Từng ngày trôi qua, thời tiết ở trấn Topaz cũng càng ngày càng lạnh lẽo, trước kia Trình Trì rất thích hóng gió trên biển, hôm nay gió thổi qua mặt đã mang theo chút vụn băng khiến cho hắn đau đớn.
Bởi vì đã bắt đầu vào đông, cây cỏ đã bắt đầu tiến vào thời kỳ ngủ đông đợi mùa xuân đến lại tràn ngập sinh cơ, hoa quả để Trình Trì làm kẹo cũng càng ngày càng ít, thiếu nguyên vật liệu, Trình Trì bắt đầu hạn chế lượng kẹo bán ra, thỉnh thoảng có hăng hái cũng làm một ít bánh sữa và bánh xốp cam để bán, vị sữa thơm nồng cùng vị nhẹ nhàng dễ chịu của cam cũng giúp Trình Trì chào đón không ít khách hàng.
Chỉ có điều sau khi vào đông Trình Trì lại bắt đầu lười, hôm nay không tiếp tục kinh doanh, mười ngày mở cửa bán năm sáu ngày, đám trẻ con mê bánh sữa ngoài giòn trong mềm, còn có bánh xốp cam hương vị thoang thoảng ngon miệng bắt đầu ngày ngày vây lấy Ian, hỏi daddy của nó ngày mai có mở cửa không? Ngày mốt thì sao? Ngày kia thì sao?
Đối với Trình Trì mà nói ngày đông không ra cửa là chuyện không thể nào thoải mái hơn, nhưng Ian không cho rằng như vậy, nó có chút mất hứng, bởi vì thời tiết lạnh lẽo, daddy sẽ không dẫn nó ra ngoài chơi, thậm chí ngay cả ra ngoài vườn hoa Trình Trì cũng chỉ dỗ Ian tự mình đi chơi.
.
Ian cảm thấy có chút buồn chán ghé vào trước ngực Trình Trì, “Daddy, vì sao ngươi lại sợ lạnh như vậy?”
Ngồi trên ghế dựa, bởi vì phòng ở ấm áp mà hơi buồn ngủ, Trình Trì yếu ớt ôm lấy Ian, híp mắt nói, “Bảo bối, daddy cũng không biết vì sao daddy lại sợ lạnh nữa.”
Không có được câu trả lời thỏa mãn, Ian không chịu buông tha, nỗ lực cọ cọ vươn bàn tay phì phì như bánh bao muốn căng ra con mắt sắp khép lại của Trình Trì, “Vậy chừng nào daddy mới có thể không sợ lạnh?”
“Đợi đến khi thời tiết ấm lại.” Trình Trì vừa nói, vừa không ngừng lắc lắc đầu muốn tránh khỏi sự quấy rầy của Ian.
Ian dường như cảm thấy lúc daddy mình lắc đầu lắc đầu chơi rất vui, bắt đầu nhếch mệng không ngừng lẳng lặng cười xấu xa tập trung giơ tay phá rối gương mặt của Trình Trì.
Nhận thấy được mục tiêu của Ian hình như không chỉ giới hạn ở mí mắt, Trình Trì bất đắc dĩ mở to mắt, “Này, bảo bối, vì sao ngươi không đi tìm bọn Jerome mà chơi đi?”
Bị Trình Trì bắt lại hai tay, Ian bĩu mỗi nói, “Nhưng Ian muốn vui đùa với daddy, bây giờ daddy cũng không dẫn Ian ra ngoài tản bộ nữa.”
Nghe được Ian trách cứ, Trình Trì rõ ràng có chút sợ lạnh quá độ hơi chột dạ, hắn ngượng ngùng giải thích, “Bởi vì bên ngoài thực sự quá lạnh.” Để tăng độ thuyết phục, Trình Trì còn làm một động tác run run, “Daddy sẽ biến thành cây băng.”
Trên đầu Ian xuất hiện một dấu chấm hỏi, nó học Trình Trì một bên run rẩy một bên nghi hoặc dò hỏi, “Vì sao quá lạnh thì daddy lại biến thành cây băng? Cây băng là cái gì?” Bởi vì run run thân thể, thanh âm cũng trở nên run run.
“Cây băng chính là ——” Trình Trì vô thức muốn giải thích, sau đó lại ngừng lại, “Ian không biêt cây băng là gì sao?”
Ian lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút liền nói ra đáp án, “Là băng làm thành cây gậy phải không?”
“Đương nhiên không phải!” Trình Trì điểm điểm cái mũi nhỏ của Ian, muốn tiếp tục nói thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ.
Điều này khiến cho một lớn một nhỏ trong phòng đều sửng sốt một chút, bởi vì còn chưa tới giờ Claude tới đón Ian, lúc này là ai tới?”
Ian từ trên người Trình Trì nhảy bịch xuống đất, chạy ra cửa, “Ian đi mở cửa!”
Trình Trì không ngăn kịp, chỉ có thể theo sau Ian đi ra cửa.
Ian nhón chân cố sức mở cửa, một trận gió lạnh thổi vào khiến Trình Trì run lập cập, vừa định đi tới nhìn xem là ai, Trình Trì nghe được tiếng Ian reo to, “Rupert thúc thúc, Al thúc thúc!”
Biết là người quen, Trình Trì ngừng bước, lập tức thấy Al ôm Ian cười ha hả đi đến, theo sau bọn họ là Rupert mộc mạc.
Thấy Trình Trì đứng trong phòng khách, nụ cười trên mặt Al càng thêm xán lạn, “Chào, A Trì, ta biết là ngươi ở nhà mà!”
Rupert phía sau cũng cười bắt chuyện với Trình Trì.
Trình Trì đưa Al và Rupert đến phòng khách, đồng thời bưng lên một ít bánh ngọt mời bọn họ, hỏi Al, “Hôm nay gió lớn như vậy, hai ngươi còn đặc biệt đến?”
Al sung sướng ăn bánh sữa, khoát khoát tay đáp, “Vừa đến mùa đông đã không thấy tăm hơi của ngươi, nếu không phải cửa hàng kẹo của ngươi thỉnh thoàng mở rộng cửa ta còn tưởng ngươi giống như Vaart trấn ngủ đông cả rồi. Ta với Rupert ở nhà nhàn rỗi quá, cho nên quyết định tới tìm ngươi tâm sự một ngày, ngươi không chào đón sao?”
Trình Trì cười lắc đầu, “Đương nhiên, sao lại không chào đón được, Ian vừa than buồn chán đó, ngươi đến vừa lúc có thể theo nó chơi đùa một hồi.”
Nghe được Trình Trì nói, Al cười ha ha đút một miếng bánh xốp vào miệng Ian, “Này, phải, thằng nhóc kia, ngươi cảm thấy buồn chán sao?”
Ian ủy khuất gật đầu, vừa ăn bánh xốp vừa cáo trạng, “Đúng vậy, daddy luôn ở trong phòng, cũng không dẫn ta ra ngoài chơi.”
Nhìn Ian thương cảm ủ dột, Al bế nó đặt trên đùi, “Nga, bé con đáng thương, daddy của ngươi vì sao không dẫn ngươi ra ngoài chơi?”
Ian rất nghiêm túc nói, “Daddy nói hắn sợ lạnh.” Nói xong, lại tận tâm mô tả dáng vẻ run run của Trình Trì ban nãy, “Daddy nói quá lạnh mà đi ra ngoài, hắn sẽ biến thành cây băng.”
Bị động tác của Ian chọc cười, Al vươn tay vỗ vai Trình Trì, “Nga, bạn của ta, vì sao ngươi từ thánh địa trở về lại trở nên yếu ớt như vậy chứ, cái này chỉ là đầu mùa thôi, đợi đến tháng hai là lúc lạnh nhất, làm sao ngươi sống nổi?”
Trình Trì nhún nhún vai, “Đến lúc đó ta sẽ dùng lông thú quấn kín, nằm trên giường đợi mùa xuân đến.”
Al nhìn Trình Trì dáng vẻ quyết tâm, cười đến không ngừng xoa bụng.
Mà ở một bên không biết làm sao nói chuyện, Rupert cũng theo Al cười rộ lên, chỉ là trong lúc đó ánh mắt của hắn có chút tìm tòi quét qua Trình Trì, mà Trình Trì lo cùng Al đấu võ mồm nên không để ý động tác này của hắn.
Tán dóc một hồi, Trình Trì mời Al và Rupert ở lại ăn trưa, bọn họ đồng ý.
.
“Hầm băng?” Giúp nấu ăn trong bếp, Al nghe thấy Trình Trì nói cũng có chút kinh ngạc, “Đó là cái gì? Xây cái đó làm gì?”
Vừa giải thích về cây băng cho hắn, Trình Trì lại nói, “Chính là nơi chuyên dùng để trữ băng, đợi đến mùa hè có thể dùng để hạ nhiệt.”
“Đợi cho trời ấm lại thì băng không phải cũng tan chảy cả sao, làm sao lại lưu trữ lâu như vậy được?” Mặc dù nghĩ biện pháp của Trình Trì rất mới mẻ, nhưng Al vẫn cảm thấy khó tin.
“Chỉ cần che kín là được, đương nhiên có thể lưu trữ lâu như vậy.” Trình Trì chắc chắc đáp.
“Như vậy a…” Al cái hiểu cái không gật đầu, “Mùa hè dùng băng để hạ nhiệt là rất tuyệt, nhưng đặt trong phòng chờ nó tan ra không phải là nước ướt sũng cả sao?”
“Không, ta không phải dùng như vậy, ta là muốn dùng băng để làm nước đá.” Trình Trì lắc đầu nói tiếp.
“Nước đá?” Al nghi hoặc.
Trình Trì kiên trì giải thích một lần về tư tưởng làm đá bào, kem cây, sau khi nghe được, đôi mắt của Al càng lúc càng sáng, vỗ tay khen, “Woa nga, đây thực sự là một ý tưởng tuyệt vời, vậy sau này không cần phải ra biển bơi đến hết mùa hè nữa, A Trì, ngươi thực sự là một thiên tài, ngươi lợi hại thật!”
Cho tới hôm nay, Trình Trì vẫn không quá thích ứng cách tán thưởng ‘bão táp’ của Al, có chút xấu hổ nói, “Cho nên, ta muốn nhờ Rupert tìm vài người trong trấn giúp đào hầm băng này.”
“Nga, đây là đương nhiên.” Al nhìn thoáng qua Rupert đang chơi đùa trên thảm với Ian, gật đầu.
Al đột nhiên nhớ tới, nói thêm, “Còn có thể nhờ Claude tới làm a, hắn là giống đực cường tráng số một trong trấn.”
Nghe thấy Al đột nhiên nhắc tới Claude, Trình Trì sửng sốt một chút, ngoại trừ lần trước cùng Claude dẫn Ian đến Vaart trấn, bọn đã khôi phục lại khoảng cách trước đây, chỉ nhờ Trình Trì chăm sóc Ian, Claude thường ngày sẽ ở trong rừng rậm săn thú thuận tiện hái một ít trái cây tươi mang về cho Trình Trì, trừ lần đó ra cũng không giao lưu gì nữa.
Chú ý tới nét mặt của Trình Trì, Al tiến lên đụng vào vai hắn, “Này, bạn hiền, bây giờ ngươi vẫn cùng Claude duy trì trạng thái này sao?”
“Hửm?” Lấy lại tinh thần, Trình Trì hỏi, “Trạng thái gì?”
“Đương nhiên là trạng thái hai người một chút cũng không thân.” Al có chút không hài lòng với hiện trạng giữa Trình Trì và Claude. “Nhưng các ngươi là bạn lữ a, làm sao có thể vĩnh viễn đều như vậy được!”
Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề tình cảm, Trình Trì có chút khó xử, “Ta cảm thấy vậy là tốt rồi.”
“Như thế này thì có gì tốt?” Al cảm thấy khó hiểu, “Các ngươi là bạn lữ, nhưng mỗi người lại sống một nơi, ngươi xem trong trấn làm gì có ai như vậy? Ngươi và Claude có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề?” Trình Trì lúc này lại bắt đầu đau đầu, chỉ vì trông giống như Lance, nếu không thì nào có nhiều vấn đề như vậy chứ, “Ta và Claude không có vấn đề gì, chỉ là ta và hắn đều nghĩ cần cho nhau thời gian để cân nhắc về quan hệ của chúng ta.” Hết cách, Trình Trì chỉ có thể bịa.
“Claude cũng nghĩ vậy sao?” Al cảm thấy hai người này đúng là một đôi, cách làm không giống người thường, thích là thích, không thích là không thích, còn thận trọng cân nhắc cái gì nữa?
“Đương nhiên, đây là ta và Claude cùng nhận thức như vậy.” Trình Trì gật đầu.
“Nga, các ngươi đúng là cặp đôi kỳ quái.” Al nhịn không được nói thầm.
.
Bên bàn cơm, Al nói với Rupert chuyện Trình Trì muốn đào hầm băng, sau đó, Rupert đồng ý, đồng thời hứa rằng sẽ nhờ các giống đực cường tráng trong trấn cùng nhau hỗ trợ, Trình Trì cảm ơn hắn.
Sau bữa trưa một lúc, Al và Rupert trở về, Trình Trì ôm Ian ngủ trưa, trời tối Claude đến đón Ian, đồng thời theo thường lệ mang về một ít trái cây cho Trình Trì, bởi vì cả bữa trưa bị Al lải nhải Claude là người tốt, các ngươi hẳn là sẽ có ngày lại cùng một chỗ, Trình Trì có chút bất đắc dĩ không nói thêm gì với Claude, lễ phép cám ơn hắn rồi nhìn theo hắn ôm Ian bé bỏng đang không ngừng phất tay chào mình rời đi, sau đó trở về phòng.
.
Đêm khuya, Trình Trì bị tiếng gầm giận dữ của dã thú đánh thức, Trình Trì nằm trên giường còn nghe được tiếng gầm và tiếng đánh nhau của dã thú, nghe âm thanh đó, Trình Trì cảm giác có gì đó xảy ra tại vườn hoa sau nhà mình.
Có chút kinh sợ, Trình Trì khoác áo đứng dậy xuống lầu, cầm lấy con dao chặt thịt cẩn thận đi tới cửa sau, nhưng thanh âm đã biến mất, đợi hồi lâu cũng không có phát sinh thêm bất luận động tĩnh nào.
Trình Trì vén lên rèm cửa, nhìn thấy bóng lưng đứng lặng trong sân nhà mình, liền ngây ngẩn cả người, “Claude?”
.