Được.”
Cậu đỡ Cát Chúc dậy, khoác bả vai của Cát Chúc lên vai mình, đứng dậy liếc nhìn người phục vụ rượu.
Người phục vụ khách khí mỉm cười hỏi: “Quý khách có cần trợ giúp không?”
Giang Lạc cười đáp: “Cần chứ, cám ơn.”
Người phục vụ rượu giúp Giang Lạc đỡ Cát Chúc lên xe taxi ở ngoài quán bar, Giang Lạc nhân cơ hội lấy một tấm bùa dán lên người phục vụ, nhưng vượt qua dự đoán của cậu là tấm bùa và người phục vụ không có chút phản ứng nào.
Giang Lạc lấy lá bùa về, cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Lúc điều khiển người phục vụ rượu thì cố ý lộ sơ hở, nhưng trước khi cậu ra tay thì lại chủ động từ bỏ con rối này.
Trì Vưu giống như đang trêu chọc Giang Lạc, hắn núp trong bống tối, mỗi người mỗi vật đều có thể trở thành con mắt để Trì Vưu theo dõi Giang Lạc.
Ý nghĩ này thực sự làm cho Giang Lạc bực bội.
Bởi vì cậu hiểu rõ, nếu không tìm ra phương pháp điều khiển rối chính xác của Trì Vưu, thuật luyện hồn điều khiển rỗi sẽ khiến cậu khó lòng phòng bị.
Giang Lạc quay lại giúp Trác Trọng Thu khiêng hai con ma men khác ra ngoài. Trên xe taxi chỉ có thể ngồi bốn người, Trác Trọng Thu nói: “Tôi gửi địa chỉ khách sạn cho cậu, cậu mang bọn họ về trước nhé.”
Giang Lạc lắc đầu, Trác Trọng Thu có đẹp trai thì vẫn là một nữ sinh: “Tôi gọi thêm một chiếc xe, đi theo sau cậu.”
“Cũng được.” Trác Trọng Thu nói: “Tôi sẽ bảo bác tài lái chậm lại.”
Cô lên xe, một lát sau, xe taxi chậm rãi lái đi.
Giang Lạc đứng ở ven đường đón xe, trong đêm tối, khí trời trở nên mát mẻ hơn, trên trời rơi xuống mưa phùn, đầu tiên rơi vào mắt Giang Lạc.
Giang Lạc chớp chớp mắt, mưa phùn rơi trên mặt đất lấm tấm chấm đen, rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Đột nhiên một cây dù đen che ở đỉnh đầu Giang Lạc, che cho cậu khỏi cơn mưa phùn lất phất.
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn, một gương mặt tái nhợt đập vào mắt cậu.
Một thân âu phục nghiêm túc, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, năm ngón tay nắm cán dù. Gương mặt người đàn ông mang vẻ đẹp quỷ dị chết chóc và khí thế điên cuồng mơ hồ, khóe miệng hắn ngày càng nhếch cao, vừa như vui sướng lại vừa như cay nghiệt. Hắn ngâm nga một giai điệu giống như nói: “Chào buổi tối.”
Âm hồn không tan.
Giang Lạc lập tức rút một lá bùa ra ném tới, quỷ ảnh tản đi, dù đen cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Xe taxi dừng trước mặt Giang Lạc.
Giang Lạc mặt không đổi sắc lên xe, nhướng mi nhìn gương chiếu hậu: “Đuổi theo chiếc taxi đằng trước.”
Tài xế đạp chân ga.
Mí mắt phải của Giang Lạc nhảy mấy lần, cánh tay cậu chống bên cửa sổ, bất lực dùng tay đỡ trán mình, thở dài.
“Tôi bảo này.” Đuôi mắt phải không bị bàn tay che khuất giương cao, cực kỳ xinh đẹp nhìn tài xế khiêu khích xen lẫn giễu cợt: “Trì Vưu, sao anh rảnh rỗi quá vậy.”
Mãi đến khi về được phòng để nghỉ ngơi thì đã là chuyện của một giờ sau.
Giang Lạc dùng hết sáu lá bùa mới có thể thành công trở về khách sạn. Toàn thân cậu đều toát mồ hôi, mồ hôi dính lên quần áo và tóc, trên người dính mùi rượu sau khi vác mấy con ma men kia về phòng.
Giang Lạc khóa kỹ cửa, còn dán bùa lên phía sau cửa rồi trở về phòng đi tắm.
Đến khi bước ra, hơi lạnh của máy điều hòa làm cậu rùng mình một cái, Giang Lạc lau tóc, ngồi cạnh giường lấy máy sấy ra cắm điện vào sấy tóc.
Giữa những âm thanh ồ ồ, cửa bị gõ một cái.
Lá bùa dán sau cửa nhắc nhở Giang Lạc rằng thứ bên ngoài không phải người.
Giang Lạc ngáp một cái, tiếp tục sấy tóc, không hề nhúc nhích.
Nửa phút sau, tiếng đập cửa bên ngoài tiếp tục vang lên.
Lá bùa lập tức bốc cháy, sau đó, bên ngoài rốt cuộc không còn tiếng động nào.
Trọn vẹn bảy tấm bùa, đến bây giờ đã sử dụng hết.
Giang Lạc xem thời gian, khá lắm, mời vừa qua mười hai giờ đêm.
Máy sấy kêu suốt năm sáu phút, Giang Lạc sấy tóc khô một nửa thì không sấy nữa. Hiện tại cậu thấy trong người hơi mệt nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, cậu biết Trì Vưu sẽ không từ bỏ ý định, còn một trận chiến lớn phải đánh.
Nhân khoảng thời gian yên tĩnh này, Giang Lạc giơ cái vòng âm dương bên tay phải lên quan sát.
Tự lẩm bẩm: “Không lẽ mày là đồ dỏm hả?”
Tại sao cảm thấy mày chả có tí tác dụng nào.
Quả nhiên làm gì có chuyện đột nhiên trên trời rơi xuống đĩa bánh.
Giang Lạc thổn thức một lát, ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa.
Lông mày Giang Lạc nhướng lên, cậu lật người xuống giường, mang dép đi tới mở cửa, nhưng ngoài cửa không có bất kỳ ai, hành lang khách sạn trống trơn sạch sẽ, ngay cả con muỗi cũng không có.
Cậu đóng cửa lại, im lặng xoay người.
Đột nhiên va vào một lồng ngực.
Hai chân Trì Vưu tiến về phía trước một bước, bóng tối trên người hắn như bò từ dưới địa ngục tăm tối lên, che khuất ánh đèn, chia cắt không gian.
Sương mù dày đặc, làn sương màu đen chậm rãi bao trùm lên bên ngoài cơ thể Giang Lạc, cuối cùng bao phủ cả mũi chân và sợi tóc cuối cùng.
Giang Lạc chìm vào sương mù đen đặc, trong màn sương đen, có một cánh tay tái nhợt xanh xao hiện ra, đùa nghịch sợi tóc của cậu.
“Không nghĩ tới là em sẽ muốn gặp tôi ngay đầu thất thế này.” Cái tay cử động chậm rãi quấn lấy lọn tóc của Giang Lạc, lại từ từ trượt xuống bên cạnh gò má Giang Lạc, rồi bỗng bóp lấy cằm dưới duyên dáng của cậu.
Giọng nói tràn đậy vui vẻ: “Có vui không?”
Mặc dù Trì Vưu đang cười nhưng Giang Lạc vẫn có thể nhận ra rõ ràng hắn đang tức giận.
Bởi vì sương mù sau lưng hắn đã vặn vẹo thành hình dạng dữ tợn, u ám đáng sợ.
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà so với làn sương yếu ớt ở khách sạn 129, bây giờ Trì Vưu thậm chí đã sắp có được hình dáng con người.
Giang Lạc bị ép nâng cằm lên, tư thế này khiến cậu rất không thoải mái.
Cậu càng không thích, tâm tình Trì Vưu càng tốt.
“Bảy tấm bùa đánh lên người tôi, cảm giác đó thật không dễ chịu.” Tiếng cười của Trì Vưu ngày càng lạnh lẽo, hắn chầm chậm nói: “Em khiến tôi bất ngờ lắm, bạn học Giang à. Trước giờ tôi không biết là em có thiên phú như vậy đấy.”
Những sợi tóc của Giang Lạc đung đưa xung quanh, hầu kết cậu lăn lăn.
“Nhưng em không có bùa.” Trì Vưu tiếc nuối nói, tay bóp cằm Giang Lạc ngày càng chặt, khí lạnh âm u chợt chui lên từ sống lưng Giang Lạc: “Hiện tại tôi muốn bắt đầu dạy dỗ em.”
“Điều thứ nhất, phải tôn sư trọng đạo.”
Khí đen bao vây bả vai của Giang Lạc, xương cốt cạch một tiếng, cánh tay Giang Lạc yếu ớt rũ xuống một bên.
Trật khớp.
Khí đen lan từ cánh tay xuống bên dưới, bao bọc hai mắt cá chân tinh tế của Giang Lạc.
Cảm giác cánh tay bị trật khớp rất đau, đau đến mức sắc mặt Giang Lạc trắng bệch, mặt mũi toát đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng nỗi đau này so sự đau đớn với lúc bị Trì Vưu giết chết mười tám lần căn bản không là cái gì.
Bỗng Giang Lạc bật cười, ánh sáng trong mắt cậu như che giấu một linh hồn nóng rực, sôi trào, cậu nhẹ nhàng nói: “Thầy à, thầy nói đúng.”
Khí đen sắp bẻ nát mắt cá chân của Giang Lạc dừng lại, Trì Vưu hơi nghi ngờ, lười biếng nói: “Hửm?”
Giang Lạc nhẹ nhàng nhấc cánh tay không hề bị tổn thương chỗ nào lên, khoác lên bả vai của đám sương mù hình người: “Thân làm học sinh, là phải tôn trọng thầy giáo.”
Phía sau sương mù, cánh tay Giang Lạc dựa sau lưng Trì Vưu nháy mắt mở rộng, lấy ra một xấp bùa vàng thật dày.
Bùa vàng tản ra như những lá bài, thoạt nhìn lên đến hàng chục tấm. Giang Lạc mỉm cười nói: “Đêm nay em chỉ giết thầy một lần, một lần này tra tấn thầy cả đêm, có phải em rất tôn sư trọng đạo không nào?”
Thụ mỉm cười: Sướng không?
PS: Công thụ là quan hệ thầy trò nhưng không phải quan hệ thầy trò truyền thống, công là trợ giảng, không phải giáo viên (vì ợ hơi), công thụ đều đã trưởng thành. Cho nên tụi mình sẽ linh hoạt xưng hô nha (lâu lâu mọi người thấy xưng hô khác nhau là vì cái danh tính của hai bạn nó làm khó chúng mình quá). Thề chứ mấy bạn, edit bộ này riết không biết xưng hô sao cho giữ được cái mút luôn á.