Lúc Quý Lăng Hiên đưa thư khiêu chiến đến Độc Cô thế gia, thì Độc Cô Minh
Hạo – vị đại thiếu gia nổi tiếng trác táng – đang ngồi trong nhã gian
của Túy Mộng Lâu uống rượu cùng với hai hồng nhan tri kỷ của gã.
Đang uống đến cao hứng, thì tên quản gia lắm mồm thích làm gà mẹ* vội vã
chạy vào, trong tay còn cầm một lá thư, lộ vẻ lo lắng mà kêu lên: “Đại
thiếu gia, có người hạ chiến thư với Độc Cô lão gia!”
*gà mẹ: ý chỉ quan tâm quá mức, cái gì cũng phải nhắc đi nhắc lại, chăm sóc đủ điều
Độc Cô Minh Hạo lười biếng nghiêng người dựa lên vai người đẹp, đôi mắt say xỉn nhập nhèm nheo lại: “Nghiêm thúc à, ta thấy ông càng già thì càng
hồ đồ rồi. Có tháng nào mà cha ta không nhận được thư khiêu chiến chứ,
không có mười lá thì cũng có tám lá. Có cái gì ngạc nhiên đâu? —— Ông cứ sai người đánh cái tên hạ chiến thư kia đi, đừng cản trở bản thiếu gia
uống rượu mua vui.”
“Nhưng người này so với mấy người tự cho là
bất phàm lần trước không giống nhau. Hắn là cao thủ mới xuất hiện trong
chốn võ lâm, chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi đã đánh bại được chưởng môn
của các kiếm phái đẳng cấp như Thanh Thành, Hoa Sơn, Thiên Sơn. Hiện đã
được công nhận là đệ nhất cao thủ của lớp thế hệ sau……”
“Khoan
khoan khoan khoan,’ Độc Cô Minh Hạo cắt ngang lời lải nhải của quản gia: “Người này ta có nghe tới, hắn tên là Quý…..cái gì Hiên thì phải, đúng
không?”
Lão quản gia gật đầu liên tục: “Đúng vậy, là Quý Lăng Hiên.”
Độc Cô Minh Hạo nghe thế liền hăng hái: “Nghe giang hồ đồn rằng kiếm pháp
của người này hết sức lợi hại, dung mạo thì lại đẹp hơn cả nữ nhân,
không biết là thật hay giả?”
Lão quản gia đương nhiên biết thiếu
gia nhà mình phong lưu háo sắc đến mức nào, nên đành nói qua loa: “Ừm……
Quý thiếu hiệp quả thật là phẩm mạo* xuất chúng.”
*phẩm mạo: nhân phẩm và tướng mạo
Độc Cô Minh Hạo vừa nghe xong thì trong lòng càng cảm thấy hứng thú. Tuy mỹ nhân không hiếm, nhưng mỹ nhân có võ công trác tuyệt thì lại là phượng
mao lân giác*. Mình phải nhân cơ hội này đến nhìn hắn thử, xem xem có
phải là đẹp tựa nữ tử, lạnh tựa thu sương hay không.
*phượng mao lân giác đều là thứ quý hiếm
Vừa nghĩ đến đây, Độc Cô Minh Hạo liền nói với lão quản gia: “Thư cứ để ở
đây đi, nếu cha đã đến kinh thành thăm bạn rồi, vậy chuyện thay cha đuổi người khiêu chiến đi ta đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người
khác.”
Sáng sớm hôm sau.
Giờ Tỵ vừa tới, Độc Cô Minh Hạo vừa về thì được gia đinh báo, vị thiếu hiệp hạ chiến thư kia đang chờ trong đại sảnh.
Độc Cô Minh Hạo đuổi gia đinh kia đi trước, sau đó sửa sang lại dáng vẻ,
chậm rãi đến trước tấm gương đồng bên cạnh tủ quần áo, thấy trong kính
phản chiếu ra hình ảnh một vị phiên phiên trọc thế giai công tử* dung
mạo tuấn mỹ một thân áo bào nhẹ nhàng đai lưng dài buông thõng, lúc này
mới hài lòng đưa tay cầm trường kiếm ở trên bàn lên, xoay người tới đại
sảnh.
*công tử trẻ tuổi đẹp trai trần tục
Vừa mới tới cửa đại sảnh, thì đã thấy thiếu niên mặc áo xanh có dáng người cao lớn đang đứng ở trong.
Độc Cô Minh Hạo ngưng thần nhìn diện mạo của thiếu niên kia, chợt trước mắt sáng bừng.
Thiếu niên kia tu mi phượng mục*, ngũ quan tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ nổi,
từ trên xuống dưới đều lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng không thể dùng lời diễn tả được. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại phảng phất như không thuộc nơi trần thế huyên náo ồn ào, tùy thời đều có thể hóa thành một
luồng gió mát bồng bềnh bay đi.
*tu mi phượng mục: lông mày gọn gàng, mắt phượng
Ngực Độc Cô Minh Hạo thắt lại một cái, ngay cả hô hấp cũng đã quên.
Từ lúc gã mười bốn tuổi đã chơi bời gái gú, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy giai nhân nào có khí chất đặc biệt như vậy.
Nếu nói những người mà gã đã gặp trước kia là mỹ nhân tuyệt sắc, vậy khi so với hình dáng xuất trần thoát tục của hắn, lại chẳng khác nào là bùn
sình dưới đất, tầm thường khó coi.
Độc Cô Minh Hạo ngây ngốc nhìn
thiếu niên tuấn mỹ ở trước mắt, cảm thấy mình rốt cục đã tìm được tình
yêu đích thực của cả đời rồi, rốt cục đã xác định được mục tiêu sống mà
gã muốn theo đuổi.
Độc Cô Minh Hạo tiến lên trước, khom người thi
lễ với Quý Lăng Hiên, tác phong thanh thoát, giọng nói lại càng dịu dàng đến chảy ra nước: “Vị thiếu hiệp này, tại hạ là Độc Cô Minh Hạo, hữu
lễ*.”
*Hữu lễ = có lễ, một kiểu chào tôn trọng thời xưa.
“Độc Cô Minh Hạo?” Quý Lăng Hiên khẽ nhíu đôi chân mày tuấn tú lại, tỏ vẻ
không hiểu mà nói: “Ngươi tới làm gì? Ta rõ ràng là muốn khiêu chiến với gia chủ đương nhiệm của Độc Cô thế gia – Độc Cô Hàm mà.”
Độc Cô
Minh Hạo: “…….A mỹ nhân, ngươi không biết rồi. Mấy ngày trước, gia phụ
có việc gấp phải tới kinh thành. Thân là con trai duy nhất của ông,
đương nhiên phải phụ tránh gánh vác tất cả công việc trong nhà, bao gồm
cả việc thay mặt ông đối phó với các anh hùng tới khiêu chiến.”
Mỹ nhân?!
Quý Lăng Hiên nghe thấy lối xưng hô này liền bị sét đánh cho một cái: Từ
này không phải chỉ dùng để gọi mấy nữ nhân có dung mạo xinh đẹp thôi
sao?
Xem ra mắt của người này không được tốt cho lắm, hoặc là đầu óc có vấn đề rồi.
“……..Ta là nam nhân.” Quý Lăng Hiên nghiêm mặt lại mà nói.
“Cũng là mỹ nhân thôi.” Đôi mắt Độc Cô Minh Hạo cong lên thành hình hoa đào, nói tiếp.
Quý Lăng Hiên: “……………”
Một lát sau, Quý Lăng Hiên quyết định không dây dưa vấn đề này với người có đầu óc không được bình thường nữa, quay trở lại đề tài chính, nói: “Ý
của ngươi là, nếu muốn so kiếm với Độc Cô Hàm, vậy thì phải đánh với
ngươi trước, đúng không?”
Độc Cô Minh Hạo mỉm cười, gật đầu: “Đúng là như vậy. Mỹ nhân, dung mạo của ngươi đẹp như vậy, kiếm pháp đương
nhiên cũng rất thần kỳ, hy vọng mỹ nhân ngàn vạn lần nhớ hạ thủ lưu tình cho ta mới phải.”
Quý Lăng Hiên nghe thế, cảm thấy thái độ của
người này lúc nói chuyện với mình hơi lạ, không giống như mấy người
trước. Nói chuyện với gã khiến hắn thấy mất tự nhiên, nhưng hắn chưa
trải đời được bao lâu, đương nhiên không hiểu sao lại thế, cũng không
biết rằng bản thân đang bị người ta dùng lời nói để đùa giỡn.
Quý
Lăng Hiên rút bội kiếm, bày ra thức mở đầu, nghiêm mặt, nói: “Mời các hạ ra chiêu.” Độc Cô Minh Hạo lại không rút kiếm, chỉ điểm nhẹ mũi chân
lướt đến bên cạnh Quý Lăng Hiên, sau đó nhanh như chớp vươn tay cầm lấy
một lọn tóc đen đang để xõa sau lưng của hắn, đưa lên mũi rồi hít vào
một hơi, say mê mà nói: “Thơm quá, mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, ngay cả
mùi hương trên người cũng thơm tới như vậy.”
Quý Lăng Hiên nghe
thế, khóe miệng không khỏi co giật: Rõ ràng bản thân chỉ dùng xà phòng
để gội đầu thôi mà, trên người làm gì có mùi thơm?
Xem ra đầu óc của người này thật đúng là có vấn đề.
Quý Lăng Hiên không quen gần gũi với người lạ như vậy, liền vung trường
kiếm lên sử ra một chiêu ‘Tiên Nhân Chi Lộ’ công kích về phía Độc Cô
Minh Hạo, hòng muốn gã thối lui ra sau.
Độc Cô Minh Hạo thấy kiếm
pháp mạnh mẽ của hắn, đành phải phi thân lui về sau, đồng thời vừa rút
kiếm ngăn cảm vừa giả vờ thương tâm, nói: “Mỹ nhân, ngươi thật là độc ác a, sao không nói tiếng nào đã lấy kiếm đâm ta rồi….”
Quý Lăng
Hiên không đáp lại gã, trường kiếm trong tay vung lên vung xuống, kỳ
chiêu dị thức ùn ùn kéo tới, không ngừng công kích Độc Cô Minh Hạo.
Độc Cô Minh Hạo vừa bắt đầu đã âm thầm quyết định sẽ thua trong tay Quý
Lăng Hiên hòng lấy được niềm vui của mỹ nhân, vì thế vội giả vờ kinh
ngạc mà nói: “A, kiếm pháp của mỹ nhân thật là lợi hại, ta chắc chắn
đánh không thắng được ngươi…….ai u……”
Độc Cô Minh Hạo lui về sau
mấy bước, dùng tay trái che lại vết thương trên cánh tay phải, giả bộ
nói: “Đau thật a…… Mỹ nhân, ta thua rồi!”
Nghiêm thúc quản gia và chúng gia đinh đang đứng ở một cạnh: “…….”
Quý Lăng Hiên dùng đôi mắt đen láy không hề có chút tình cảm nhìn gã, hờ
hững mà nói: “Nhặt kiếm lên, nghiêm túc so kiếm với ta lần nữa.” Độc Cô
Minh Hạo biết hắn đã nhìn ra gã giả vờ thua, nhưng vẫn cứ cười híp mắt
rồi nói: “Mỹ nhân, ta đã nghiêm túc lắm rồi a. Ta đúng là không đánh lại ngươi mà. Kiếm thuật của mỹ nhân cao siêu, tại hạ cam bái hạ phong……”
Quý Lăng Hiên lộ vẻ hoang mang mà nhìn Độc Cô Minh Hạo, trong lòng cực kỳ
hoài nghi: kiếm thuật của người này rõ ràng không thua mình chút nào,
sao gã lại cố ý thua mình? Không phải sư phụ nói mấy người trong giang
hồ đều là loại tranh cường háo thắng sao, sao người này lại không giống.
Quý Lăng Hiên nghĩ không ra, đành phải hỏi: “Ngươi…. Sao lại cố ý thua ta?”
Bấy giờ Độc Cô Minh Hạo mới nhận ra, tuy kiếm thuật của người này rất cao,
nhưng đối với nhân tình thế thái* thì lại dốt đặc cán mai, liền khoa
trương mà thở dài một hơi, nói: “Mỹ nhân à, ta không có cố ý thua ngươi
đâu. Chỉ là bởi vì có quá nhiều người nhìn chúng ta đấu kiếm, áp lực quá lớn nên không có cách nào phát huy được tài nghệ bình thường. Nếu chỉ
có hai người chúng ta so kiếm, không còn ai khác quấy nhiễu, ta nhất
định sẽ phát huy được trình độ cao nhất.”
*nhân tình thế thái = đối nhân xử thế
Quý Lăng Hiên quả nhiên tin lời gã nói: “Ngươi có thể bảo người khác lui
ra. Chúng ta lại tỷ thí một lần nữa.” Độc Cô Minh Hạo lắc đầu, nói: “Bảo người khác lui ra cũng không được. Con người ta khi tỷ võ với người
khác, nếu muốn phát huy được trình độ cao nhất thì phải có đủ thiên thời địa lời nhân hòa. Đầu tiên phải tra hoàng lịch, hôm nay không phải là
ngày thích hợp để so chiêu với ngươi, thiên thời đã mất. Tiếp theo, mỗi
lần ta làm sai chuyện gì, cha ta đều ở ngay trong phòng này mà dạy dỗ
ta, khiến ta có một nỗi sợ hãi thâm căn cố đế với nơi này. Nếu tỷ võ ở
đây, ta sẽ mất địa lợi, kết quả nhất định sẽ thua. Vì thế nếu ngươi
thắng ta ở đây, thì thắng cũng không anh hùng gì.”
Quý Lăng Hiên nghe thấy lời gã nói cũng đúng, vì thế hỏi: “Vậy theo ngươi thì phải làm sao?”
Độc Cô Minh Hạo nói: “Ta thấy thế này, không bằng chúng ta nên tìm một ngày lành tháng tốt nào đó thích hợp để động thủ đã, sau đó lại tìm một nơi
ít người lui tới lại có phong cảnh yên tĩnh tú lệ tỷ thí một trận. Như
vậy thì ta mới có thể phát huy được trình độ cao nhất, để ngươi nhìn cho rõ uy lực chân chính của Độc Cô kiếm pháp.”
Quý Lăng Hiên không
biết muốn tiến hành một cuộc tỷ thí hoàn toàn công bình lại phiền phức
đến như vậy. Nhưng mà, thứ nhất hắn không muốn thắng không anh hùng; thứ hai nếu bởi vì Độc Cô Minh Hạo ‘phát huy thất thường’, hắn không thể
nhìn thấy được uy lực chân chính của Độc Cô kiếm pháp, không thể hoàn
thành được mệnh lệnh của sư phụ.
Do dự một hồi, Quý Lăng Hiên mới
nói: “Nếu là như vậy, chúng ta lại tỷ thí một lần nữa. Thời gian địa
điểm đều do ngươi quyết định.”
Độc Cô Minh Hạo nghe thế thì không
khỏi vui vẻ: không ngờ lại dễ dàng có cơ hội được đơn độc ở chung với mỹ nhân như vậy, xem ra trời cũng giúp ta rồi!
Độc Cô Minh Hạo cố
nhịn, không để cho vẻ vui mừng lộ ra ngoài, nói: “Vậy tối nay ta sẽ xem
hoàng lịch, coi coi ngày nào thích hợp để tỷ võ với ngươi. Sau đó sẽ
phái người thông báo cho mỹ nhân. Nói mới nhớ, mỹ nhân vừa mới tới nơi
đây, chắc là còn chưa tìm được nơi dừng chân đúng không. Không bằng cứ ở Độc Cô gia làm khách đi. Ta làm chủ nhân cũng có thể tận tình chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Quý Lăng Hiên lắc đầu, nói: “Không cần, ta đã
đặt phòng ở khách điếm trấn trên rồi. Sau khi ngươi xác định được thời
gian địa điểm tỷ võ rồi thì sai người tới đó tìm ta.” Nói xong liền
xoay người rời đi.
Độc Cô Minh Hạo nhìn thân ảnh đang rời đi của hắn, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Tuy mới gặp Quý Lăng Hiên có một lần, nhưng gã đã nhận định, người này chính là tình yêu của cả đời gã.
Gã sẽ không tiếc hết thảy, dùng hết mọi chiêu thức thủ đoạn của mình để
theo đuổi hắn, khiến hắn phải tự nguyện chui vào vòng tay ôm ấp của
mình.
———Một đoạn nghiệt duyên cứ như vậy mà chính thức mở màn.