Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 44




“Mời uống trà.” Trình Trì mời các thú nhân kia vào nhà, pha trà ngon bưng đến trước mặt bọn họ, có chút lo lắng mà nói.

Trung niên thú nhân dẫn đầu kia ngẩng mặt nhìn Trình Trì, nâng tách trà lên nhấp một ngụm mới thản nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi gọi là Trình Trì?”

“Đúng vậy.” Trình Trì đáp.

“Thường ngày ngươi hay làm gì?” Trung niên thú nhân tiếp tục hỏi.

Những câu hỏi gần như thẩm vấn khiến Trình Trì rất khó chịu, nhưng khí thế phát ra từ trung niên thú nhân trước mặt này khiến Trình Trì phải trả lời câu hỏi của ông, “Bán kẹo, trồng hoa cắt cỏ.”

“Sinh hoạt như vậy rất nhàn nhã.” Trung niên thú nhân trên mặt mang chút ý cười, “Trước đây ‘hắn’ cũng muốn một cuộc sống như vậy…”

Trình Trì biết câu này không phải nói cho mình, vì vậy rất thức thời đứng một bên không lên tiếng.

Trung niên thú nhân từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, quan sát Trình Trì vẻ mặt thản nhiên đang đứng một bên, mở miệng nói, “Ta có thể tham quan nhà của ngươi một chút không?”

Trình Trì ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của trung niên thú nhân, lại dùng khóe mắt lướt qua các giống đực trang nghiêm hùng dũng bên cạnh, giọng nói đều đều đáp, “Đương nhiên.”

Trung niên thú nhân nghe vậy liền đứng lên, lại khoát khoát tay ý bảo các tùy tùng không nên đi theo, sau đó mới theo Trình Trì đi đến vườn hoa sau nhà.

Biểu hiện của trung niên thú nhân rất giống một người đi tham quan, thỉnh thoảng có những thứ cảm thấy hứng thú thì sẽ đưa ra câu hỏi, còn lại thì đều an tĩnh nghe Trình Trì giới thiệu.

Đợi cho Trình Trì giới thiệu tất cả cho trung niên thú nhân xong, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Trình Trì sửng sốt một chút, nhìn lại trung niên thú nhân tâm tình có vẻ khá tốt bên cạnh, nói, “Ta đi mở cửa.”

Trung niên thú nhân khoát khoát tay áo, “Không cần, để Yadaier và Jeff mở cho.” Đang nói, hai giống đực mặt mày nghiêm túc kia liền đi mở cửa, ngoài cửa lập tức truyền đến hai giọng nói niềm nở mà quen thuộc.

“Này, ông bạn già, chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp!”

“Jeff, vì sao bản mặt của ngươi cứng ngắc như nham thạch vậy a, trông thật đáng ghét!”

Trình Trì đứng bên cạnh trung niên thú nhân có chút kinh ngạc nhìn Sam và Wilbur đang chào hỏi Yadaier và Jeff, có chút mờ mịt, nhưng rõ ràng hai thú nhân vừa rồi mặt không biểu tình khi nhìn thấy Sam và Wilbur thì trên gương mặt xuất hiện nụ cười trông nhu hòa không ít.

Sau khi trò chuyện một trận, ánh mắt của Sam và Wilbur tập trung tới thú nhân đứng bên cạnh Trình Trì, trong mắt mang theo chút kính nể, mang theo chút cảm khái, càng mang theo chút tưởng niệm.

Hai người đi tới trước mặt trung niên thú nhân cung kính làm một lễ chào của kỵ sĩ, “Chủ nhân tôn kính của ta, ngài có khỏe không?”

Trên gương mặt của trung niên thú nhân cũng xuất hiện một nụ cười, ông khom lưng nâng Sam và Wilbur dậy, vỗ vỗ cánh tay bọn họ, nói, “Đương nhiên, các bạn hiền, còn các ngươi thì sao? Ta nghĩ nhất định không tồi, nhìn xem, các ngươi vẫn cường tráng như xưa.”

Sam và Wilbur đã làm ông nội, lúc này không tỏ ra uy nghiêm mà trên mặt càng biểu lộ một loại thuận theo và kính nể.

Sam có chút bùi ngùi nói, “Ta và Wilbur đều già rồi, không so được với trước đây, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là hoài niệm những ngày cùng săn bắn với chủ nhân.”

Trung niên thú nhân ha ha cười rộ lên, “Các bạn hiền, quá khiêm tốn thì chính là kiêu ngạo đó, nhưng cũng đừng ủ rũ như vậy, khi nào có thời gian chúng ta cũng giống như trước vào trong rừng thi đấu một hồi, người thắng có thể lấy phần thịt tươi ngon nhất, thế nào?”

Những lời này của trung niên thú nhân có lẽ đã câu dẫn ra hồi ức của Sam và Wilbur, viền mắt hai người đều hơi đỏ lên, “Đương, đương nhiên…”

Trung niên thú nhân nhìn hai người tâm tình kích động kia, khóe miệng cong lên một cái, nghiêng đầu nói với Yadaier và Jeff mặt đơ như tượng kia, “Hai người các ngươi cũng đi, phải biết rằng, năm đó, đội ngũ của chúng ta luôn luôn cường đại nhất.”

Hai người cũng cung kính hành lễ nói, “Đúng vậy, chủ nhân.”

Cảm khái một trận, trung niên thú nhân hỏi Wilbur, “Chú hổ con kia là cháu ngươi phải không?”

Wilbur có chút xấu hổ gật đầu, “Đúng vậy, mỗi ngày chỉ biết chạy long nhong phá phách, nuông chiều quá nên hư hỏng rồi.” Nói xong hướng ra cửa hô một tiếng, “Còn không mau vào đây? Mau chóng xin lỗi thành chủ vì hành vi mạo phạm của ngươi!”

Wilbur vừa dứt lời, một chú hổ con liền xuất hiện trong đường nhìn của mọi người, Jerome đầu tiên là lấp ló nhìn vào trong quan sát vài lần, thấy được ánh mắt của ông nội mình thì mới không tình nguyện từ bên ngoài đi vào, theo sau nó là Ian đang có chút mơ hồ.

Hai tiểu thú nhân chậm rãi đi vào phòng khách tới trước mặt trung niên thú nhân —— cũng chính là thành chủ Aubrey, Jerome đầu tiên là mở miệng ngao ô ngao ô kêu hai tiếng, cúi đầu làm một động tác thần phục, sau đó lại tự cho là không ai để ý mà chắn trước mặt Ian đang ngơ ngác nhìn Aubrey.

Aubrey nhìn con báo nhỏ đang nhìn mình, mỉm cười, khom lưng ôm Ian vào lòng, “Ngươi là Ian?”

Ian nhìn thú nhân xa lạ nhưng không hiểu sao lại khiến mình cảm thấy quen thuộc này, hừ hừ hai cái biểu thị trả lời.

Mà Jerome một bên thấy Ian bị ôm lấy, nóng nảy, nhào tới bên chân Aubrey ngao ô kêu lên đòi thả Ian xuống.

Động tác này của Jerome khiến Wilbur bị dọa cho nhảy dựng, vội tiến đến xách cổ nó lên, “Ngươi lại muốn gây sự hả?”

Jerome lúc này mặc kệ ông nội răn dạy, chỉ là quơ quào bốn chân ngắn củn muốn tránh khỏi sự khống chế của Wilbur, hung hăng hướng Aubrey gầm nhẹ.

Ian đương nhiên cũng chú ý tới trạng huống của Jerome, nhìn nhìn Aubrey đang mỉm cười xem Wilbur dạy dỗ Jerome, Ian cũng hơi giãy dụa muốn xuống.

Chú ý đến động tác của vật nhỏ trong lòng, Aubrey cười mở miệng nói, “Hai bé con các ngươi cảm tình rất tốt nha.”

Wilbur vẫn chú ý đến tình tự của Aubrey, nhiều lần xác định Aubrey không vì hành vi của Jerome mà cảm thấy bất mãn mới đắn đo nói, “Jerome thường hay cùng Ian nô đùa, đứa nhỏ này tính tình rất thẳng, ngài đừng để ý.”

Aubrey nhìn thoáng qua Wilbur vẫn mang theo ba phần cẩn thận như xưa, lắc đầu, “Bạn hiền, ngươi vẫn cứ thận trọng như vậy.” Nói rồi đem Ian đang vùng vẫy trong lòng thả xuống đất, “Ian có bạn tốt như vậy, tốt, ‘hắn’ có lẽ cũng có một người bạn thân cận như vậy.”

Nghe Aubrey nói vậy, biểu tình của Wilbur nhất thời có chút ngượng ngùng, thả Jerome đang giãy dụa trong tay mình xuống, không nói gì. Jerome không chú ý đến bầu không khí có chút đình trệ, vừa chạm được mặt đất đã khẩn cấp hướng Ian chạy ào tới, tỉ mỉ kiểm tra Ian rồi khi thấy không có việc gì mới liếm mặt Ian, cắn đuôi nó kéo ra khỏi phòng.

Trình Trì vẫn đứng một bên giả vờ làm vật trưng bày có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm kêu khổ mong sao mau chóng thoát khỏi bầu không khí này, rất sợ lỡ như có một lời không hợp thì sẽ xuất hiện cảnh ‘Kéo hắn ra ngoài chém’ hay gì đó.

Nhưng Sam lại nhếch miệng cười, vỗ một cái trên lưng Wilbur, “Ngài luôn luôn biết đó, tên này cho tới giờ vẫn đều như vậy, biến thành ông già thì tính cách vẫn là như vậy, lúc nào cũng hay lo lắng!”

Nghe Sam nói vậy, Aubrey cũng nở nụ cười, lắc đầu nói, “Sống quá mức cẩn thận thì sẽ mất đi nhiều thú vui, chờ khi chúng ta vào rừng so tài lần nữa, Wilbur, ngươi cũng không nên như vậy…”

“Ai…” Wilbur than thở.

Đến lúc này, bầu không khí cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt đẹp, mà Trình Trì cũng thở phào một cái.

.

Lúc này đã gần trưa, Trình Trì mời Wilbur và Sam ở lại ăn cơm, bên bàn cơm mọi người trò chuyện thật vui vẻ, Trình Trì như trước nỗ lực làm cho mình thành người tàng hình, trong lòng thầm nghĩ không biết Claude trở về thấy những người này thì phản ứng sẽ như thế nào.

Sau khi ăn xong, Wilbur và Sam mời Aubrey bọn họ đến nhà mình ngồi chơi, sau khi trở về, Aubrey leo lên ghế dựa trong phòng khách chợp mắt một chập, mà Yadaier và Jeff vẫn như thường thủ hộ hai bên Aubrey, mặt không biểu tình, không nhúc nhích tí nào.

Trình Trì mỗi khi đi ngang qua phòng khách thấy cảnh này thì trong lòng hơi lo. Không biết vị khách có thân phận đặc thù này muốn ở lại đây bao lâu, ba, năm hay bảy ngày thì còn nhẫn nại được, chứ nếu là mười ngày nửa tháng…, Trình Trì nghĩ tới đây lại nhịn không được mà liếc qua hai ông ‘thần giữ cửa’ kia, nhất thời đau đầu, chính mình sau này cũng đừng mong thoải mái làm việc.

.

Lúc Claude trở về, Trình Trì đang cầm vòi hoa sen tưới cây ở vườn hoa, chờ khi tưới cây xong đi vào phòng khách thì thấy Claude vẻ mặt phức tạp đang cùng Aubrey nằm trên ghế nhìn nhau.

Trình Trì nhìn thấy cảnh tượng hết sức tĩnh lặng này, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mở miệng nói gì đó, đánh vỡ tình hình căng thẳng, “Này, Claude, ngươi về rồi sao?”

Trình Trì mở miệng dời đi lực chú ý của Claude, hắn gật đầu, “Ừ.”

“Hôm nay có thu hoạch gì không?” Trình Trì cố gắng nói chuyện với Claude thật bình thường như mọi ngày, hắn rót một cốc nước đưa tới trước mặt Claude, “Mệt mỏi không?”

Claude tiếp nhận cốc nước uống một ngụm, gật đầu, lại cầm thứ trong bao làm bằng lá cây đưa cho Trình Trì, “Trái cây ngươi thích, rất ngọt.”

Trình Trì cười cười tiếp nhận, “Cảm ơn.” Nói rồi lại hỏi, “Đói bụng không? Ta lập tức nấu cơm.”

Có thể là vì Trình Trì vẫn nói chuyện như thường ngày khiến Claude hơi thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi nhất từ khi bước vào cửa, vươn tay vịn mặt Trình Trì lại, “Ừm, vất vả cho ngươi rồi.”

“Nói gì vậy, ngươi săn thú mới vất vả mà.” Trình Trì vừa mới xoay người định đến nhà bếp, lại ngừng bước, nghiêng đầu hỏi Aubrey đang nhìn Claude, “Ngài, có muốn ăn gì đặc biệt không?”

Aubrey cười nhẹ đáp, “Không có, không cần làm riêng gì cho ta đâu.”

Trình Trì gật đầu, lại hỏi hai ông ‘thần giữ cửa’ đứng gần đó, “Còn các ngài?”

Hai người liếc nhìn Trình Trì, trăm miệng một lời, “Như nhau.”

Trình Trì nga một tiếng rồi đi đến bếp chuẩn bị bữa ăn.

Trình Trì rời đi khiến cho bầu không khí trong phòng khách lại lần nữa khôi phục như lúc Claude vừa vào cửa.

Hơn nửa ngày, Aubrey mới mở miệng, “Ngươi định bụng vĩnh viễn không nói chuyện với ta sao?”

Nghe Aubrey nói, Claude xiết thật chặt nắm tay, hít sâu một hơi, xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về Aubrey đang mỉm cười yếu ớt, “Ngài tới nơi này làm gì?”

Aubrey nhìn Claude trước mắt có bảy phần giống mình, trong lòng không biết là dễ chịu hay là thương cảm, nhưng nét mặt vẫn mang cười đáp lại, “Chán quá, đi ra một chút, thăm các ông bạn già, cũng đến xem đứa con chưa gặp bao giờ, còn có… người yêu.”

Nghe chữ ‘người yêu’, trong mắt Claude hiện lên một tia phẫn nộ, lập tức trên mặt lại khôi phục bình tĩnh, “Bây giờ mới đến, không cảm thấy quá muộn sao?”

Tâm tình của Claude thay đổi không tránh khỏi cặp mắt của Aubrey, hắn lại nằm lên ghế, nhắm mắt lại nói, “Cho nên, mong rằng ‘hắn’ không chê ra đến muộn. Rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại…” Câu nói cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy, nếu như không phải Claude tập trung chú ý, hắn hầu như cho rằng Aubrey chỉ là mấp máy môi.

.

Bầu không khí của bữa cơm tối hiển nhiên không vui vẻ hòa hợp như buổi trưa, mọi người trầm mặc ăn xong bữa tối, giữa lúc Trình Trì phiền não không biết làm sao mở miệng hỏi ba người kia về chuyện phòng trọ, thì Wilbur và Sam lần nữa đến nhà mình.

“Không, ta muốn tùy thị bên cạnh chủ nhân.”

“Ta cũng vậy.”

Đây là câu trả lời của Yadaier và Jeff khi Wilbur và Sam mời họ đến nhà mình.

Hai người bị cự tuyệt cũng không nản lòng, Sam đi lên phía trước nắm cổ Jeff , “Này, ông bạn, chúng ta đã lâu không gặp, sao không nhân cơ hội này mà hảo hảo trò chuyện?”

“Hay.” Wilbur cũng phụ họa, “Nên nhớ, trước đây chúng ta có thể trò chuyện đến hừng đông cơ mà.”

Lúc hai người kia còn muốn cự tuyệt, Aubrey lên tiếng, “Các ngươi đi đi, lâu như vậy không gặp, không biết lần sau khi nào mới gặp lại, bở lỡ luôn mang đến tiếc nuối.”

Aubrey lên tiếng, hai người lúc này mới đồng ý, nhưng Jeff vẫn lo lắng, “Còn ngài thì sao?”

“Ở lại đây a.” Trình Trì mở miệng nói, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, Trình Trì cười cười, “Nếu như ngài không ngại, có thể ở cùng phòng với Ian.”

Trên mặt Aubrey vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Vậy không còn gì tốt hơn nữa.”

Buổi tối kết thúc ngay tại đó, Sam và Wilbur dẫn theo Yadaier và Jeff cứ liên tục ngoảnh lại không muốn rời chủ đến nhà mình.

.

Đêm khuya, Trình Trì lau tóc từ ngoài cửa đi vào phòng ngủ, ngồi đối diện với Claude đang xuất thần trên giường, nói, “Ian rất hợp với Aubrey tiên sinh, hai người bây giờ còn đang nói chuyện.”

Bị Trình Trì ngồi ở mép giường kéo lực chú ý trở về, Claude dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trì, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi, “Vì sao lại cho ông ta lưu lại?”

Trình Trì không ngừng động tác lau tóc, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Claude, “Tại sao lại không chứ?”

“Ta…” Claude muốn giải thích, nhưng hắn lại phát hiện mình dường như không có lý do, cuối cùng đành ngậm miệng lại.

“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai không phải sẽ đi bái tế daddy sao?” Trình Trì nhìn thoáng qua Claude biểu tình mâu thuẫn, vỗ vỗ tay hắn.

.

Đêm đó, Claude trằn trọc khó ngủ, cho đến khi sắc trời hừng sáng mới ôm Trình Trì vào lòng híp mắt ngủ gật.

.

Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, Trình Trì ôm Ian dõi theo Claude và Aubrey đi đến nơi Bonnie an nghỉ, cho đến khi không thấy bóng dáng hai người mới thở dài quay vào nhà.

Vì sao lại cho ông ta lưu lại? Chẳng qua là thấy trong mắt ngươi nỗ lực muốn che giấu sự quấn quýt của một đứa trẻ cần cha, chẳng qua là không muốn ngươi bởi vì trong lòng rối bời mà sau này hối hận. Chỉ hy vọng, lúc này đây, ngươi có thể nhận được phần tình cảm mà đáng ra ngươi phải có.