Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 46: Bánh trung thu




Qua lễ cầu Chức Nữ, còn hơn một tháng sẽ đến Trung thu, lúc này nếu ở hiện đại, chuyện bán bánh trung thu sớm đã như măng mọc sau mưa sau măng rồi, nhưng tại thế giới này còn chưa có chuyện ăn bánh trung thu vào Trung thu như mới nói, Lâm Vong thấy cơ hội kiếm tiền, hai ngày rảnh rỗi này liền chạy đến tiệm đồ gỗ, đặt làm vài cái khuôn bánh, lại chạy đi tìm thợ rèn, để hắn đặt vào phòng bếp một cái bếp lò, cuối cùng lại đi đặt làm mấy hộp đóng gói.

Khuôn bánh chuẩn bị xong liền bớt một việc, chuyện thứ nhất xong, sau đó là tới đặt bếp lò, rất nhanh đã đến lễ Trung thu, không ít người đi tặng lễ đều đi đặt hộp quà, nên mấy hộp gói đặt chậm vài ngày.

Vừa đúng cách hai ngày, Lâm Vong bắt đầu làm bánh trung thu. Với Lâm Vong mà nói làm bánh trung thu không tính quá phức tạp, nhưng trong đó có hai dạng khác nhau cần phải chú ý lửa cẩn thận.

Mẻ Thứ nhất chính là nấu nước đường, trước đem đường cùng nước theo tỉ lệ cho vào trong nồi, vì phòng ngừa nước đường khi nguội sẽ cứng lại, nên bỏ thêm chút giấm trắng, lửa lớn đun đường chảy ra, khuấy đều tan ra, sau đó giảm củi nhỏ lửa xuống, lại khuấy đều thêm nửa canh giờ, nước đường màu nâu rám nắng thì tốt rồi. Lâm Vong ban ngày phải ở trong phòng bếp nấu thức ăn, buổi tối còn muốn đi chợ đêm, trừ bỏ thời gian ngủ ra, căn bản không có rảnh tay, lúc nấu nước đường, Lâm Vong là tự làm cả ngày, đặc biệt để cho Tam Thủy chuẩn bị mì, để hắn tập trung trông chừng nồi.

Mẻ thứ hai là làm nhân bánh, nhân gồm năm thành phần coi như đơn giản, nhưng hắn vẫn không thể chỉ làm một loại nhân bánh trung thu được, sau đó lại làm thêm nhân đậu cùng mứt táo, sau đó dùng bột mì gói lại, phần nhân được gói vào bánh hoàn tất, còn dư chút bột mì, xong liền để vào khuôn ấn, bánh trung thu thành phẩm hình tròn hoàn chỉnh, mặt trên có hoa văn tinh xảo, nhân vẫn còn trắng nên đường vẽ trên hoa văn vẫn chưa hiện rõ.

Sau đó là để vào bếp lò nướng, phía trên thoa một lớp trứng, chờ lấy bánh ra xong, bánh màu vàng óng ánh, tản ra mùi hương mê người tức là bánh trung thu đã nướng thành công, lúc này lại nhìn hoa văn trên bánh, có thể thấy rõ ràng hình ảnh thỏ ngọc tròn vo, dáng điệu thơ ngây khả ái.

Bánh có hoa văn thỏ chính là loại năm nhân, loại hoa văn hoa quế là bánh nhân đậu, còn loại hoa văn như ý là nhân mứt táo, Lâm Vong thật bội phục sư phụ chế tác khuôn mẫu này, hoa văn nhỏ như vậy lại khắc vô cùng cẩn thận, bộ dáng thập phần sinh động, so với khuôn ở hiện đại dùng máy móc làm ra khác nhau rất xa.

Đã làm xong liền bày ra ngay, Lâm Vong đem tên bánh trung thu đặt ở hàng đầu chiêu bài, ngay từ đầu mọi người nghĩ bánh trung thu này làm giống như bánh hấp mà làm món ăn chính, nhưng lại bị Lâm Vong thu hút bằng tên “Nguyệt”, chỉ là chút mánh khóe của hắn, nhưng dù sao Trung thu đến gần, mọi người tự nhiên cũng muốn nếm thử món hợp với thời điểm này, chờ Lâm Vong lấy bánh ra, đúng là không phải giống như bánh hấp, ánh sáng màu cam, xinh xắn khả ái, hoa văn tinh xảo, nếm thử thì phần nhân tinh tế khó tả, ngay cả lớn da bánh bên ngoài kia cũng mang một hương vị ngọt ngào, chốc lát mẻ bánh đầu tiên Lâm Vong mang ra đều bán hết sạch.

Vì thế hắn lại làm thêm một mẻ mới, cũng đem bánh trung đặt vào tráp, đóng gói tinh mỹ, lễ hạp chuẩn bị xong, bánh trung thu khẩu vị mới mẻ lại có ngụ ý, không cần phải nói không ít người mua để chuẩn bị tặng người thân bằng hữu, ngay cả mười tráp Lâm Vong chuẩn bị kia đều bị mua hết.

Vốn bánh trung thu của Lâm Vong chỉ lưu hành ở phố Hỏa Thụ, nhưng hắn lại gặp thời phát tài, một lần có văn sinh đến dùng bánh trong điếm, vị văn sinh kia không phải người địa phương, ăn bánh trung thu liền nghĩ đến lễ Trung thu cả nhà đoàn viên, bất giác rơi nước mắt, mở miệng nói: “Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu văn bính hương. Nhìn bánh trung thu này làm ta nhớ đến cha lương, hu hu... Còn có tiểu đệ nữa.”

Lâm Vong lúc ấy ở ngay bên cạnh, nghe xong liền choáng váng, khóe miệng hung hăng co rút, nhất thời không nói gì. Không nghĩ một câu vô ý của văn sinh này lại làm cho người xung quanh đều nhớ kỹ, một truyền mười mười truyền trăm, không ít người nghe xong những lời này, hâm mộ mà đến đây nếm thử bánh trung thu, ăn xong liền khen không dứt miệng, bánh trung thu của Lâm Vong thanh danh lại lớn hơn nữa, ngay cả một ít quán ăn cùng người nhà quan lại đều đến mua bánh trung thu của Lâm Vong.

Sau khi văn sinh lại đến điếm của Lâm Vong dùng cơm lần nữa, Lâm Vong liền cảm tạ hắn, còn tặng hắn một hạp bánh trung thu, văn sinh kia vì một câu vô tình của mình được lan truyền mà vô cùng tự hào, lập tức vung lên tuyệt bút, đem hai câu nói viết lên giấy, chữ viết của thật là đẹp mắt, thoăn thoắt, nét mực nhảy múa, như viết thành một tác phẩm nghệ thuật. Lâm Vong nắm bắt cơ hội tuyên truyền, liền tìm người đem hai câu đối treo lên trên tường của điếm.

Trước khi chưa bánh trung thu, một ngày của Lâm Vong đã kín việc, bây giờ còn phải làm thêm bánh trung thu, cũng chỉ có thể tranh thủ làm vào ban đêm và lúc gần sáng, gần đây bận rộn như vậy nên mọi người đều gầy đi một vòng, Lâm Vong mệt nhưng lại rất vui vẻ, dù sao cũng là buôn bán có lời, bọn Ngô Đại cũng ăn qua bánh trung thu, càng thêm ra sức làm việc.

Nhắc tới người ở thế giới này, nhất là thương nhân, đều rất biết cách nắm bắt cơ hội kiếm tiền, chỉ mới mấy ngày, bọn họ thấy Lâm Vong bán bánh trung thu có lời liền học theo, các tửu lâu lớn, tiệm điểm tâm đều bán bánh trung thu, chỉ là bọn hắn không biết công thức thế, chỉ có thể thử làm, bánh trung thu làm ra tuy rằng ăn ngon, nhưng so với bánh của Lâm Vong lại khác xa, không giống hương vị mới lạ của bánh ở điếm của Lâm Vong. Nhưng một ít cửa hàng bán điểm tâm, không giống Lâm Vong chỉ làm ba loại nhân là đến cực hạn, bọn họ tuy mùi vị so ra kém Lâm Vong, nhưng chủng loại vị so với Lâm Vong nhiều hơn, như nhân mè, nhân bơ muối, nhân hoa quả, nhân chân giò hun khói, dù sao chỉ cần khuôn bánh ấn ra hoa văn liền gọi là bánh trung thu.

Lâm Vong mở chỉ là thực điếm nhỏ, nhân lực hữu hạn, cũng không tính tới chuyện độc quyền, bị các khác tiệm khác lôi kéo đi chút lời hắn cũng không để ở trong lòng, dù sao hắn mỗi ngày chỉ có thể làm nhiều nhất là vậy đều bán hết, cũng không quản vì tiệm khác cạnh tranh mà lời ít đi.

Khối thân thể này của Lâm Vong, trước đây dù sao sống an nhàn sung sướng được vài năm, nhưng thể lực cũng không tốt lắm, đã nhiều ngày bận rộn, hắn đã có chút ăn không vào rồi. Người giúp Lâm Vong ở phòng bếp vẫn là Tam Thủy, Lâm Vong thấy hắn có chút thiên phú, liền đem cách làm bánh trung thu dạy cho hắn, Tam Thủy trừ việc làm mì, gói nhân bánh cũng rất ổn.

Lâm Vong cũng không lo lắng Tam Thủy cùng tụi nhỏ rời mình đi, chính mình phải tự lo kiếm tiền, trước hết, thanh danh bánh trung thu là từ tiệm của hắn mà ra, cho dù nhiều đại điếm bắt đầu bán bánh trung thu, bánh Lâm Vong mỗi ngày làm đều bán hết sạch, cho dù mấy đứa nhỏ nếu nghĩ muốn tự làm riêng, cũng cần tiền vốn không phải sao, cuối cùng thì Lâm Vong cũng muốn xem bọn hắn phản ứng thế nào. Lâm Vong đem trù nghệ dạy cho Tam Thủy, chuyện này khách nhân trong điếm đều biết, bọn Tam Thủy xuất thân từ Dưỡng Tể viện, việc này nghe ngóng một chút liền có thể biết, Lâm Vong đoán các chủ tiệm khác sẽ nhờ Tam Thủy dạy cho bọn họ cách làm bánh trung, cũng muốn nhìn xem bọn họ làm người thế nào.

Qua mấy ngày, Tam Thủy do do dự dự tìm đến Lâm Vong, hắn nói chuyện vốn lắp bắp, giờ lại thêm ấp a ấp úng, Lâm Vong nghe xong hơn nửa ngày, cũng không nghe hắn được bao nhiêu.

“Lâm Lâm Lâm Lâm... ca nhi, tiền tiền... Hôm trước... Có có có có người tìm tới cho ta...”

Lâm Vong thật lòng mệt thay hắn, nhưng biết Tam Thủy có chuyện muốn nói với hắn, liền nhẫn nại chờ.

“Hắn hắn hắn hắn... bọn hắn cho... cho cho cho cho ta... ta ta ta ta tiền...”

Tam Thủy nói đến đây, Lâm Vong kỳ thật đã mơ hồ đoán được phần sau hắn định nói gì, nhưng không chen, như cũ chờ.

“Muốn muốn muốn muốn muốn... ta ta ta ta... đem bánh trung thu... làm làm làm làm bánh trung thu... công công thức dạy dạy dạy cho hắn hắn hắn hắn hắn... sau, ta ta ta cự tuyệt. Đại đại đại ca lúc ấy cũng cũng ở đó, đem bọn hắn đuổi chạy.” Cũng do thái độ vội vã của Tam Thủy làm hắn càng sốt ruột hơn, việt nói lắp so với bình thường còn tốn sức hơn rất nhiều.

Tam Thủy nghiêm mặt ngẩng lên, một bộ dạng chờ đợi khích lệ, lại có điểm lo sợ bất an, sợ Lâm Vong không tin.

Lâm Vong thấy hắn như vậy, cười cười, xoa xoa đầu hắn nói: “Hài tử ngoan.”

Có thể vượt qua cám dỗ như vậy, mấy đứa nhỏ lần này nếu tâm vẫn có thể về Lâm Vong, Lâm Vong ngày sau cũng sẽ đem bọn họ trở thành phụ tá đắc lực.

Gió thu thổi mạnh, hương quế thoang thoảng, lễ Trung thu ngày đó quả nhiên náo nhiệt, các công tử nhà giàu trên lầu ngắm trăng, văn nhân thi sĩ ngâm thơ đối đáp, các đại tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, cầm sắt âm vang, rót rượu hát vang, mặc sức hưởng lạc.

Trung thu qua đi, ngày ngày vẫn còn người đến trong điếm của Lâm Vong mua bánh trung thu ăn, cũng không phải chỉ một hai cái, nên mỗi ngày đều phải làm hai ba mẻ, mọi người cũng không đem bánh trung thu như món chỉ để ăn vào Trung thu, không ngờ từ từ hình thành thói quen xem đây là một loại điểm tâm, đến trong điếm Lâm Vong ăn lẩu, đa số đều ở trước đó kêu lên hai ba cái, còn muốn Lâm Vong đem bánh trung thu cắt thành khối nhỏ để vào dĩa rồi bưng lên.

Lâm Vong ban đầu cũng không hiểu được tại sao có thể như vậy, nếu là trong lời nói của hắn, chỉ có thể đem bánh trung thu trở thành điểm tâm, nhưng ăn trước khi dùng cơm lại rất ngán, nhờ Trần Thăng kiến thức rộng rãi, nói cho hắn: “Ở trong thành, người nhà giàu đều trước khi ăn cơm dùng chút trái cây hoặc món nguội, ngươi nơi này bán lẩu, phía trước cũng không có gì, những người này hiện nay có thể đã đem bánh trung thu coi như trái cây thịt nguội.”

Lâm Vong gật gật đầu, trong lòng bán tín bán nghi, dù sao là kiếm tiền, hắn cũng không truy đến cùng, bánh trung thu nhưng thật ra vẫn bán đắt.

Qua hết Trung thu, nhoáng một cái lại đến cửu cửu trùng dương (Tết Trùng dương), tính theo lịch dương là mặt trăng và mặt trời giống nhau, từ xưa dân gian cho rằng đây là ngày xấu, ngày hôm đó mỗi nhà đều khóa cửa tránh ma quỷ, uống rượu hoa cúc đuổi tai họa, làm việc đều kiêng kị ngày này.

Lâm Vong kiến thức về trùng dương cũng không sâu, cũng không đem lễ này để ở trong lòng, chỉ đi mua chút hạt thù du, mua chậu cây hoa cúc để trên quầy, lại lấy thêm nhiều rượu hoa cúc.