Quý Lăng Hiên nghe thấy tiếng kêu, động tác trên tay khẽ khựng lại.
Ngay đúng lúc đó, một vật thể cực nhỏ phóng vút tới, ‘ba’ một tiếng đập vào trường kiếm trong tay Quý Lăng Hiên.
Cổ tay Quý Lăng Hiên chợt đau nhói, trường kiếm tuột khỏi tay, leng keng rơi xuống đất.
Theo trường kiếm cùng rơi xuống đất, là một viên đá nhỏ màu trắng, có thể thấy đây chính là ám khí vừa mới bắn tới.
Có thể sử dụng một hòn đá nhỏ như thế đánh rơi kiếm trong tay một bậc cao
thủ như Quý Lăng Hiên, vậy chắc chắn nội lực của người này phải cực kỳ
thâm hậu, chỉ lực không phải là hạng tầm thường.
Ba người đứng
trong mật thất không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phương hướng hòn đá
vừa mới bắn ra, liền thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc từ trong mật
đạo đến gần.
Chu Mộ Phỉ nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của người
nọ, hai mắt phát sáng, gần như ngay lập tức đã nhận ra người trước mắt
này là ai….. Đây không phải là cái lão thích làm khách ở Phong Kiếm sơn
trang, Quý Lăng Hiên muốn đuổi cũng đuổi không đi, hồi xưa còn dùng
chiêu Đạn chỉ thần công búng đầu mình đó sao?
“Dương Thiên, ngươi tới đây làm gì?” Quý Lăng Hiên không vui mà nhăn lại hàng lông mày
thanh tú: “Ta đã nói với ngươi, sau này ít đến Phong Kiếm sơn trang
thôi. Còn nữa, chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay vào.”
“Như vậy sao được?” Dương Thiên lắc đầu, nói: “Nếu ta mặc kệ ngươi, giờ
ngươi đã sớm máu tươi bắn xa năm bước biến thành một khối thi thể rồi.”
Dương Thiên nhớ tới tình cảnh lúc ấy, trong lòng nghĩ lại mà sợ, lộ vẻ
thương tâm muốn chết mà lên án Quý Lăng Hiên: “A Hiên, thật không ngờ
ngươi lại tuyệt tình như thế, hết lần này đến lần khác đều muốn bỏ hảo
huynh đệ quen biết bao nhiêu năm của ngươi lại mà tự mình đi xuống Hoàng Tuyền sao, ngươi làm sao xứng đáng với tình cảm bao năm của chúng ta?”
“Sống chết của ta không liên quan gì đến ngươi.” Quý Lăng Hiên không nhìn vẻ
mặt thương tâm khoa trương của y, dùng giọng điêu lạnh như băng mà nói.
“Sao lại không liên quan tới ta?” Dương Thiên dùng giọng đúng lý hợp tình mà phản bác: “Ta là hảo huynh đệ thân thiết nhất của ngươi. Chúng ta đã
quen nhau hơn ba mươi năm. Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.
Người ta gây khó dễ cho ngươi chính là gây khó dễ cho ta, sao lại nói
không liên quan đến sống chết của ngươi?”
“Dương Thiên, ngươi chỉ là người ngoài cuộc,” Quý Lăng Hiên dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn y,
nghiêm túc mà nói: “Chuyện năm đó, ngươi vốn không hiểu. Ân oán giữa ta
và một nhà của Độc Cô Minh Hạo cũng nên chấm dứt ngay tại hôm nay.
Chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, ngươi cũng không nhúng vào được,
đừng quan tâm thì tốt hơn.”
“Ai nói ta không biết chuyện năm đó?” Dương Thiên nghe thế liền không phục mà ồn ào lại: “Ta chỉ là làm bộ
như không biết mà thôi, kỳ thật chuyện năm đó, ta sớm…..”
Đôi mắt phương của Quý Lăng Hiên lập tức lia tới trên mặt Dương Thiên, lạnh lùng nhìn y: “Ngươi sớm cái gì?”
Dương Thiên bất giác rụt cổ lại, sau đó lại ngang bướng mà rướn cổ lên, nói:
“Chuyện năm đó, ta đã sớm phái người đi âm thầm điều tra hết rồi. Không
sai, Độc Cô Minh Hạo đúng là chết ở trên tay ngươi. Thê tử gã chết,
ngươi cũng không thoát khỏi liên quan. Nhưng mà, nếu xét đến cùng, chẳng lẽ chỉ có ngươi mới là người khởi xướng lên vụ thảm án này sao? Chẳng
lẽ Độc Cô Minh Hạo kia không sai một chút nào sao?! Vì sao tất cả tội
lỗi đều chỉ do một mình ngươi gánh?!”
Độc Cô Lưu Vân nghe thế, lập tức chuyển mắt đến trên người Dương Thiên: “Người nói cái gì?”
Cái linh hồn bà tám trong người Chu Mộ Phỉ đã sớm cháy hừng hực từ lâu rồi, vừa nghe thấy lời của Dương Thiên nói thì liền đưa ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn ông chằm chằm, hi vọng ông càng tuôn ra nhiều bí ẩn bất ngờ
càng tốt.
Ai ngờ, Dương Thiên vừa nói tới đây, thì lại im bặt không nói nữa.
Chu Mộ Phỉ ngứa ngáy chịu không nổi, trong lòng không ngừng suy đoán đủ
loại: Nghe giọng điệu của Dương Thiên, chắc chắn giữa Độc Cô Minh Hạo,
vợ của ông ta và Quý Lăng Hiên đã xảy ra một chuyện khúc chiết ly kỳ sầu triền miên gì đó rồi, nhưng không biết đó là đoạn tình tiết BG thông
thường hai nam tranh một nữ đến người chết ta sống, hay là tiết mục BL
kinh điển bánh bèo và tiểu thụ tranh giành tiểu công cuối công thụ tương ái tương sát nhỉ?
“Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.” Quý Lăng Hiên hờ hững mà nói: “Nếu cái chết của cả nhà Độc Cô Minh Hạo là
do một tay ta tạo ra, một thân đầy tội lỗi như ta, đương nhiên phải tự
tay ta chuộc lỗi cho bọn họ.”
“Thật không công bằng!” Dương Thiên nghe vậy, trong mắt liền dâng lên vẻ tức giận rõ rệt, giọng nói cũng
nâng lên: “Năm xưa Độc Cô Minh Hạo đã khiến ngươi đau khổ bao nhiêu, dù
gã có chết cũng không đủ để bù đắp! Tuy gã chết ở trong tay ngươi, nhưng mấy năm qua ngươi đã sống không bằng chết rồi, chẳng lẽ ngươi chịu
trừng phạt vẫn còn chưa đủ sao? Dựa vào cái gì lại còn muốn lấy mạng của ngươi để bù đắp chứ?!”
Nói tới đây, giọng nói Dương Thiên lại
dịu đi một chút: “Ta biết là ngươi hại chết phu nhân của gã, đến giờ vẫn còn canh cánh ở trong lòng, nhưng ngươi đã giữ đúng lời hứa, nuôi lớn
đứa con của nàng thành người. Ta tin nếu nàng ở trên trời có linh thiên, nàng sẽ không oán hận ngươi. A Hiên, giờ ngươi đã không còn nợ nần gì
nữa, ngươi không cần chịu trách niệm của năm đó nữa!”
Độc Cô Lưu
Vân càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, nhịn không được đành phải mở miệng
hỏi: “Dương thúc thúc, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thúc có thể
nói từ đầu chí cuối chuyện ân oán giữa phụ thân và sư phụ cho con biết
được không?”
Dương Thiên quay đầu nhìn Độc Cô Lưu Vân, đang định
nói thì Quý Lăng Hiên lại lên tiếng: “Dương Thiên, chuyện năm xưa rất
phức tạp, không phải chỉ nói một câu là có thể hiểu hết được. Hôm nay ta tự nguyện chết không phải là vì muốn trả lại nợ máu của một nhà Độc Cô
Minh Hạo. Ngươi và ta đã quen biết nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngươi không
biết trong lòng ta đang suy nghĩ gì hay sao?”
Dương Thiên nhìn vào đôi mắt ẩn nhẫn của Quý Lăng Hiên, trong lòng nhói đau.
Y đương nhiên biết rõ tâm tư của Quý Lăng Hiên, biết rõ trái tim của Quý
Lăng Hiên đã sớm chết theo Độc Cô Minh Hạo rồi. Người tuy còn sống,
nhưng chỉ có thể tự mình nhấm nháp nỗi đau khổ, vì thế mới muốn mượn
nguyên do Độc Cô Lưu Vân báo thù để chấm dứt sinh mệnh của mình, rời
khỏi nhân thế hắn đã sớm không còn quyến luyến gì nữa.
Nhưng mà……
“Gã căn bản không đáng để ngươi thống khổ vì gã, lại càng không đáng để
ngươi tự tử vì gã!” Dương Thiên nhớ tới bộ dáng thất hồn lạc phách khi y gặp lại Quý Lăng Hiên năm đó mà đau lòng, lại nhớ tới khúc mắc giữa hai người mà mình điều tra được, trong lòng càng căm phẫn, nhịn không được
mà thốt lên: “Gã chỉ là một tên nam nhân cặn bã bội tình bạc nghĩa. Gã
có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với phu nhân của gã!”
Tự tử? ! Bội tình bạc nghĩa?!
Chu Mộ Phỉ nãy giờ vẫn tập trung tinh thần căng tai ra nghe chuyện bát quái lập tức bắt được hai cụm từ mẫn cảm, không khỏi phấn chấn lên: Hóa ra
là kịch bản công thụ tương ái tương sát a, xem ra thế giới mình xuyên
qua là đam mỹ văn rồi, này còn không đúng sao, khắp thiên hạ đều vậy mà.
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy liền rối rắm không thôi. Tuy hắn hy vọng chuyện
năm đó có nội tình khác, hy vọng sư phụ vô tội, sư phụ là có nỗi khổ
riêng, nhưng nghe thấy cha ruột của mình bị chỉ trích nghiêm khắc như
thế, trong lòng hắn vẫn cảm thấy mất mác không nói nên lời.
Quý
Lăng Hiên không khỏi biến sắc, ánh mắt nhìn Dương Thiên cũng lạnh xuống
vài phần: “Dương Thiên, ngươi có tư cách gì mà phê bình hắn? Cho dù hắn
có lỗi với ta, thì đó cũng là chuyện giữa hai chúng ta, không tới phiên
ngươi bình luận!”
Dương Thiên:“……”
Độc Cô Lưu Vân nghe đến đó, cũng mơ hồ đoán ra được nội dung chuyện năm xưa.
Hắn biết muốn hỏi được chuyện năm xưa từ miệng sư phụ là cực kỳ khó khăn,
liền chuyển hướng đột phá sang Dương Thiên, lộ vẻ khẩn cầu mà nói với
ông: “Dương thúc thúc, nếu đã nói đến đây rồi thì thúc mau nói hết mọi
chuyện năm đó cho con biết đi! Con trở về lần này là vì muốn hiểu rõ rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì. Nếu quả thật là do cha mẹ con sai,
con sẽ không tính toán chuyện năm xưa với sư phụ nữa.”
Dương
Thiên nghe vậy, đôi mắt đen láy liền lộ ra biểu tình vui mừng, vỗ vỗ bờ
vai của hắn mà khen ngợi: “Tiểu tử tốt. Quả nhiên hiểu lý lẽ. Không uổng công sư phụ con đã dốc lòng chỉ bảo con hơn hai mươi năm trời. Chuyện
năm đó, có rất nhiều chi tiết sau này ta mới điều tra ra được, cho nên
cũng không rõ ràng lắm. Nếu con muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện, tốt
nhất là đến hỏi sư phụ con đi.”
Độc Cô Lưu Vân lặng lẽ dùng dư
quang khóe mắt quét qua gương mặt âm trầm của Quý Lăng Hiên, sau đó thấp giọng nói: “Thúc cảm thấy sư phụ sẽ nói cho con biết sao?” Dương Thiên
trầm mặc một lát, sau đó quyết đoán lắc đầu.
Độc Cô Lưu Vân dùng
ánh mắt ‘không được cũng phải được’ mà nhìn ông, nói: “Cho nên Dương
thúc thúc vẫn nên nói cho con biết thì hơn.”
Dương Thiên nghĩ một chốc, rồi gật đầu, nói: “Cũng được. Giờ này ngày mai, ta ở…..”
Quý Lăng Hiên chợt ngắt lời: “Lưu Vân, đừng hỏi y. Con muốn biết chuyện năm đó, ta sẽ tự nói cho con biết.”
Thứ nhất, Dương Thiên căn bản không hiểu hết mọi chuyện năm đó. Thứ hai,
Dương Thiên trước giờ chưa từng nghiêm túc, nói chuyện lại thích khoa
trương. Nếu để Dương Thiên nói cho Lưu Vân biết, không biết sẽ bị biến
tấu thành kịch bản gì nữa. Còn không bằng để tự ông nói thì hơn.
Dương Thiên:“……”
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Chu Mộ Phỉ:“……”
Quý Lăng Hiên không thèm nhìn ba người đang hóa đá, chỉ bỏ lại một câu cho
Độc Cô Lưu Vân: “Tối nay, canh bốn, ta ở trong phòng chờ con. Chỉ cho
phép một mình con tới, người khác không được đến.” Sau đó xoay người ra
khỏi mật đạo.
Chu Mộ Phỉ đương nhiên biết ‘những người khác’
trong miệng Quý Lăng Hiên kỳ thật là chỉ chính mình, không khỏi thầm
mắng người này keo kiệt quá.
Thấy Quý Lăng Hiên đi rồi, Chu Mộ Phỉ mới quay đầu lại hỏi Độc Cô Lưu Vân: “Độc Cô, sư phụ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi?”
Độc Cô Lưu Vân nghe thế mới phản ứng lại, quay đầu nói với Chu Mộ Phỉ và
Dương Thiên: “Dương thúc thúc, Mộ Phỉ, hai người đi trước đi. Ta muốn ở
đây suy nghĩ một lát.”
Chu Mộ Phỉ và Dương Thiên biết hắn muốn ở
lại đây cùng với cha ruột của mình trong chốc lát, vì thế chỉ nhìn hắn
một lát rồi gật đầu, xoay người đi ra khỏi mật đạo.
Hai người một trước một sau ra khỏi mật đạo, đi vào phòng Quý Lăng Hiên, cửa phòng mở rộng, Quý Lăng Hiên lại không thấy.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Dương Thiên đang chuẩn bị trở về phòng của mình, chợt nghe thấy Chu Mộ Phỉ gọi: “Dương thúc thúc, chờ một chút.”