“Mộ Phỉ!” Độc Cô Lưu
Vân nhìn đại điêu không rõ sống chết ở trong lòng, cảm thấy trước mắt
tối đen từng đợt, nhịn không được phải kêu lên một tiếng bi thương, hai
tay ấn chặt vết thương của Chu Mộ Phỉ run rẩy không ngừng.
Lúc này, chợt nghe thấy có giọng nói quen thuộc bên tai: “Lưu Vân, con buông tay ra trước, để ta nhìn xem.”
Độc Cô Lưu Vân ngẩng đầu, thấy Quý Lăng Hiên đang đứng trước mặt mình, tay
trái đã mở nút bình sứ trắng nho nhỏ kia rồi, đó chính là thánh dược
chữa thương trân quý của Phong Kiếm sơn trang.
Độc Cô Lưu Vân
nhìn bình thuốc kia, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, liền yên lặng
thả lỏng hai tay đang đè chặt vết thương trên bụng của đại điêu, lo lắng mà nói: “Sư phụ, kiếm…kiếm còn cắm ở trên người Mộ Phỉ…..”
Lúc
hắn nhìn thấy trường kiếm cắm trên bụng Chu Mộ Phỉ, đã muốn động thủ rút ra vài lần rồi, nhưng nếu rút kiếm ra, từ vết thương chắc chắn sẽ trào
ra một lượng máu tươi cực lớn. Nếu trong lúc rút kiếm ra có hơi vô ý,
hoặc sau khi rút kiếm ra lại không kịp xử lý, tính mạng của Chu Mộ Phỉ
sẽ khó bảo toàn.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, vì thế Độc Cô Lưu Vân
không thể thu đủ can đảm để rút kiếm ra, đành phải đưa mắt nhìn Quý Lăng Hiên nhờ giúp đỡ.
Quý Lăng Hiên cúi đầu nhìn kỹ trường kiếm trên bụng đại điêu. Gần một nửa thanh kiếm đã ghim sâu vào trong thân thể,
nếu không lập tức rút kiếm ra, chỉ sợ tính mạng của con đại điêu này sẽ
gặp nguy hiểm.
Ông biết con đại điêu này từ nhỏ đã cùng sống cùng với Độc Cô Lưu Vân, cực kỳ quan trọng với Độc Cô Lưu Vân, vì thế ông
khá là quan tâm đến nó. Quý Lăng Hiên giao bình thuốc trong tay cho Độc
Cô Lưu Vân, sau đó dùng tay trái điểm vài huyệt đạo trên vai phải của
mình hòng cầm máu đang không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, rồi nói
với Độc Cô Lưu Vân: “Chờ đến lúc ta rút kiếm ra khỏi người nó, con lập
tức bôi thuốc lên miệng vết thương cho nó, nhất định phải mau, nhớ
chưa?”
Độc Cô Lưu Vân vẫn nhìn chằm chắm vào chuôi kiếm đang cắm
trên người Chu Mộ Phỉ, nghiêm mặt gật đầu, lại nhịn không được mà dặn
dò: “Con biết rồi, sư phụ, người cẩn thận một chút….”
Quý Lăng
Hiên thân là kiếm khách tuyệt đỉnh, lúc còn trẻ bị thương không ít, vì
thế ông có rất nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương, biết hiện giờ rút
kiếm ra cần phải hành động rõ ràng lưu loát, tay nhất định phải vững,
không thể mềm lòng, không thể dây dưa, liền hít vào một hơi thật sâu,
sau đó hai tay cầm lấy chuôi kiếm, dùng tốc độ cực nhanh mà rút kiếm ra.
Một cỗ máu đỏ tươi lập tức mạnh mẽ phun ra theo trường kiếm.
Độc Cô Lưu Vân lập tức đổ thuốc trong bình ra, bôi lên một tầng thật dày trên miệng vết thương của Chu Mộ Phỉ.
Thuốc trị thương kia rất dính, cực kỳ hữu hiệu trong việc cầm máu, rất nhanh
đã có thể ngăn chặn được máu chảy ra khỏi miệng vết thương, dần dần đông lại.
Độc Cô Lưu Vân thấy máu đã được cầm, mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó xé xuống một nửa vạt lý y băng bó miệng vết thương cho Chu Mộ Phỉ, sau lại nhìn hình thể khổng lồ của Điêu Nhi rồi nhìn tới
cái tay áo bị xé rách kia, đành phải vứt bỏ ý muốn băng bó kia đi, sửa
thành cuộn đống vải thành một cục rồi che lên miệng vết thương, phòng
ngừa vết thương bị vỡ ra lần nữa.
Quý Lăng Hiên thấy thế, lập tức ra ngoài gọi hạ nhân đi lấy băng vải lại đây.
Đúng lúc Đường thúc vẫn còn chờ ở bên ngoài, thấy chủ tử mình bị thương liền hoảng sợ, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại bị vẻ mặt nghiêm trọng của
Quý Lăng Hiên làm cho sợ tới mức không dám mở miệng, vội chạy đi lấy
băng vải.
Quý Lăng Hiên chờ Đường thúc lấy băng vải lại đây, sau
đó bảo ông phái người mời đại phu tới, còn mình thì quay về đại sảnh
luyện võ.
Nhưng ông vừa mới bước vào đại sảnh thì liền ngây ngẩn cả người.
Độc Cô Lưu Vân vẫn còn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhưng trong lòng lại
ôm một vị thanh niên tuấn tú hôn mê bất tỉnh, đôi mắt đen chăm chú nhìn
gương mặt không chút huyết sắc của người thanh niên đó, trong mắt tràn
ngập tình cảm thân thiết nhu tình nồng đậm.
Còn con đại điêu đã vì hắn chắn kiếm kia thì không thấy đâu.
Quý Lăng Hiên ôm một bụng đầy hồ nghi, tiến tới hỏi: “Điêu Nhi đi đâu rồi?
Người này là ai?” Lời còn chưa dứt, ông lại nhìn thấy mảnh tay áo dính
một chút máu đang băng bó trên bụng của người thanh niên, không khỏi lấy làm lạ: “Này….” Nếu như ông đoán đúng, thì vị trí vết thương trên bụng
người thanh niên này giống y như vị trí bị thương của con đại điêu kia.
Này rốt cục chỉ đơn giản là trùng hợp, hay là….
Độc Cô Lưu Vân nhìn ra được vẻ mặt nghi hoặc của sư phụ, liền chủ động giải thích: “Y là Mộ Phỉ, Chu Mộ Phỉ. Cũng là Điêu Nhi lúc nãy.”
Quý Lăng Hiên:“……”
Cho dù Quý Lăng Hiên luôn bình tĩnh, nhưng gương mặt băng sơn vạn năm không đổi kia cũng nhịn không được phải lộ ra biểu tình kinh ngạc cực kỳ, ông nói: “Cái gì? Y là Điêu Nhi?! Sao lại có thể như vậy?” Rõ ràng trước
mắt ông là một con người, sao Lưu Vân lại nói y là Điêu Nhi? Rốt cục là
do hắn nói sai hay là do ông đã nghe lầm?
“Sư phụ, người không
nghe lầm đâu.” Độc Cô Lưu Vân nói: “Y quả thật là Điêu Nhi, Điêu Nhi kỳ
thật có thể biến thành người…. Chuyện này nói ra rất dài, sau này con sẽ kể chi tiết cho người nghe, giờ có thể sắp xếp một chỗ cho Mộ Phỉ được
không?”
Quý Lăng Hiên rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh,
nói: “Đưa y tới phòng của ngươi ở trước đi. Ta đã sai người mời đại phu, cũng sắp đến rồi.”
Độc Cô Lưu Vân vội vàng nói cảm ơn, sau đó ôm Chu Mộ Phỉ trở về căn phòng lúc trước của mình.
Lúc Độc Cô Lưu Vân vào phòng mới phát hiện, nơi này giống y như lúc hắn vừa mới rời đi, không có chút thay đổi nào, hơn nữa trong phòng lại cực kỳ
sạch sẽ, ngay cả đệm chăm cũng được gấp ngay ngắn chỉnh tề, có thể thấy
từ lúc hắn rời đi, sư phụ vẫn thường xuyên sai hạ nhân đến đây sửa sang
quét tước cho hắn.
Độc Cô Lưu Vân cẩn thận đặt Chu Mộ Phỉ đang hôn mê lên giường, đắp chăn cho y, sau đó ngồi lại bên giường canh chừng.
Vừa rồi hắn đã bắt mạch cho Chu Mộ Phỉ, phát hiện tuy y mất máu nhiều,
nhưng mạch đập vẫn xem như vững vàng, chắc là không có nguy hiểm đến
tính mạng, trái tim nãy giờ vẫn còn mắc trên cổ họng mới từ từ tuột
xuống.
Lại nói tiếp, này cũng coi như mạng của Chu Mộ Phỉ lớn,
dựa vào uy lực chiêu kiếm của Quý Lăng Hiên, nếu y dùng hình người đến
đỡ kiếm, đã sớm bị thanh kiếm kia xuyên thủng cả người rồi, làm gì còn
sống tới giờ? May mà y dùng thân điêu đi đỡ kiếm, nhờ vào hình thể cực
kỳ khổng lồ, cho nên tuy kiếm đâm vào thân thể hơn cả thước, nhưng lại
chỉ cắt trúng vài mạch máu, không tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, vì
thế mới bảo toàn được cái mạng nhỏ, quả thật là may mắn cực kỳ.
Ước chừng qua hết nửa ly trà nhỏ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là Đường thúc dẫn đại phu vội vàng chạy tới.
Đại phu bắt mạch cho Chu Mộ Phỉ, cho ra kết luận giống như của Độc Cô Lưu
Vân, sau đó cầm bút viết phương thuốc, dặn Độc Cô Lưu Vân dựa theo
phương thuốc này mà bốc thuốc cho Chu Mộ Phỉ, sau đó liền cáo từ.
Đường thúc cầm phương xuống dặn dò hạ nhân dựa theo đơn này mà đi bốc thuốc,
còn Độc Cô Lưu Vân thì ở lại trong phòng chăm sóc cho Chu Mộ Phỉ.
Qua một lúc lâu, hạ nhân đưa chén thuốc vừa mới sắc xong tới, Độc Cô Lưu
Vân vội vàng nhận lấy, múc một muỗng thuốc đút Chu Mộ Phỉ uống.
Không biết có phải chén thuốc này quá hữu hiệu, hay là do thân thể của Chu Mộ Phỉ khác với người thường, mới vừa qua nửa canh giờ, khí sắc của Chu Mộ Phỉ đã tốt lên rất nhiều, lại qua một lát, y cư nhiên đã tỉnh lại.
Độc Cô Lưu Vân vừa mừng vừa sợ, vội vàng nắm lấy bàn tay ở ngoài chăn của y, hỏi: “Mộ Phỉ, giờ ngươi cảm thấy sao rồi?”
Chu Mộ Phỉ tỉnh dậy là do bị miệng vết thương làm đau, đau đến muốn đòi
mạng, vừa nghe thấy câu hỏi liền trợn trắng mắt: Vô nghĩa, ngươi thử
thọt kiếm vô bụng xem coi cảm giác thế nào.
Nhưng lúc y há miệng
ra, thì lại phun ra một câu khác: “Mẹ nó đau chết ta, ở đây không có
thuốc tê sao, có thì làm ơn cho ta một chút đi….”
Độc Cô Lưu Vân
nghe thấy, trái tim liền thắt lại, nhịn không được nắm chặt lấy tay y,
đầy vẻ áy náy mà khẽ nói: “Mộ Phỉ, đã bôi thuốc rồi, ngươi ráng nhịn một chút, chờ cho miệng vết thương kết vảy rồi thì sẽ không đau nữa.”
Chu Mộ Phỉ hút một ngụm khí lạnh, theo bản năng muốn dùng tay che miệng vết thương, nhưng vừa động đậy thì lại bị Độc Cô Lưu Vân nắm chặt.
Độc Cô Lưu Vân lo lắng nhìn y: “Mộ Phỉ, ngươi đừng cử động, cẩn thận miệng
vết thương nứt ra. Ngươi muốn cái gì, cứ nói cho ta biết là được.”
Chu Mộ Phỉ nói: “Ta muốn vết thương lập tức ngừng đau, ngươi làm được sao?”
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Qua một lát, Độc Cô Lưu Vân đau lòng nói: “Mộ Phỉ, sau này nếu gặp phải
tình huống thế này, ngươi trăm ngàn lần không được xông vào, lỡ như
ngươi xảy ra chuyện không may, ta không thể sống một mình được….”
Bởi vì miệng vết thương đau cho nên tâm tình Chu Mộ Phỉ cũng không tốt, tức giận mà than: “Đậu xanh rau má, ngươi nghĩ lão tử muốn chắc?! Lúc đó
lão tử chắc chắn là não bị rút gân rồi, nếu không thì mắc gì phải xông
tới chắn đao cho ngươi. Cái loại hành vi thánh mẫu xả thân cứu người này rõ ràng là chỉ có mấy nhân vật nữ chính si tình trong mấy bộ phim kiếm
hiệp hạng ba mới làm a!”
“Còn nữa,” Chu Mộ Phỉ nghĩ một chốc rồi
lại nói: “Ngươi không phải muốn đánh bại sư phụ của ngươi sao? Không có
chuyện gì thì dùng cái chiêu đồng quy vu tận để làm gì hả? Nếu không
phải tại ngươi dùng chiêu này, ta cũng không có….”
Độc Cô Lưu Vân nghe thế liền cảm thấy mình oan uổng lắm nha, người xuất chiêu đồng quy vu tận là sư phụ của hắn chứ có phải hắn đâu?
Hơn nữa, tuy chiêu kiếm kia của hắn thoạt nhìn thì đã dốc hết toàn lực, nhưng thực tế vẫn
còn có một biến chiêu, hắn cũng đâu có muốn lấy tính mạng của sư phụ.
Cho nên, một khi kiếm chiêu kia đến thời điểm cuối cùng, hắn sẽ lập tức
biến chiêu hòng đâm trúng vai phải của Quý Lăng Hiên, như vậy có thể
giải quyết tận gốc sức chiến đấu của Quý Lăng Hiên, khiến kiếm của ông
không đâm trúng mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp biến chiêu, Chu Mộ Phỉ lòng nóng như lửa đốt đã kêu gào nhào tới rồi…..
Nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Chu Mộ Phỉ, Độc Cô Lưu Vân quyết định không
nên nói sự thật cho y biết, bằng không nếu y biết bản thân phải chịu oan một kiếm thì sẽ càng tức giận thêm.
Chu Mộ Phỉ nói một hơi nhiều như vậy, cũng có chút mệt, thở gấp một lát, rồi lại chuyển mắt nhìn
xung quanh, nghi hoặc mà hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây? Vì sao chỗ này
quen quá vậy…..”
“Phong Kiếm sơn trang.” Độc Cô Lưu Vân nói: “Căn phòng lúc trước của ta.”
Hóa ra là như vậy, hèn gì nhìn thấy quen.
Chu Mộ Phỉ vỗ trán, sau đó nói: “Sư phụ của ngươi cho chúng ta ở lại sao?”
Độc Cô Lưu Vân gật đầu: “Ngươi bị thương, ta nhờ ông ấy tìm một chỗ cho
ngươi.” Quý Lăng Hiên thật ra rất hào phóng, nửa điểm cũng không mang
thù. Độc Cô Lưu Vân muốn tới giết ông, thế nhưng ông còn cho mình ở lại
dưỡng thương, hầu như không có chút phòng vệ nào. Xem ra nếu ông ta
không có âm mưu nào khác, thì chuyện năm đó thực sự là có ẩn tình.
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ hỏi: “Chuyện năm đó ngươi đã hỏi sư phụ chưa?”
Độc Cô Lưu Vân lắc đầu: “Chưa, ngươi bị thương, ta không có thời gian hỏi.” Vậy là tốt rồi.
Chu Mộ Phỉ khẽ thở ra, may quá chưa bỏ lỡ cơ hội làm bà tám.
Nếu không, bản thân vừa phải chịu một kiếm lại còn không được nghe chính
đương sự kể lại đoạn khúc chiết bí ẩn giang hồ, thì thiệt là lỗ vốn quá
a.