Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 12: Lão cha đã đến!





Trở lại trong nhà, Nguyễn Trọng Lăng lập tức quay về phòng nhỏ của mình.
Mở cửa ra, hắn liền vội vàng lớn tiếng ồn ào kêu lên:
-Tiểu Đào! Tiểu Đào!… Mau mau dọn cơm đi! Ta đói lắm rồi!
Hô hoán xong, thân hình uyển chuyển của tiểu Đào rất nhanh liền hiện ra trước cửa, cô nàng nhanh miệng đáp một tiếng liền xoay người đi tới phòng bếp truyền gọi đồ ăn.
Thoáng cái, tiểu Đào cùng mấy người nha hoàn bưng đồ ăn mang vào. Cả đám đem thức ăn bầy biện thành một đống lên bàn sau đó hành lễ lui ra ngoài. Còn tiểu Đào thì bắt đầu đứng ở bên cạnh hầu hạ Nguyễn Trọng Lăng ăn cơm.
Thức ăn nhìn qua rất tinh xảo, cả nhà họ Nguyễn chỉ có một vị công tử độc nhất cho nên đám người hầu kẻ hạ cũng không dám đối xử lãnh đạm với hắn. Có của ngon vật lạ gì là đều mang lên cho hắn thưởng thức hết.
-Tiểu Đào, có rượu không? Hôm nay ta muốn uống chút rượu.
-Công tử, thân thể của ngài còn chưa được khỏe! Thầy lang nói tốt nhất không nên uống rượu.
Tiểu Đào nhỏ giọng nhắc nhở, có vẻ như thái độ của Nguyễn đại công tử gần đây cũng không tệ lắm, cô nàng cũng bắt đầu quan tâm ngược lại hắn ta. Hừm! Tiến triển cũng không tồi thôi.
-Tức cảnh sinh tình mà sao có thể không có rượu! Ngươi xem! Ánh trăng nến đỏ, người đẹp thức ăn ngon và lạ, khung cảnh như thế này nếu không có rượu chẳng phải là quá mất hứng hay sao?
Tiểu Đào dù sao cũng còn có chút trẻ con, Nguyễn Trọng Lăng lại là chủ nhân của nàng. Lời của hắn nói tiểu Đào không thể không phục tùng. Hai hàng lông mày của tiểu Đào cong cong lên, hơi làm suy nghĩ liền đáp:
-Vậy thỉnh công tử chờ một chút. Nô tỳ đi mang rượu tới cho ngài. Có điều… Mới buổi trưa lấy đâu ra trăng với sao hả công tử?
Nói xong, cô nàng quay người chạy nhanh lui ra ngoài để lại Nguyễn đại công tử trong lòng thầm bực.
Mẹ nó! Chẳng lẽ không biết công tử của ngươi đây là ví vón cho nó có ý cảnh hay sao??? Chẳng lẽ lại nói mặt trời lên cao chiếu sáng vạn vật, có người không rượu chẳng phải mất vui. Tuy rằng bản đại công tử văn thơ lai láng khả năng nói như vậy cũng quá tục đi một chút ha!

Haizzz! Nói chung không có văn hóa quả nhiên là đáng sợ nhất! Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta vì vậy lại gắp một miếng thức ăn bỏ vào mồm, cả người thì tiếp tục không ngừng rung đùi đắc ý mà phê phán.
Lạy thánh! Hắn ta còn chưa biết cái mặt chữ của thời đại bây giờ là ra sao nữa đây này!!!
Nhai nhai nuốt nuốt! Nguyễn Trọng Lăng chậm rãi thưởng thức đồ ăn, trong lòng không khỏi nổi lên một trận thỏa mãn. Làm công tử nhà giàu thời đại xã hội phong kiến này quả thật quá xxx nó, hạnh phúc. Ăn mặc không cần động tay động chân. Tất cả mọi việc chủ yếu đều do nha hoàn cùng đám người hầu trong nhà làm cả.
Người ta thường nói “chiều quá hóa hư”, lời này quả nhiên rất có đạo lý. Hiện giờ Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng đã bắt đầu sinh ra tính ỷ lại. Đừng nói mấy việc linh tinh như rót rượu, xới cơm. Ngay cả buổi sáng rời giường mặc quần áo hắn giờ mẹ nó cũng đều đã không muốn tự thân làm. Mọi việc tiểu Đào đều sẽ an bài hết thảy thỏa đáng cho hắn.
Lại nói tiếp, tiểu Đào kỳ thật làm việc rất chăm chỉ. Ngoại trừ đôi lúc có chút láu ta láu táu còn những việc cần làm nàng cũng đã làm một cách rất thỏa đáng.
Tốt như vậy thiếp thân nha hoàn…
Chẳng phải là nên "thưởng" hay sao???
Đúng! Nhất định là nên thưởng!!! Thưởng lớn!!!
…..
Trong phòng, Lăng đang suy nghĩ xem nên mở miệng "thưởng" tiểu Đào như thế nào thì nàng ta đã bưng rượu đi vào.
-Tiểu Đào! Ngươi có biết uống rượu không? Hai chúng ta cùng nhau uống mấy chén?
Thấy tiểu Đào đang châm rượu, Nguyễn Trọng Lăng liền nổi lên ý tưởng hay. Cái này chẳng phải cũng là một kiểu tưởng thưởng hay sao? Nói chung thời phong kiến bây giờ có mấy người nha hoàn được ngồi cùng uống rượu với chủ nhân cơ chứ. Đây là một vinh quang lớn a!!! Càng quan trọng nhất là…
Dụ dỗ trẻ con uống rượu đôi lúc cũng rất vui không phải sao?
-Bẩm công tử, con không dám!
Tiểu Đào mặt hơi đỏ trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Lăng đại công tử. Thái độ có chút chột dạ làm cho hắn ta thấy tò mò. Chẳng lẽ cô nàng này đã từng uống trộm rượu rồi.
-Tiểu Đào, ngươi ngồi xuống! Ta với ngươi tâm sự một chút…
Hắn ta nghĩ vậy liền mở miệng đổi chiêu.
-Bẩm công tử, con không dám!
Tiểu Đào tương tự nhỏ giọng cự tuyệt.
-Tiểu Đào à, nơi này chỉ có hai người chúng ta. Ngồi xuống thì có làm sao? Ngươi đứng hầu hạ ta dùng cơm, ta cảm thấy rất không quen…
Nguyễn đại công tử rất cố gắng khuyên can cô nàng.
-Công tử, con không dám!
Có điều vẫn không thấy chút hiệu quả nào.
-Tiểu Đào, ngươi đã nhìn thấy cá vàng bao giờ chưa? Để ta mang cá vàng cho người nhìn được không?
Nguyễn đại công tử bắt đầu không nhịn được mở miệng nói linh tinh.
-Công tử, con hổng dám đâu!
Đối phương hơi sợ trả lời.
-Tiểu Đào, ngươi xem! Đây là son phấn mà ta đặc biệt mua từ Thanh Xuân Các về tặng cho ngươi, nhận lấy đi…

Nguyễn đại công tử bung ra đòn sát thủ của mình. Hừm! Này là son phấn tên Lâm Tam kia mua về, chỉ có điều bị hắn lấy đi mất mà thôi. Ai bảo vừa về đến cửa phủ đã gặp ngay hắn cùng Lý quản gia đứng đợi cơ chứ. Cũng không biết để làm chi mà vội vàng xác thực như vậy. Chẳng lẽ trong nhà này còn có người dám mạo danh mệnh lệnh của hắn hay sao. Có điều chuyện này để sau sẽ tính.
-Công tử, con còn là không dám đâu!
Lăng: “….”
Một lát sau… Rốt cuộc Nguyễn Trọng Lăng cũng đã hiểu. Cô nàng này đây là đang đề phòng hắn xằng bậy, dứt khoát muốn cự tuyệt ý tốt của hắn. Cả người vũ trang làm cho Lăng thật giống như “chó cắn nhím”, không có chỗ nào hạ miệng được. Mà thôi quên đi! Không uống thì không uống chứ sao! Có gì hơn người cơ chứ.
Nghĩ vậy Nguyễn đại công tử bắt đầu hậm hực đánh chén thức ăn trên bàn, cũng mặc kệ không thèm quan tâm tiểu Đào nữa. Ăn xong sớm rồi lên giường đánh một giấc no nê. Đời… ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thi thoảng thêm lấy đi chơi… Quả nhiên là thư thích thoải mái lắm. Thoáng chốc, Nguyễn đại công tử tâm tình lại trở nên tốt đẹp.
Quả nhiên… xuyên việt gì gì thích nhất rồi!!! Nguyễn đại công tử của chúng ta bây giờ mới hiểu được chí lý trong những câu nói đó.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua…
Ngày hôm sau, thừa dịp cha đi ra ngoài Nguyễn Trọng Lăng lại đặc biệt tự ý dậy sớm. Hắn nói với tiểu Đào một tiếng rồi sau đó mang theo Lâm Tam đi thị sát tình hình trong nhà họ Nguyễn. Lâm Tam tất nhiên là hôm qua lúc trở về gặp mặt liền bị mệnh lệnh sáng sớm tới đây gặp hắn.
Nguyên do?
Này tất nhiên là Nguyễn đại công tử hiện tại lại có hạng mục mới. Hắn quyết định mấy ngày này tranh thủ đi dạo đi dạo khắp cả tòa biệt viện của nhà mình.
Này là để làm gì đây???
Nguyên nhân chính bởi vì biệt viện của nhà hắn quá lớn. Này nhà cửa san sát san sát lại đều na ná giống nhau khiến hắn trở về nhà mà vẫn như đang đi trên phố. Dẫn tới…
Suýt chút nữa lạc đường ngay trong nhà!!! Nếu không phải hắn cơ linh hỏi ngược hỏi xuôi dò la ra vị trí phòng ở của mình thì sợ rằng…
Nói chung trước hết cần đi thực tế để nhớ kĩ tất cả đường rẽ trong nhà cái đã. Tuy rằng chỉ đi không như vậy nhưng hắn không phải không có chút nào thu hoạch. Sau đó mấy ngày nay hắn đã phát hiện ra đám người hầu trong phủ dường như là rất e ngại khi gặp hắn. Có lẽ Nguyễn Trọng Lăng đời trước uy danh quá hiển hách. Ngay cả khí thế cũng không cần phóng ra mà đám người hầu trông thấy hắn đã cứ như là gặp phải Diêm Vương hiện thế rồi. Tất cả đều hành lễ cúi đầu miệng im thin thít thin thít.
Thu hoạch không tệ!!! Nguyễn đại công tử tâm trạng vì vậy ngày qua ngày đều rất hài lòng.
Bên cạnh đó, một kẻ thu hoạch lớn khác tất nhiên chính là Lâm Tam rồi. Từ khi được tiến cử lên làm chân chạy giá trị con người liền tăng vọt lên. Chỗ ở cũng thay đổi, giờ đã được an bài ngủ ở một phòng có mái hiên gần phòng nhỏ của Nguyễn Trọng Lăng để Nguyễn đại công tử tùy thời có thể sai bảo.
Chỉ là ngày vui dài chẳng tày gang…
Một tuần sau đó, mới sáng sớm ông Trọng Kim đã đi tới tiểu viện của Nguyễn Trọng Lăng. Lúc này hắn ta vẫn còn đang say sưa ngon lành trong mộng. Sau khi xuyên việt, hắn rất nhanh dưỡng thành thói quen ngủ nướng. Trừ phi có việc nếu không mỗi ngày mặt trời không lên quá đỉnh đầu tuyệt đối không có ý định rời giường. Ban đầu tiểu Đào còn có ý thúc giục qua vài lần nhưng Nguyễn đại công tử ngủ say như chết hơn nữa còn nhân cơ hội ăn sàm sỡ nàng ta, cuối cùng tiểu Đào đành phải giẫn dỗi mặc kệ cho hắn tuỳ ý ngủ.
Nguyễn Trọng Lăng nằm mộng mà mặt cười rất khoái trá. Có thể làm cho hắn nằm mơ cũng cười thành tiếng thì chỉ có hai loại chuyện này nọ. Thứ nhất là tiền tài, thời đại này gọi là tiền đồng hoặc vàng thỏi, bạc thỏi. Còn thứ hai chính là mỹ nhân, bộ dạng càng xinh đẹp càng tốt, ăn mặc càng ít vải càng tốt.
Ông Trọng Kim đi vào trong phòng ngủ của Nguyễn Trọng Lăng thì chứng kiến hắn đang cười tít mắt, thỉnh thoảng trộn lẫn tiếng ngáy. Miệng không biết lẩm bẩm cái gì, một hàng nước dãi trong suốt đang dọc theo khóe miệng của hắn mà chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt lên mặt chiếc gối.
Tiểu Đào đứng sau lưng ông Trọng Kim, biểu tình trên mặt nghẹn lấy đỏ bừng bừng. Đã thấy chiếc gối dưới đầu Nguyễn Trọng Lăng đã bị nước dãi của hắn thấm ướt hơn phân nửa mà đối phương vẫn chẳng thèm ngậm miệng,… trong khóe mắt của cô nàng chợt xuất hiện một tia ý cười ngày càng nhiều. Mấy ngày hôm nay, Nguyễn Trọng Lăng đối xử với nàng không tệ.Người cũng dễ gần, trừ việc hay nói năng ngọt xớt lại thích múa máy tay chân linh tinh chiếm tiện nghi thì mọi chuyện đều ổn.
Con người cũng đâu phải cỏ cây vô tình. Huống chi tiểu Đào mới có mười ba tuổi, tuy rằng thông minh lanh lợi nhưng còn chưa đến mức quá xấu xa. Cho nên mấy ngày hôm nay thái độ của Nguyễn Yến đối với Nguyễn đại công tử đã có chút thân cận hơn trước rất nhiều. Lạy chúa! Kế hoạch "cưa" lolita của Nguyễn đại công tử dường như đang tiến triển không tệ.

Quay trở lại chuyện chính…
Nhìn thấy bộ dạng ngủ nướng của Nguyễn Trọng Lăng khó nhìn như vậy, ông Trọng Kim chau mày lại. Ông rót một chén nước lạnh từ trên bàn, không nói hai lời xông lên phía trước hung hăng hất vào cái chăn mà Nguyễn Trọng Lăng đang cuộn tròn. Sau đó còn không thèm liếc mắt lấy một cái đem chiếc chén kia úp lên mặt hắn.
-Á.....!!!
Nguyễn Trọng Lăng thất kinh từ trên giường bật thẳng dậy. Hai mắt thì vẫn còn đang nhắm chặt, miệng đã gầm rú hét lên.

-Kêu la cái gì? Đồ nghịch tử!
-Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu vậy mà ngươi vẫn còn nằm đây mà ngủ!
Ông Trọng Kim sắc mặt nghiêm nghị, giọng cứng rắn giáo huấn.
-Sao cha lại tới đây?
Vừa nghe âm thanh kia, Nguyễn Trọng Lăng lập tức hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn thấy ông Trọng Kim đang nổi giận đùng đùng lom lom nhìn mình, Lăng vẻ mặt chột dạ, rất muốn tìm cách biện giải:
-Không phải! Cha!… con... con...
Ông Trọng Kim căn bản không thèm đôi co với hắn mấy cái chuyện vụn vặt này. Thấy hắn đã tỉnh ngủ, ông Trọng Kim xoay người liền đi ra ngoài. Vừa đi vừa hạ mệnh lệnh:
-Cho ngươi thời gian một nửa nén nhang… rửa mặt, mặc quần áo xong lập tức đến phòng khách gặp ta.
Nguyễn Trọng Lăng đưa mắt nhìn theo bóng lưng cha, quay đầu thấp giọng hỏi tiểu Đào:
-Cha đến tại sao ngươi không mật báo cho ta biết?
Tiểu Đào không dám trả lời hắn, chỉ đỏ bừng mặt nín cười mà cho Nguyễn đại công tử mặc quần áo trang phục mà thôi. Bởi thế cho nên chặng đường chinh phục của Nguyễn đại công tử ra vẻ còn dài và xa xôi lắm.
Thay quần áo xong, Nguyễn Trọng Lăng đi tới đại sảnh phòng khách. Hướng cha mẹ chắp tay hành lễ sau đó hắn thành thành thật thật đứng ở một bên cung kính lắng nghe lão cha dạy bảo.
Ông Trọng Kim hôm nay rất nể mặt, lại không có mắng hắn mà chỉ thản nhiên phân phó Nguyễn Trọng Lăng theo hắn đi ra ngoài.
Bước tới cổng lớn, Nguyễn Trọng Lăng đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài. Trên xe chất đầy lễ vật quý, từ tơ lụa vải vóc, sơn hào hải vị, thậm chí còn có không ít vàng bạc châu báu. Một đám hộ vệ hiệu buôn nhà họ Nguyễn đang ưỡn ngực lập đội hình chờ đợi phụ tử nhà họ hai người.
-Cha, những lễ vật này là muốn đi tặng cho ai à?
Nguyễn Trọng Lăng tò mò hỏi.
-Câm miệng! Đi theo ta là được rồi. Cấm ngươi nói nhiều.
Ông Trọng Kim không chút khách khí quát lớn răn dạy hắn. Thế là Nguyễn Trọng Lăng lập tức… im!!!
Ai bảo ở cái nhà này cha hắn không cho hắn tí nhân quyền nào đây!
Haizzz! Đời đôi khi nó khổ như thế đấy!

Kết thúc chương 12.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)