Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 3: Lâm Thủy




Mạnh gia là đại gia bản xứ lớn nhất nhì ở thành phố C, mặc dù các thế hệ gần đây hầu hết là làm chính phủ cùng doanh nghiệp, nhưng khí chất thư hương môn đệ* vẫn lưu lại trong xương.

*con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt

Bà ngoại Tống Dụ lúc còn trẻ là mĩ nhân điển hình xứ Giang Nam, cho dù giờ đã lớn tuổi nhưng loại khí chất tinh xảo, dịu dàng cũng chưa từng giảm nửa phần. Mái tóc bạc trắng được chải chỉnh tề, bà lúc này đang đứng nơi cổng sắt được chạm trổ, nhón chân lên, vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn về phía đầu đường.

Tống Dụ bước xuống xe.

Ánh đèn ấm áp rọi sáng mặt mũi thanh tú nhưng tái nhợt của thiếu niên.

Bà ngoại Mạnh trông thấy, viền mắt ửng đỏ, vươn tay lên lau khóe mắt: “Dụ Dụ lớn rồi, bà ngoại trong lúc nhất thời không nhận ra cháu nữa.”

Tống Dụ khẽ cười, đỡ bà: “Làm cho ngoại đợi lâu rồi. Bên ngoài gió lớn, mình vào nhà trước đi.”

Bà ngoại mắt đỏ, mỉm cười, vỗ mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: “Không lâu, không lâu. Cháu tới là tốt rồi.”

Đi vào, Tống Dụ nhìn thấy rất nhiều người, đều là Mạnh gia, trong đó người trẻ tuổi chiếm đa số, một nhóm anh em họ tụ hội về đây.

Thấy cậu bước tới, họ đều đứng dậy nhiệt tình chào hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại lấp lóe, cũng không đơn thuần.

Tống Dụ hiểu rõ mục đích của bọn họ. Phỏng chừng đều nghe được lời đồn của mọi người, muốn hướng về tên tuổi của Tống gia ở thành phố A, đến giao thiệp với cậu.

“Đây là bọn anh chị em họ của cháu. Sau này cháu ở thành phố C, có chỗ nào muốn đi đều có thể tìm bọn nó, bọn nó quen thuộc với thành phố này hơn so với cháu.”

Bà ngoại Mạnh lần lượt giới thiệu từng người, mục đích của bà rất đơn giản, sợ Tống Dụ một thân một mình tới thành phố C sẽ cô đơn nên muốn giúp cậu nhận thức vài người bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng Tống Dụ không hề có hứng thú đối với bọn họ.

Gia cảnh của Tống Dụ tại thế giới gốc không hề kém cạnh, ứng đối với loại tình cảnh này rất thành thạo điêu luyện. Cậu lễ phép, ngoan ngoãn mỉm cười, nhưng thái độ lại rất lạnh nhạt.

Sau khi ngồi xuống, người một nhà yên tĩnh ăn cơm.

Bà ngoại Mạnh là khuê nữ một gia đình giàu có, tuổi thơ được dưỡng dạy rất nghiêm cẩn, bây giờ vẫn duy trì truyền thống khi ăn không được nói chuyện. Bà không nói lời nào, đám con cháu trong nhà tự nhiên cũng không dám làm càn, tuy rằng tầm mắt lo lắng tới mức sắp đâm thành lỗ trên người Tống Dụ nhưng vẫn không tự ý mở miệng.

Điều này đối với Tống Dụ mà nói quả là chuyện tốt.

Cậu ăn xong liền lấy cớ ngồi xe lâu nên cơ thể uể oải, lên lầu tắm rửa.

Lưu lại một đám người thần sắc phức tạp buồn bực ngồi cạnh bàn ăn, muốn nói lại thôi.

Tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc xong, Tống Dụ thả người nằm xuống giường của mình.

Chăn gối mơ hồ còn có mùi hương hoa lài. Không khí của thành phố C so với thành phố A trong lành hơn, trong vườn hoa của bà ngoại Mạnh trồng rất nhiều loài, gió đêm nhè nhẹ, có vẻ đặc biệt an bình.

Tống Dụ đăm đăm nhìn trần nhà, nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Nếu đột nhiên đi tìm Tạ Tuy, nhất định sẽ bị coi thành tên bị bệnh tâm thần.

Hay là đợi đến khi khai giảng?

Dù sao cũng sẽ vào chung một lớp.

Không được.

Tống Dụ vươn tay che mắt lại, nghĩ thầm, mùa hè này ngón tay của Tạ Tuy sẽ bị bẻ gãy, lưu lại di chứng cả đời, cậu vẫn nên đi cứu trợ.

“Nhưng mà cậu ta ở đâu mới được chứ?”

Đúng nha, cậu quên mất một điều mấu chốt ——

Tạ Tuy sống ở chỗ nào!

Nghĩ tới đây, Tống Dụ đột nhiên ngồi dậy, con ngươi trừng lớn.

Ôi mẹ ơi, hình như cái này hơi căng?

“008! 008!”

Tống Dụ bắt đầu điên cuồng gọi 008.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm yếu ớt lại phức tạp của 008 vang lên trong đầu cậu: “Tôi đây, anh có chuyện gì không?”

Tống Dụ ngồi thẳng dậy: “Cậu có địa chỉ hiện tại của Tạ Tuy không?”

008 theo bản năng đáp: “Đương nhiên là có chứ.” Bất quá, nó rất nhanh phản ứng lại, vừa sợ hãi vừa cảnh giác hỏi ngược lại Tống Dụ: “Anh hỏi cái này để làm gì!”

Tống Dụ nở nụ cười: “Tất nhiên là đi tìm cậu ta.”

008: “???!!!”

008 vừa gấp vừa tức, hóa thành nguyên hình xuất hiện ở trước mặt Tống Dụ. Sau khi nhìn cảnh vật xung quanh, nó đè nén phẫn nộ nói: “Kí chủ, anh đang làm gì? Anh tại sao lại ở thành phố C!!!”

Tống Dụ nói: “Không phải cậu bảo trong năm năm này tôi tùy tiện làm gì cũng được à?”

008 gấp đến độ xoay vòng: “Nhưng điều kiện tiên quyết của tôi là anh không được ảnh hưởng đến cốt truyện, anh hiện tại không thể ở thành phố C, không thể gặp mặt với nhân vật chính. Còn chưa tới thời điểm anh lên sân khấu, anh mau trở về.”

Tống Dụ nhíu mày.

Nó trong lòng có chút sợ Tống Dụ, chỉ có thể thấm thía khuyên nhủ: “Kí chủ, trở về đi thôi! Trở về thành phố A đi, anh không thể lấy thân phận Tống Dụ xuất hiện tại trước mặt Tạ Tuy. Như vậy là lệch khỏi cốt truyện rồi.”

Tống Dụ ngồi xếp bằng trên giường, cười như không có vấn đề gì đáng kể: “Vậy đơn giản thôi, tôi không dùng thân phận Tống Dụ là được. Tôi nhớ trong sách gốc Tạ Tuy vẫn luôn gọi Tống Dụ bằng tên tiếng Anh, hơn nữa cậu ta hiện tại nhỏ như vậy, cũng không có khả năng nhớ tới tôi. Tôi tùy tiện bịa một thân phận, xuất hiện ở bên cạnh cậu ta không phải là ổn rồi sao.”

Giọng điệu 008 đầy lo lắng: “Ý tôi nói không phải như vậy!”

Tống Dụ vỗ tay cái bốp: “Chính là thế đó. Tôi cảm thấy không có vấn đề, cậu nói cho tôi địa chỉ Tạ Tuy là được rồi.”

008 ai oán tới á khẩu, không trả lời được, tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.

Tống Dụ thấy vậy, đơn giản cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “Các người không để ý tới ý nguyện của tôi, cưỡng ép kéo tôi vào thế giới này, cũng nên nghĩ tới hậu quả như vậy.”

008 cúi đầu, môi trề xuống.

008 thật sự là sốt ruột muốn chết, nhưng mà chúng nó là hệ thống tràn ngập tình cảm cùng nhân đạo, vốn là đuối lý, cũng không có cách nào.

Rất lâu sau nó mới khẽ nghiến răng, gãi đầu một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi mà làm ra vẻ nhượng bộ: “Chuyện này… tôi muốn cùng chủ nhân thế giới xin chỉ thị. Anh, anh trước hết không được làm bậy… Cho dù xuất hiện tại bên cạnh Tạ Tuy cũng không được bại lộ thân phận.”

Tống Dụ chiếm được đáp án thỏa mãn, khẽ cười: “Không có vấn đề, thế gian này cũng không phải chỉ có một mình Tống tam thiếu ở thành phố A tên là Tống Dụ.”

008 hiện tại một chút cũng không muốn tiếp tục để ý tới Tống Dụ, cúi đầu hóa thành một làn khói, một lần nữa trở về trong đầu Tống Dụ.

Tống Dụ sửng sốt, “Này, cậu còn chưa nói cho tôi địa chỉ nhà Tạ Tuy đâu!”

“Không biết!”

Đáp lại cậu chính là tiếng gào thét giận dữ muốn nổ phổi của 008.

Tống Dụ: “…”

Ủa vậy cậu gọi nó ra rốt cuộc để làm gì?

Tin tức gì cũng không lấy được, trái lại tìm cho mình một đống ràng buộc.

Cái hệ thống rác rưởi!

Ngoại trừ làm cho cậu ngột ngạt, cái gì cũng không biết.

Tống Dụ thở dài, một lần nữa nằm xuống, ngủ.

Tại một thành phố lớn như vậy tìm người trông có vẻ như mò kim đáy biển, nhưng đối với Tống Dụ mà nói thì cũng không phải không thể thực hiện, dù sao cậu có một người bác làm thị trưởng, còn có một đám anh chị em họ đuổi theo muốn cùng cậu củng cố mối quan hệ. Nhưng còn chưa kịp dùng đến những quan hệ này, ma xui quỷ khiến cậu đã cùng Tạ Tuy gặp mặt.

Vào ngày thứ ba sau khi cậu đến thành phố C.

Bà ngoại Mạnh sợ cậu trạch ở nhà tới hỏng người, thay đổi biện pháp khuyên cậu đi ra ngoài một chút.

Không chịu được sự thúc giục của bà ngoại, Tống Dụ ngồi lên xe của ông anh họ Mạnh Quang của mình.

Xe thể thao của Mạnh Quang là màu đỏ sẫm, bảnh bao y hệt anh ta.

Anh tháo kính râm xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa hơi xếch, nhìn Tống Dụ đang ngồi bên ghế lái phụ, nói: “Bà nội của anh có phải rất phiền hay không?”

Tống Dụ cười một chút: “Không đâu.”

“Cái gì mà ‘không đâu’.” Mạnh Quang nhẹ giọng cười, đạp ga: “Chỗ bà nhiều quy củ muốn chết, mỗi lần anh tới đây, hai ngày đầu coi như còn miễn cưỡng, qua ngày thứ ba rất có thể sẽ bị bà mắng từ sáng tới tối.”

Tống Dụ cười không nói, cậu còn rất thích món ăn bà ngoại nấu, mấy ngày nay trải qua rất tự tại.

Đôi mắt Mạnh Quang nhìn về phía trước. Anh bỗng nhiên cong môi cười: “Em trai, em mấy tuổi rồi?”

Tống Dụ sững người: “Mười lăm ạ.”

Mạnh Quang cười càng vui vẻ, hướng cậu ám muội mà chớp chớp mắt, “Vậy là đủ tuổi rồi. Anh dẫn em đi một chỗ chơi rất vui, có muốn hay không?”

Mạnh Quang là con trai duy nhất của bác cậu, con trai nhà thị trưởng, ở thành phố C chính là thái tử gia hoành hành. Anh ta nói chơi vui, vậy khẳng định là chỗ không tầm thường.

Tống Dụ có chút động lòng, bất quá vẫn nhắc nhở anh: “Anh, em không thể uống rượu.”

Mạnh Quang cười: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho em dính một giọt rượu. Em mà gặp chuyện gì, đừng nói tới bà nội anh mà ngay cả bà dì tính tình gắt gỏng kia trước hết sẽ bay từ thành phố A đến đây, lột một lớp da của anh xuống.”

Tống Dụ vui vẻ.

Mạnh Quang nói: “Xem như là anh xin lỗi việc ba ngày trước không đi đón em được, giờ anh dẫn em tới một chỗ thú vị. Em chỉ cần gật đầu, có muốn hay không?”

Tống Dụ hiện tại cũng không có việc gì làm, dù gì cũng nhàn rỗi, dứt khoát đáp ứng.

Mạnh Quang cười: “Được rồi, đây là bí mật của hai chúng ta. Em phải có chút nghĩa khí nha, đừng có vừa quay đầu liền bán đứng anh.”

Tống Dụ bật cười: “Sẽ không nói cho bà ngoại đâu.”

Có được lời cam đoan của Tống Dụ, Mạnh Quang lúc này mới thay đổi phương hướng, lái xe chạy về phía nam.

Mạnh Quang tuy rằng thích đã chơi là tới bến, nhưng Tống Dụ là em họ của anh, lại còn chưa trưởng thành, tâm tư thuần khiết, anh đương nhiên sẽ không dẫn cậu đi mấy chỗ không thích hợp cho thiếu nhi. Bằng không thì khác với cầm thú chỗ nào chứ.

Mạnh Quang mang Tống Dụ đến một câu lạc bộ cao cấp tên là “Lâm Thủy”. Sau khi tiến vào, anh đưa thẻ hội viên cho tiếp tân, được người phục vụ dẫn vào bên trong.

Xuyên qua đại sảnh lộng lẫy, qua hành lang tối tăm, lại đi nữa, đập vào trong mắt là một đình viện cổ kính. Lối đi làm bằng những tấm ván màu đỏ uốn khúc xây trên mặt hồ, nhìn xuống dưới, trong làn nước trong vắt còn có cá Koi đang bơi lội.

Mạnh Quang nói: “Anh dẫn em đi gặp mấy người bạn của anh.”

Tống Dụ gật đầu một cái.

Bạn bè của Mạnh Quang đều là mấy công tử nhà giàu có tiếng trong thành phố C, hôm nay kỳ thực chính là một bữa tiệc nhỏ riêng tư của bọn họ.

Theo thông thường đều là một buổi ăn chơi cuồng hoan của đám con nhà giàu, nhưng e ngại Tống Dụ ở đây, mấy tên anh trai cũng không có mặt mũi gọi mấy cô gái tới tiếp rượu.

Thế là liền trở thành một buổi hát karaoke bình thường. Người người cướp micro, ma âm chui vào tai.

Mạnh Quang vô cùng tức giận: “Bọn mày chà đạp lỗ tai của em họ tao như vậy sao?”

Một người cười nhạo: “Đem micro đưa cho mày mới là công kích có tính chất hủy diệt.”

Mạnh Quang tức tới đập bàn: “Mày xem thường ai đó!”

“…”

Tống Dụ dựa lưng vào sofa uống nước, nhìn vậy là hiểu rồi.

Cậu bị ông anh họ của mình bày trò, nói đến ám muội thần bí như vậy là để lừa gạt cậu. Trên thực tế chính là không thoát được bà ngoại Mạnh, lại không muốn để đám anh em của mình leo cây, vậy nên mới giả vờ giả vịt lừa cậu tới đây.

Trúng kế rồi.

Không chịu nổi đám người ngũ âm không đầy đủ này nữa, Tống Dụ nhịn không được nên đi ra ngoài, nói: “Anh, em ra ngoài hóng mát một chút.”

Mạnh Quang đang ham chơi, xua tay: “Được, đừng chạy lung tung đó.”

Tống Dụ ra ngoài hóng mát, cũng muốn đi vệ sinh, nhưng mà xoay vòng nửa ngày trong đống đình viện núi đá cũng không tìm được WC ở đâu. Vòng qua vòng lại cậu vô tình đi theo lối ra ngoài, không hiểu sao đã lên được tầng hai của câu lạc bộ Lâm Thủy.