Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 156: Hành trình tới cực bắc




Trước khi tuyết đầu mùa ở thảo nguyên hạ xuống, Nguyên và Long vận chuyển tới đây hơn mười thuyền hải sản và muối, cùng với thú nô và bình dân lần trước tấn công thành Huyền Vũ mang về. Mà Tát cũng mang theo người đưa tới không ít con mồi và thổ sản ở vùng núi, cộng thêm thức ăn năm thành tự chuẩn bị, chuyện vượt qua mùa tuyết rơi hiển nhiên không thành vấn đề.

Sau đó thừa dịp mùa tuyết rơi rảnh rỗi, Đồ và Bách Nhĩ trải qua quá trình bàn bạc cẩn thận, cuối cùng vẫn là quyết định, theo phương thức của bộ lạc để quản lý thành thú nhân, hủy bỏ phân chia giai cấp, chủng tộc mà Ưng tộc quy định, thủ lĩnh các thành chỉ quản lý chung và đưa ra quyết định, cũng không phải là tầng lớp đặc quyền, thú nhân vẫn là chủ lực đi săn, còn á thú, thú nhân già và tàn tật trước đây bị coi như vô dụng thì sẽ có chức trách của riêng mình, như là chăn nuôi, gieo trồng, dệt vải, luyện kim, làm gốm, thuần hóa dã thú, vân vân… Phân công rõ ràng, để mọi người đều ra sức, không chỉ có thể làm hết khả năng để làm ra sản phẩm, mà còn giảm bớt gánh nặng cho thú nhân, cũng có thể đảm bảo người già có chỗ nương tựa, trẻ nhỏ được nuôi nấng, không còn xuất hiện tình trạng vứt bỏ một số người tàn tật, yếu ớt vì thiếu thốn thức ăn nữa.

Bởi vì liên quan tới Đồ, nên ranh giới giữa các bộ lạc ở rừng rậm, vùng biển, thảo nguyên liền trở nên không rõ ràng như trước nữa. Sau một thời gian dài qua lại với nhau, có vui có buồn, thế nhưng chưa bao giờ bất hòa với nhau.

Trước khi mùa mưa đến, mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng, Bách Nhĩ và Đồ liền mang bốn đứa con lên đường tới phương Bắc. Với năng lực của hai người, cộng thêm Tiểu Cổ đã có thể tự lo cho mình, mang theo ba đứa nhỏ đi qua rừng núi là hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng năm người Ân đã quen đi theo Bách Nhĩ hành tẩu khắp nơi, lại lo lắng muốn được trông chừng mấy đứa nhỏ tiếp, nên cũng đồng hành như trước đây. Lúc đi qua bộ lạc Bách Nhĩ, Tát mang theo Đào Đào chờ từ lâu cũng gia nhập đội ngũ. Còn chuyện của bộ lạc thì ném cho Duẫn, Nặc.

Đối với việc Đào Đào đi theo, mấy người Bách Nhĩ đã quen từ lâu, ngược lại là Đồ hơi bất ngờ, hắn hỏi Tát “Sao lại mang theo á thú? Ngươi chở y à?” Ngoại trừ ba con thú con, thì Đào Đào chính là người duy nhất không có võ công, dù cho y có cột bao đá lên đùi cả một năm như mười ba á thú đầu tiên kia, đi lại cũng nhẹ nhàng, mau lẹ hơn nhiều, sức chạy trốn thì vẫn có thừa, thế nhưng so với thú nhân có luyện nội công lại kém hơn nhiều. Cho nên, nếu không muốn chậm trễ hành trình thì phải có người chở y.

“Vớ vẩn.” Tát thản nhiên bỏ lại một câu như vậy, liền đi tới trước mặt Đào Đào, hóa thành hình thú nằm sấp xuống, ý bảo y leo lên lưng mình.

Nhìn tấm lưng cao quý vô cùng của thủ lĩnh đại nhân, Đào Đào cũng không do dự lâu lắm, y leo lên, dù cho hai chân run rẩy, trong lòng bất an, nhưng bên ngoài lại nhìn không ra. Thật ra cho tới giờ y vẫn không hiểu, mình chẳng thể giúp cái gì, chỉ biết tăng thêm phiền toái, sao lại phải đi theo?

“Không phải là Tát coi trọng á thú kia chứ?” Đồ giật mình nhìn cảnh tượng này, không dám tin mà nhỏ giọng hỏi Bách Nhĩ.

“Có lẽ.” Bách Nhĩ nghĩ một lát rồi đáp. Tâm tư của Tát người bên ngoài thật là có chút khó đoán, nếu có tình cảm với Đào Đào, vậy tại sao lại không hỏi thẳng y làm bạn đời? Nhưng nếu nói là không có tình cảm gì, mà nhìn bộ dáng đi đâu cũng dắt Đào Đào theo như keo dính thì lại không giống.

“Hờ, mắt nhìn của hắn thật là…” Đồ nhìn ngoại hình cao lớn, thô kệch lại chẳng có gì đặc biệt của Đào Đào, tật xấu kén chọn lại tái phát, cảm thấy huynh đệ của mình thích một người như thế thật đúng là lãng phí, đang nghĩ cách tìm cơ hội khuyên nhủ, thì nghe thấy giọng nói của Bách Nhĩ chầm chậm vang bên tai.

“Thật là sao?” Bách Nhĩ cười nhạt nhìn hắn.

Đồ rùng mình, vội vàng đưa tay ôm y một lúc, nịnh nọt nói hết câu trước “Rất tốt.” Dừng một lát, lại cảm thấy không cam tâm, vì thế bổ sung “Nhưng mà còn kém ta xa lắm.” Vừa nói vừa hóa thành hình thú, cắn vạt áo của Bách Nhĩ, khẽ kéo “Ta chở ngươi.” Không thể không nói, thật ra hắn rất hâm mộ Tát, đi đâu cũng có thể chở người mình thích.

Bách Nhĩ khẽ cười, cũng không từ chối, nhảy lên lưng con thú trắng. Mọi chuyện y đều thích tự thân vận động, hơn nữa xem Đồ là bạn đời của mình, y thật không muốn cưỡi lên mình hắn, nhưng nếu Đồ cho rằng làm như vậy có thể biểu đạt sự ân cần và yêu thích trong lòng, vậy y cũng tình nguyện phối hợp. Còn ba con thú con, tự nhiên sẽ có người tranh nhau bế.

Tát cách không xa, với thính lực của gã, tất nhiên là nghe được hết cuộc đối thoại của hai người, bởi vậy gã quay đầu nhìn Đồ cảnh cáo. Nếu không phải Đồ kịp thời sửa lời lại, gã sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Gã còn nhớ rõ tên nào đó từng nói muốn lấy á thú đẹp nhất, không biết Bách Nhĩ mà biết chuyện đó sẽ có cảm tưởng gì đây.

Đồ đón lấy ánh mắt của gã, trong lòng giật mình, lập tức nhớ tới tiền sử đen tối của mình, không khỏi thầm kêu khổ, hắn cảm thấy có một người huynh đệ hiểu rõ về mình, ngay cả đi tiểu mấy lần lên thảm da thú còn biết, đúng là một chuyện khiến người ta đau khổ và bất đắc dĩ. Để không rước phiền toái vào mình, từ lần đó, hắn chưa bao giờ nói nửa chữ không tốt về Đào Đào.

Đi không được bao lâu, bốn chi của Đồ khựng lại một cái, giống như muốn dừng lại, thì nghe thấy Bách Nhĩ nói “Tiếp tục.”

Tát vốn cũng muốn dừng lại, nghe vậy liền không hỏi nhiều, khôi phục lại bước chân vốn đã thả chậm về tốc độ ban đầu. Hôm ấy, khi nhìn thấy thi thể thú nhân Ưng tộc bị lửa thiêu, khí cơ trong cơ thể gã đột nhiên chuyển động, phúc đến thì lòng sáng ra, gã ngồi thiền ngay tại chỗ, cuối cùng đả thông được Đại chu thiên, có thể nói là nước chảy thành mương. Tuy chậm hơn Đồ gần hai năm, nhưng gã lại nắm chắc nền tảng, nếu bây giờ bàn về sức mạnh thì cũng không kém hơn đâu.

Có người theo phía sau. Những người khác không phát hiện ra, nhưng không thể giấu được cảm nhận của gã và Đồ, dĩ nhiên càng không thể giấu được Bách Nhĩ. Bách Nhĩ nói như thế chắc là có tính toán khác.

Liên tiếp mấy ngày, người kia vẫn là không gần không xa đi theo, họ dừng, kẻ đó cũng dừng, họ đi, kẻ đó cũng đi, nhưng lại không chịu xuất hiện trước mặt mọi người. Mà người này có thể không bị những người khác phát hiện, tuy năng lực vẫn kém hơn ba người Bách Nhĩ một chút, nhưng lại hơn những người khác. Chỉ phân tích điểm này, Tát đã đoán ra là ai, chỉ là không rõ ý tứ của Bách Nhĩ thôi.

“Bảo hắn lăn ra đây, trốn tránh như vậy, không dám gặp người khác chứ gì.” Mãi tới lúc nghỉ qua đêm lần này, sau khi ăn xong bữa tối, Bách Nhĩ rốt cuộc mới lên tiếng.

Những người khác đều hơi kinh ngạc, không biết sao y lại đột nhiên nổi giận như vậy. Tát đã chạy ra ngoài, chỉ lát sau liền đem Mạc với khuôn mặt tiều tụy, chán nản trở về. Mọi người giật mình, lập tức hơi lo lắng nhìn về phía Bách Nhĩ.

“Mạc!” Cho tới bây giờ, Chiêu chỉ biết chọn nhìn sắc mặt của người khác, nhìn thấy Mạc, đôi mắt đen láy của nó lập tức sáng lên, chui ra khỏi lòng Tiềm, lắc lư cái mình nhỏ mập mạp, chạy qua, bổ nhào vào cái chân vững chắc của thú nhân kia. Tiêu Đồ cùng Húc do dự một lát, nhìn qua khuôn mặt trầm xuống của Bách Nhĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn bước ra sau a mạt nhà mình, có điều bởi vì đứng ở chỗ đó, Bách Nhĩ nhìn không tới, nên chúng có thể làm càn mà cười tít mắt với Mạc, bày tỏ sự chào đón của mình.

Có thể nói, ngoại trừ năm thú nhân luôn đi bên mình, bởi vì tính cách nhiệt tình lại đơn thuần của Mạc, nên hắn là người tụi nhỏ thích nhất. Vì thế dù biết rõ a mạt nhà mình đang giận Mạc, chúng vẫn không khống chế được mà lộ ra sự vui mừng của mình.

Một cơ thể nho nhỏ, mũm mĩm, mềm mại quấn lấy chân mình, khiến mắt Mạc hơi dịu đi, cúi đầu xuống, định bế Chiêu, tung lên mấy cái như thường ngày, thế nhưng hai bàn tay nắm chặt mới thả lỏng ra lại siết chặt lại, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nhưng không có cách nào tiến về phía trước một bước.

“Lén lút theo chúng ta làm gì?” Bách Nhĩ nhìn bộ dáng đó của hắn, không khỏi nhíu mày lại, lạnh giọng hỏi.

Thấy y rốt cuộc chịu nói chuyện với mình, hốc mắt Mạc nóng lên, cảm thấy cảm xúc đè nén thật lâu tựa như vỡ òa ra, hắn vội vàng hạ mí mắt xuống, mãi tới khi tâm tình trở nên bình tĩnh, mới khàn khàn trả lời “Đi theo các ngươi tìm thú quả.” Hắn muốn đi tìm thú quả vì Chiêu, cho nên mới mạo hiểu có khả năng bị Bách Nhĩ chán ghét và xua đuổi, mà lén lút đi theo.

Không được quan tâm, Chiêu rất mất hứng, cũng không rời đi, cứ như vậy ngồi trên mu bàn chân của Mạc, hai chi trước khi có khi không lay chân của hắn, ý tứ rõ ràng hắn mà không bế nó, nó sẽ không bỏ qua đâu.

Đồ nằm sau lưng Bách Nhĩ, cho y dựa vào, đuôi của hắn cũng khi có khi không vẫy trên mặt đất, cái đầu to ghé vào hai chi trước, chỉ âm thầm liếc mắt qua thằng con mặt dày nhà mình, suy nghĩ xem làm sao sửa đổi tính nết gặp ai cũng muốn được bế, không bế thì chết cũng không đi này của nó.

Mà nghe được câu trả lời của Mạc, Bách Nhĩ bất ngờ lại chỉ hừ một tiếng, không nói gì nữa, tựa hồ ngầm đồng ý cho Mạc gia nhập. Vốn bởi vì lý do không hay, nên sự thân thiết của các thú nhân đối với Mạc nhất thời trầm tĩnh lại, giờ đều sôi nổi nở nụ cười, tuy không ai lên tiếng chào hỏi, nhưng đều dùng cách của riêng mình để bày tỏ ý hoan nghênh.

Khuôn mặt căng thẳng của Mạc mơ hồ lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm, chần chừ một lát, hắn vẫn cúi người, bế Chiêu lên, không có tung thằng bé lên như trước đây, chỉ là cúi đầu hôn lên trán nó, sau đó nhận được sự nhiệt tình đáp lại của nó. Trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót, bởi vì hắn đã từng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ có ba đứa con đáng yêu như gia đình Bách Nhĩ, dù cho nó không thể biến hóa như Chiêu, hắn cũng sẽ yêu thương hết lòng. Tiếc là tất cả chỉ là một giấc mộng, còn hắn là người tình nguyện mơ giấc mộng đẹp đẽ đó. Nay tỉnh giấc, đã không còn lại cái gì nữa.