Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 75: Ai đau lòng hơn




Editor: Luna Huang

"Ta nhớ ra rồi, tiểu thư mới vừa nói nàng muốn đi sát vách tìm ít đồ, đi rồi liền chưa trở về..."

Lời của Khởi Thanh còn chưa nói hết, Đàm Linh Họa đã như một trận gió liền xông ra ngoài, cuốn vào gian phòng cách vách, ngay sau đó một trận thanh âm đánh vỡ không huyền niệm chút nào truyền ra.

Khởi Thanh không nhịn cười được, cười cảm giác mình không phúc hậu. Đàm Hạo Uyên đều là đập đồ a, nàng có đúng hay không có đúng hay không quá phận chút?

Thời gian Thì ở cách vách gầm lên giận dữ truyền ra "Không có!", Quế ma ma rốt cục chạy tới.

Nàng đầu tiên là đến căn phòng của Mộ Tiêu Thư, kết quả phát hiện ngoại trừ Khởi Thanh bên ngoài, cũng chỉ còn lại có đống hỗn độn đầy đất, tất cả vật đáng tiền đều bị đập nát, Quế ma ma không khỏi thương yêu không dứt.

Vấn hướng đi của thập nhị công chúa, Khởi Thanh chỉ chỉ sát vách. Lại hỏi hướng đi của Mộ Tiêu Thư, Khởi Thanh liếc nhìn phía sau của Quế ma ma, nói rằng: "Ta nhớ ra rồi, tiểu thư nàng còn nói qua muốn đi khố phòng tìm chút đồ..."

Trận gió này của Đàm Linh Họa lập tức bay tới khố phòng.

Quế ma ma thấy thế rốt cục hiểu rõ, chỉ vào Khởi Thanh mắng: "Ngươi làm sao có thể như vậy? Mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền ngươi biết không? Đem ngươi bán cũng mua không nổi một kiện!"

Mộ Tiêu Thư trên nóc nhà nghe đến đó, xoay người xuống tới, thân thể linh xảo từ cửa sổ chui vào, thẳng đứng ở trước mặt của Quế ma ma.

"Quế ma ma, ngươi nếu như biết đau lòng, liền nghĩ một chút biện pháp nha. Người ngươi không phụ trách ngăn, đồ bị đập chỉ biết đến quở trách, thực sự là nói chuyện đứng không đau thắt lưng! Hơn nữa, mấy thứ này cũng không Khởi Thanh đập, cũng không phải ta đập, phải đền cũng là thập nhị công chúa đền, có chúng ta chuyện gì?"

"Ngươi... Ta sẽ đem chuyện này nói cho Vương gia!"

"Đi đi đi đi, nhanh đi nói đi. Còn có, nàng hiện tại đến khố phòng rồi, nơi đó đồ càng đáng giá hơn nhiều. Quế ma ma, ngươi thực sự không đi ngăn cản sao?"

Quế ma ma bị nghẹn nói không ra lời, nhưng nghĩ tới đồ trong khố phòng, liền không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng đã chạy tới.

"Tiểu thư, làm như vậy thật sự dùng được sao?"

"Đương nhiên hữu dụng! Ngươi suy nghĩ một chút, đồ của vương phủ bị đập, là ta đau lòng, hay là Quế ma ma đau lòng?"

"Thế nhưng đồ trong vương phủ sớm muộn đều là của tiểu thư, theo lý thuyết, chắc là tiểu thư càng đau lòng mới đúng."

Mộ Tiêu Thư nhìn về phía Khởi Thanh, chỉ mình vấn: "Ngươi xem ta như là hình dạng đau lòng sao?"

Khởi Thanh lắc đầu, Mộ Tiêu Thư nhíu mày: "Vậy không phải có kết quả rồi sao."

Cùng ngày, Quế ma ma kiểm kê vật phẩm tổn thất, thấy chữ số trên danh sách, nàng suýt tý nữa phun ra một ngụm lão huyết. Quế ma ma rốt cục vẫn phải nhịn không được, đem chuyện này nói cho Đàm Hạo Uyên.

"Điện hạ, vương phủ vẫn không có nữ chủ nhân, điện hạ không ngại, đem tất cả chuyện trong phủ đều giao cho lão thân xử lý. Thế nhưng lão thân phụ phó thác của điện hạ, hại vương phủ tổn thất nhiều bạc như vậy. Lão thân hỗ thẹn, thỉnh cầu điện hạ chọn hiền lương khác!

Quế ma ma đem danh sách bản thân sửa sang lại dâng, khẩn khẩn thiết thiết nói.

Đàm Hạo Uyên nhìn danh sách một chút, trầm ngâm nói: "Lần trước Linh Họa cũng đã tới, thế nào chỉ có ngày hôm nay ra chuyện như vậy?"

Quế ma ma ước gì Đàm Hạo Uyên hỏi cái câu này, lập tức đem lời nói đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra.

"Điện hạ, ngày hôm nay thời gian thập nhị công chúa tới, Mộ tiểu thư trực tiếp trốn đi, để Khởi Thanh cô nương tùy ý chỉ hướng đi của nàng. Vì vậy thập nhị công chúa chung quanh tìm lung tung, càng là tìm không được, tính tình lại càng lớn, đồ bị phá đi thì càng nhiều, cuối cùng thành một kết quả như thế."

Đàm Hạo Uyên nghe vậy sửng sốt một chút, hắn hầu như có thể tưởng tượng phản ứng của Mộ Tiêu Thư. Nàng ra một chủ ý như thế, kỳ thực chính là muốn họa thủy đông dẫn, để cho người khác xử lý Đàm Linh Họa cái phiền toái này, chính nàng tốt một thanh tĩnh.

Quế ma ma thấy Đàm Hạo Uyên thờ ơ, nói bổ sung: "Không chỉ có như vậy, lão thân còn từ chỗ nha hoàn nghe được, Mộ tiểu thư vấn Khởi Thanh, đồ của vương phủ bị hỏng rồi nàng tương đối đau lòng, hay là lão thân tương đối đau lòng. Trời đất chứng giám, lão thân đau lòng đồ của vương phủ là đúng, thế nhưng Mộ tiểu thư cũng quá không chú ý rồi, vương phủ đối với nàng mà nói, cứ như vậy không có gì sao?"

Nghe đến đó, Đàm Hạo Uyên cuối cùng cũng gật đầu một cái: "Quả thực."

Hai mắt Quế ma ma sáng ngời: "Thỉnh điện hạ chỉ điểm sai lầm, nói cho lão thân nên làm thế nào mới tốt."

"Quế ma ma, ngươi vì vương phủ vất vả cực nhọc nhiều năm như vậy, đích xác khổ cực, nên bổn vương quyết định chuẩn thỉnh cầu của ngươi."

Nụ cười trên mặt Quế ma ma dần dần tiêu thất, nàng không có nghe lầm chứ? Đây chẳng qua là lời khách sáo của nàng a! Bản ý của nàng là muốn cho Vương gia quản Mộ Tiêu Thư, hảo hảo nghiêm phạt nàng a. Nói tới nói lui, ngày hôm nay hỏng nhiều đồ như vậy, cùng nàng là có quan hệ rất lớn.

Đàm Hạo Uyên nói tiếp: "Về phần do ai tới đảm nhận, bổn vương có một người chọn tốt."

Mộ Tiêu Thư thân là nữ chủ nhân tương lai của vương phủ, lại không có chủ nhân ông ý thức như vậy, thực sự là không được. Nên Đàm Hạo Uyên quyết định, sau này để nàng tới quản lý, cũng để cho nàng sớm cương thượng.

Hành động của Đàm Hạo Uyên rất nhanh, Mộ Tiêu Thư rất nhanh thì nghe nói tin tức này.

"Cái gì? Để ta quản gia?" Mộ Tiêu Thư như đem đầu lắc như trống lắc, "Cả ngày củi gạo dầu muối, phiền phức, ta mới mặc kệ chuyện của phiền toái như vậy."

Đàm Hạo Uyên không nghĩ tới Mộ Tiêu Thư sẽ cự tuyệt đến triệt để như thế, người khác vì quyền quản gia, đều là giành đầu rơi máu chảy, nàng ngược lại, đưa đến trước mặt nàng cũng không muốn.

"Ta vì thay nàng tìm danh y, phái người chung quanh thẩm tra, nàng đến chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp ta?"

Mộ Tiêu Thư cảm giác mình là có chút đuối lý, nhân tiện nói: "Ta xem Quế ma ma muốn nhúng tay vào tốt vô cùng, để cho nàng tiếp quản nha."

"Làm phiền nàng, ngày hôm nay vương phủ tổn thất một số bạc lớn, trong đó còn có mấy thứ thu tàng phẩm tuyệt bản nữa."

Mộ Tiêu Thư một trận chột dạ, tuy nói người đập đồ không phải nàng, nhưng ở dưới sự dẫn đường có chú ý của nàng, vương phủ không duyên cớ tổn thất không ít, xác thực nàng cần phụ phần trách nhiệm.

Thấy Mộ Tiêu Thư có điều buông lỏng, Đàm Hạo Uyên không ngừng cố gắng: "Bổn vương mỗi tháng trả nàng năm nghìn lượng, phí làm quản gia khổ cực."

Có bạc? Mộ Tiêu Thư có chút động lòng, suy nghĩ của nàng vòng vo chuyển, nói rằng: "Ta còn có một cái yêu cầu."

"Nói."

"Ngươi trước đem thập nhị công chúa giải quyết đi, nàng tới ta còn là muốn tránh, ta càng tránh nàng càng nháo, tiếp tục như thế xuống phía dưới vương phủ sắp phá sản."

Đàm Hạo Uyên đáp ứng rất kiên quyết: "Không thành vấn đề."

Nhìn nụ cười của hắn, Mộ Tiêu Thư không rõ có loại cảm giác bị hắn tính kế.

Đối với thập nhị công chúa, biện pháp xử trí của Đàm Hạo Uyên rất đơn giản. Hắn thẳng ra lệnh, không cho phép thập nhị công chúa tiến Lân vương. Lý do là nàng tới một lần, trong phủ liền muốn cùng nhau chịu đựng hạo kiếp, Lân vương Lân vương quá nghèo, thực sự không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy.

Sau khi thập nhị công chúa biết được, hung hăng nháo vài lần. Thế nhưng hộ vệ của Lân vương phủ đều là một đám người bất cận nhân tình, mặc cho nàng thế nào nháo, chính là đừng nghĩ bước vào vương phủ nửa bước.

Thập nhị công chúa nháo mệt mỏi, tức giận đến không bao giờ nghĩ đến Lân vương phủ. Bất quá nàng chỉ là mạnh miệng, nhưng căn bản không chịu đựng được, cuối cùng bảo chứng nhất định bỏ xấu tính của mình, lúc này mới chiếm được chấp thuận.

Cứ như vậy, Đàm Hạo Uyên dễ dàng đã đem điêu ngoa của Đàm Linh Họa hơn phân nửa.

Bên tai của Mộ Tiêu Thư rốt cục thanh tĩnh, bắt đầu tốn tâm tư suy nghĩ việc quản gia. Chỉ bất quá nàng không biết là, lại có một phong thư bị đưa đến trong tay của Quý Thanh Nguyệt.

Tịnh Nguyệt am nội, Quý Thanh Nguyệt đã đem một phong thư nhìn nhiều lần.

Thập nhị công chúa khi còn bé còn không có điêu ngoa tại như tại như vậy vậy, khi đó, nàng là một vị muội muội của Đàm Hạo Cảnh ca ca đã qua đời của Đàm Hạo Uyên phi thường sủng ái, cho nên Đàm Hạo Uyên đối với nàng cũng là ái ốc cập ô, vẫn luôn theo nàng.

Thế nhưng hôm nay, Đàm Hạo Uyên dĩ nhiên đối với thập nhị công chúa hạ lệnh cấm, không cho phép nàng tiến nhập vương phủ của mình nửa bước!

Chủ yếu hơn chính là Quế ma ma, nàng từ nhỏ nhìn Quý Thanh Nguyệt lớn lên, sau lại theo nàng đến thái tử phủ. Sau này, thái tử mất, nàng liền dẫn liền dẫn Quế ma ma đi tới Lân vương phủ.

Nàng lúc đó thầm nghĩ cầu được thanh tĩnh, căn bản không quản chuyện của vương phủ, hầu như chuyện gì đều là Quế ma ma lo liệu. Hôm nay Đàm Hạo Uyên tước đoạt quyền chưởng gia của Quế ma ma, thực sự là vật là người?

Quý Thanh Nguyệt quả thực không thể tin được hai mắt của mình, đây thật là Đàm Hạo Uyên nàng biết sao? Bây giờ Lân vương phủ, vẫn là vương phủ nàng quen thuộc sao?

Có thể, nàng là thời gian nên trở về một chuyến rồi.

Trong Lân vương phủ, Mộ Tiêu Thư chính thức thủ quản lý chuyện trong phủ. Chuyện thứ nhất nàng làm, chính là chọn người.

Vương phủ lớn như vậy, không có khả năng cái gì đều thân lực thân vi. Nói vậy, đừng nói một tháng cho nàng năm nghìn lượng, dù cho cho nàng năm vạn lượng nàng cũng tuyệt sẽ không làm, cho nên chọn người là vô cùng trọng yếu.

Mộ Tiêu Thư suy tính người đầu tiên chọn chính là Quế ma ma.

Nàng cùng Quế ma ma nháo qua một ít không thoải mái, thế nhưng nàng không phải không thừa nhận, Quế ma ma là đúng một người hiểu rõ tình huống trong vương phủ nhất. Nếu có nàng hỗ trợ, chuyện kia dễ rất nhiều. Mộ Tiêu Thư đầu tiên muốn khảo sát, chính là cái này chính là cái này có thể dùng hay không.

"Khởi Thanh, ngươi đối với Quế ma ma hiểu được bao nhiêu?"

"Quế ma ma rất sớm đã vào vương phủ, nàng là bồi giá của thái tử phi, trước kia là vú nuôi của thái tử phi. Thái tử qua đời, liền mang theo Quế ma ma tới Lân vương phủ."

"Nói như vậy, nàng cùng Quý Thanh Nguyệt cảm tình rất thâm hậu."

"Đúng vậy, lúc thái tử gặp chuyện không may, thái tử phủ rất nhiều người đều chạy mất. Người của chính thái tử phi cũng không ít, bất quá Quế ma ma lưu lại. Có người nói mỗi lần thái tử phi nói lên chuyện này, đều rất cảm động."

Mộ Tiêu Thư trầm ngâm một hồi, hỏi: "Quế ma ma hy vọng Quý Thanh Nguyệt gả cho Đàm Hạo Uyên sao?"

"Vâng, ta nghe nói nàng khi đó bình thường khuyên thái tử phi, để cho nàng quên thái tử, cùng điện hạ cùng một chỗ."

"Một vấn đề cuối cùng, Quế ma ma cùng Quý Thanh Nguyệt hiện tại có vãng lai hay không? Tỉ như nói thư từ qua lại các loại."

"Quế ma ma luôn luôn sẽ viết thư cho thái tử phi, quý phủ có một người chuyên môn phụ trách thay bọn họ truyền tin."

Mộ Tiêu Thư hỏi xong, cũng nhận được đáp án bản thân cần, cuối cùng hạ một cái kết luận: "Vị Quế ma ma này tốt thì tốt, đáng tiếc không có cách nào dùng."

Khởi Thanh hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì nàng tâm quá hẹp, tuyệt đối không thể hướng ta bên này dù cho nghiêng chỉ một chút. Hơn nữa... Mà thôi, không đề cập nữa."

Mộ Tiêu Thư nói xong, từ trên giấy đem Quế ma ma gạch đi.

Những ngày kế tiếp, nàng đem một ít quản sự cùng bà tử trong vương phủ gọi tới hỏi, thẳng hỏi đến nàng miệng khô lưỡi khô, tiếng nói cũng sắp yếu. Bất quá nỗ lực là có hồi báo, Mộ Tiêu Thư cuối cùng từ trong đó chọn ra một số người mình dùng được.

Về phần Quế ma ma, Mộ Tiêu Thư vì nàng an bài một việc thanh nhàn, ít làm chuyện gì, nhưng cho nàng chỗ thật là tốt cũng không ít.

Bước đầu tiên chọn người hoàn thành, Mộ Tiêu Thư tiến hành rồi bước thứ hai —— huấn luyện.

Thụ người dĩ ngư không bằng thụ người dĩ cá(Luna: tác giả ghi không đúng thành ngữ nên mình dịch không được đặt nguyên văn là như vậy) người là căn bản, nàng đã có một nhóm người ưu tú, kế tiếp phải làm, chính là để cho bọn họ dựa theo công tác nàng thích triển khai, đây là mục đích của huấn luyện.

Mộ Tiêu Thư cải tiến bộ phận cách làm, rút lui một ít quy củ cũ, định một ít quy củ mới. Nàng đem những cách làm này dạy cho người quản sự, do bọn họ tự dạy thủ hạ của mình.

Mộ Tiêu Thư làm một chuyện cuối cùng, cải tiến giám sát cùng khen thưởng.

Toàn bộ sau khi hoàn thành, Mộ Tiêu Thư từ một người bận rộn lần thứ hai trở về làm người rảnh rỗi. Chuyện của Vương phủ ngay ngắn rõ ràng ngay ngắn rõ ràng, nàng chỉ cần hoàn thành mấy bước trong đó là được.